Phòng Kỹ thuật điều tra Sở Cảnh sát thành phố Sở Nguyên.
Sáng nay trở về từ hiện trường, tôi bắt gặp Hai Lượng ở phòng làm việc, anh ta vác theo bộ mặt đầy vẻ kỳ vọng ngồi bên cạnh Từ Bạch Vũ, nhìn cậu ta mân mê chiếc máy tính mà không chớp mắt, giống như một đứa trẻ tham ăn đang nhìn chằm chằm vào món đồ ăn sắp sửa ra lò vậy.
Tôi sáp lại hỏi: “Sao rồi? Những thủ đoạn nên dùng và không nên dùng đều được dùng cả rồi, vậy mà không có kết quả ư?”
Hai Lượng nhìn tôi, bĩu môi cười gượng, không nói gì.
Từ Bạch Vũ xòe tay đáp: “Canh hai ngày nay rồi mà không có chút động tĩnh nào, khả năng cao là hai đứa chúng nó “tỉnh” rồi, thay nick khác, nếu mọi người muốn theo dõi thì phải tìm ra nick khác thôi.”
Hai Lượng lắc đầu, bất lực nói: “Xe cát dã tràng rồi.”
“Chị đang đâu thế?” Đang than thở, thì điện thoại của Trình Giai gọi vào máy tôi.
Tôi chả lời không mấy hòa khí: “Ở Sở chứ sao, không nhẽ ở đâu?”
Trình Giai nói một cách đầy bí hiểm: “Không phải bọn chị liệt Mã Siêu và Diêu Bội vào nghi phạm trọng điểm đó sao? Em trông thấy hai đứa nó rồi!”
Tôi đáp: “Sao em nắm thông tin nhanh nhạy thế nhỉ, lại là tên lắm điều nào nói cho em? Em gặp bọn chúng ở đâu?”
“Ở lối rẽ ra núi Thương Mãng, hai đứa nó ngồi cùng một chiếc taxi, ăn mặc cứ như sắp sửa kết hôn đến nơi vậy.” Trình Giai hạ thấp giọng xuống, khiến người khác nghi ngờ cô ấy đang cố tạo nên không khí bí hiểm.
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Sao lại giống như sắp kết hôn?”
Trình Giai bơm đầy sự bí hiểm bằng cách ngưng lại, mãi lâu sau mới nói: “Em đang lái xe bám theo sau bọn nó, sợ bọn nó phát hiện nên phải cẩn thận, đừng trách em không dám nói to.
Hai đứa nó đang ngồi ôm nhau trong xe, trông có vẻ thân mật lắm.
Mã Siêu mặc bộ vest trắng, Diêu Bội thì mặc váy cưới, trông như sắp cử hành hôn lễ vậy á.”
Tôi bị ngữ khí của cô ấy chọc cho cười, đáp: “Em đừng tỏ vẻ bí hiểm nữa có được không? Bọn em ở hai xe khác nhau, lại cách nhau một đoạn như thế, dù có gào lên chưa chắc bọn chúng đã nghe thấy.” Nhưng lời miêu tả của Trình Giai vẫn khiến tôi cảm thấy kỳ quái, nghe chừng hai đứa này không chỉ không tỏ ra hiềm khích sau khi cắn nhau ở Sở Cảnh sát vào lần trước, ngược lại quan hệ lại càng trở nên thân mật.
Bọn chúng ăn mặc như cô dâu chú rể, nhẽ nào định bái đường thành thân? Tôi nói với Trình Giai: “Em bám theo bọn chúng, nhất định không được để mất dấu, lát nữa chị sẽ gọi lại cho em.”
Tôi cúp máy, truyền đạt lại tình hình cho Hai Lượng.
Hai Lượng cũng mơ hồ, nói: “Hai đứa này định giở trò gì đây? Muốn kết hôn cũng đâu đủ tuổi.
Đúng rồi, ở trên núi Thương Mãng có một con cầu tình yêu, có khi nào hai đứa nó đến đó để thề non hẹn biển, tự định đại sự hay không?”
Tôi đáp: “Có thể là vậy, anh nói chúng ta có nên bám theo xem sao không?”
Hai Lượng có chút không dám tự quyết, nói: “Để bàn lại với Thẩm Thư đã.”
