Vị trí ngồi của tôi ở bên cạnh cửa sổ. Qua lớp kính dính nhiều bụi bẩn, tôi nhìn thấy gương mặt đẹp trai của cậu ấy. Tóc mái đung đưa theo từng nhịp tay cậu ấy lau.
Sau khi lau qua các ô kính, cậu ấy cùng cậu bạn thân đứng trước cửa lớp, xin thầy đi vào.
Thầy giáo đi ra ngoài cửa. Tôi không nghe rõ thầy ấy nói gì. Nhưng ngón tay thầy ấy chỉ lên phía trên, loáng thoáng nghe được: Hai đứa đều cao như vậy, cõng nhau sẽ lau được tấm kính bên trên.
Cả lớp tôi lại được một trận bàn tán, cười đùa.
Không ngờ, hai cậu ấy làm thật. Cậu ấy được cậu bạn kia cõng trên vai. Hai người nghiêng ngả, chao đảo. Cậu ấy bám vào cánh cửa, tay đưa từng nhịp. Mặt cậu bạn kia đỏ bừng. Có lẽ là do cậu ấy nặng quá.
Không chỉ là lau cửa kính đơn giản mà cậu ấy cùng cậu bạn kia còn làm trò con bò bên ngoài. Động tác của cậu ấy giống như đang làm cơ trưởng. Cậu bạn kia cũng phụ hoạ, cầm giẻ lau múa theo.
Tôi bỏ luôn việc học toán nâng cao. Chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ trông chờ cậu ấy cùng cậu bạn kia làm trò. Cả hai đều rất đẹp trai. Tôi có thể vừa ngắm trai đẹp vừa xem trò cười. Coi như giải trí tinh thần cuối tuần.
Buổi chiều, chúng tôi học ở bồi dưỡng ở trường. Tôi đi đến trường. Trước khi đi, tôi không ngừng cầu nguyện.
Làm ơn hãy cho con đi cùng với cậu ấy vào trường.
Thế rồi, đời không như mơ. Suốt quãng đường từ ngoài cổng trường vào đến trường, tôi vẫn không thấy bóng dáng của cậu ấy đâu.
Ca đầu tiên chúng tôi học văn. Cô giáo dạy văn cũng chính là giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi. Giáo viên chủ nhiệm thường xuyên phải giải quyết vấn đề trong lớp. Ngày nào cũng vậy. 1 tiết có 45 phút, cô ấy cũng phải giải quyết 30 phút. Trong lúc cô đang giải quyết chuyện trong lớp, tôi lôi cuốn truyện ngôn tình đang đọc dở ra. Hôm nay cô giáo giải quyết chuyện một cách nhanh chóng. Mới có 15 phút trôi qua. Tôi luyến tiếc gấp quyển truyện lại. Tầm mắt lơ đà lướt qua phía cậu ấy. Tôi ngồi bàn 5. Cậu ấy ngồi bàn 2 dãy bên kia. Tự nhiên khoảng cách từ tôi với cậu ấy lộ ra một khoảng rõ rệt. Đến mức mà tôi ngẩng đầu lên cũng nhìn thấy cậu ấy.
Điều quan trọng nhất là, khi tôi nhìn về phía cậu ấy, cậu ấy quay ngang người, ánh mắt dừng lại ở chỗ tôi. Thậm chí, tôi còn nhận ra cậu ấy nhìn một cách thẫn thờ. Mắt không hề chớp. Tôi bối rối quay sang tìm cách bắt chuyện với cô bạn thân ngồi bên cạnh. Đến lúc quay lại, cậu ấy đã xoay người, ngồi nghiêm túc.
Đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa thể hiểu được ánh mắt lúc đó của cậu ấy là sao?
Hôm nay, trời mưa lớn. Bầu trời tối om. Chúng tôi đang ngồi học chợt nghe thấy tiếng nổ nhỏ. Ngay sau đó, đèn điện tắt hẳn. Bầu không khí trong lớp chúng tôi ầm lên như chợ vỡ. Thời tiết bên ngoài âm u, nay cộng thêm mất điện, tôi ngồi ở bàn 5 dường như không nhìn thấy trên bảng viết gì.
Thế nhưng, dù cho không nhìn thấy gì thì thầy giáo vẫn bắt chúng tôi phải làm bài. Học hành trong môi trường thiếu điều kiện như này thật sự là hành xác.
Tôi đang ngồi vẽ hình chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi tên một cô bạn ngồi cùng bàn với tôi, mục đích là mượn bút xoá. Tôi rất muốn kiểm chứng xem có phải là giọng nói của cậu ấy không. Tôi ngẩng đầu lên nhìn.
Do điều kiện ánh sáng không đủ, trời bên ngoài còn hơi tối, tôi không nhìn rõ phía cậu ấy lắm. Tôi phải nheo mắt lại nhìn. Chính vì phải nheo mắt nên hai đầu lông mày của tôi nhíu lại. Người khác nhìn thấy có thể họ sẽ nghĩ tôi đang khó chịu điều gì đấy.
Đến khi nhìn rõ rồi, tôi phát hiện cậu ấy cũng đang nhìn về phía tôi. Tôi có chút sững sờ, không nhìn nữa, cúi đầu xuống tiếp tục vẽ hình. Cô bạn cùng bàn đáp chiếc bút xoá lên. Cậu ấy bắt lấy rồi quay lên ngay.
Tôi chợt phát hiện ra. Giữa tôi và cậu, ngoài ánh mắt giao nhau vài giây ra không có gì để nói cả.