Gọi cho Thẩm Thư, sau khi nghe xong báo cáo, cậu ấy bảo: “Lập tức phái người bám theo, chốc nữa tôi sẽ có mặt.
Thông báo cho cái cô phóng viên đài truyền hình đó, vừa phải tự đảm bảo an toàn vừa phải bám sát hai nghi phạm, giữ liên lạc với cảnh sát bất cứ lúc nào.”
Khi chúng tôi đang chần chừ do dự thì Thẩm Thư đã đưa ra quyết định xuất binh một cách quyết đoán kịp thời, như thể coi chuyến du lịch lãng mạn của Mã Siêu và Diêu Bội là đại sự vậy, điều đó khiến chúng tôi cảm thấy hơi bất ngờ.
Nhưng mà Thẩm Thư là Chi đội trưởng, lời cậu ta nói ra chính là mệnh lệnh, Hai Lượng lập tức dẫn người rồi bắt tay hành động.
-----------------------------
Buổi chiều ngày thứ 30 sau khi vụ án xảy ra.
Tại khu du lịch núi Thương Mãng.
Tôi vừa hối hả chạy lên xe cảnh sát, vừa liên lạc với Trình Giai: “Bám theo thế nào rồi?”
“Bọn nó xuống xe rồi, đang đi về phía cầu tình yêu, em cũng đã xuống xe, sợ bị bọn nó phát hiện nên không dám bám quá gần.” Giọng của Trình Giai hạ xuống thấp, lại kèm với tiếng gió thổi, nên nghe không rõ mấy.
Tôi thở phào một cái, nói với Hai Lượng: “Anh đoán đúng, bọn nó đang đi về phía cầu tình yêu, chắc là muốn chơi trò lãng mạn gì đây.”
Biểu cảm của Hai Lượng rất nghiêm túc, khuôn mặt đen nhẻm như bị mây mù bao phủ, ồm ồm đáp: “Không xảy ra chuyện là tốt rồi.”
Cầu tình yêu là một thắng cảnh ở núi Thương Mãng, cầu dài mười mấy mét, nối liền hai vách núi cao dựng đứng.
Ở hai bên thành cầu được đặt mười mấy bức tượng điêu khắc có tạo hình tâm đầu ý hợp, đong đầy hương vị lãng mạn.
Thi thoảng lại có vài cặp tình nhân và đôi vợ chồng đến đây để dạo chơi, lưu lại một bó hồng hoặc một ổ khóa tình yêu, coi như kỷ niệm.
“Người thế nào rồi?” Con xe của chúng tôi lao như bay đến thắng cảnh núi Thương Mãng, tôi lại gọi vào máy Trình Giai.
Trình Giai có chút lo lắng đáp: “Không thấy đâu nữa, bọn nó đến cầu tình yêu rồi tạo dáng chụp ảnh, chụp xong thì xuống cầu đi vào trong rừng, rừng thì rậm, mà em lại ở xa nên để mất dấu bọn nó rồi.”
Trong lúc cấp bách, tôi buột miệng trách móc: “Em thật là ngốc, có việc bám theo cũng làm không xong.”
Trình Giai tủi thân đáp: “Đâu phải tại em, em đâu phải cảnh sát, không được huấn luyện chuyên nghiệp.”
Cúp máy, chiếc xe đã đỗ ở chân núi, sau đó Thẩm Thư cũng có mặt, vừa thấy tôi liền cắm đầu hỏi: “Thế nào rồi, Trình Giai bám theo bọn nó à?”
Tôi đáp: “Bọn nó lên cầu tình yêu chụp ảnh, Trình Giai đã để mất dấu.”
Chúng tôi không kịp nói nhiều, men theo đường mòn leo lên núi.
Khu du lịch núi Thương Mãng chưa được khai phá hoàn toàn, chưa được quảng bá rộng rãi ra bên ngoài, ngoại trừ người bản địa, có rất ít du khách vãng lai tới đây.
Lúc này trời đã chạng vạng, trên đường mòn chỉ có mấy người chúng tôi, gió thổi qua kẽ lá, phát ra những tiếng xào xạc, dù đã vào Hè, nhưng vẫn cảm thấy se lạnh.
Chúng tôi leo lên lưng núi, trước mặt là một giàn giáo to tướng, bước men theo giàn giáo, rồi rẽ sang một bên là đến cầu tình yêu.
Lúc này Trình Giai lại gọi điện tới, giọng nói hoang mang có chút biến dạng: “Bọn chị......!đến đâu rồi? Mã Siêu......!Mã Siêu rơi xuống vực rồi.”
Tim tôi như thắt lại, cảm giác toàn bộ má.u đều dồn lên não, hỏi một câu vô nghĩa: “Người thế nào rồi?”
Trình Giai đáp: “Không......!nhìn thấy, vách núi cao như thế, tám phần là điềm dữ rồi, Diêu Bội đứng ở vách núi khóc như chế.t đi sống lại, nếu không nhờ em giữ lại thì nó cũng nhảy xuống rồi.”
Thẩm Thư không nghe thấy nội dung cuộc điện thoại, nhưng lại đoán không trượt phát nào, mặt cậu ấy biến sắc, bước nhanh về phía cầu tình yêu, Hai Lượng mấy người họ bám theo sau.
Ở trong khu rừng cách con cầu tình yêu tầm mười mấy mét, Diêu Bội đang nằm sụp xuống bên một tảng đá lớn cạnh mỏm núi mà khóc đến xé gan xé ruột, đau chẳng thiết sống.
Trình Giai đứng bên cạnh chân tay bủn rủn, có thể là do sợ ngã xuống vách núi, hai tay cô ấy ôm chặt lấy một cái cây con, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy in dưới ánh đèn.
Thẩm Thư ra hiệu cho mấy cảnh sát đến đưa Diêu Bội và Trình Giai vào nơi an toàn, cậu ta gọi cho Phòng Kỹ thuật điều tra Sở Cảnh sát và Đội cứu hỏa để xin chi viện.
Lúc này trời đã xẩm tối, vách núi sâu hoắm không thấy đáy giống như một cái miệng khổng lồ đen ngòm, có thể nuốt chửng bất cứ thứ gì rơi xuống.
Ánh trăng in bóng cây lên mặt đất, kì hình quái dạng, nhe nanh múa vuốt.
Một bó bách hợp trắng dã nằm ủ rũ trên mặt đất, đang run rẩy trong cơn gió đêm.
Đội cứu hỏa đã cho tìm kiếm rất lâu dưới vách núi, đến tận nửa đêm, mới phát hiện ra th.i th.ể của Mã Siêu giữa đám đá dăm.
Rơi từ trên vách núi cao gần trăm mét xuống, trăm nghìn viên đá dăm găm vào người cậu ấy, thịt nát xương tan, da bong thịt tróc, gần như không còn nhìn ra diện mạo.
Chiếc áo vest màu trắng như tuyết giờ đã bị nhuộm màu má.u đỏ, bốc ra một mùi chế.t chóc nồng nàn.
Mắt th.i th.ể trợn trừng, tuy bị phủ bởi một lớp màng trắng đục, nhưng vẫn lộ ra thứ cảm xúc sinh động, dường như là sợ hãi, kinh ngạc, lại như là sự quyến luyến với cõi nhân gian.
Trình Giai lúc này vẫn chưa hoàn hồn, nói cô không nhìn thấy quá trình Mã Siêu nhảy xuống vách núi, cô chỉ lần theo tiếng khóc và tiếng thét của Diêu Bội để tìm đến thôi, lúc đó Mã Siêu đã nằm gục dưới đáy vực rồi.
Trình Giai tuy là phóng viên của tiết mục pháp chế, nhưng đây là lần đầu tiên trở thành đương sự của một vụ án mạng, bị dọa cho nói năng không ăn khớp.
Với cảm xúc gần như sụp đổ, Diêu Bội chỉ khóc, khóc đến khản cả giọng, hai mắt sưng húp, khóe mắt như thể sắp lau ra má.u.
Chắp nối những lời thuật lại không liền mạch của cô bé với nhau, mọi việc đại khái đã diễn ra như sau:
Sau khi cô bé và Mã Siêu rời khỏi đội hình sự, đều vội tự giải thích cho bản thân, càng thấy phẫn nộ vì đã bị đối phương bán đứng.
Nhưng mà, sau một trận cãi vã kịch liệt, bọn nó biết mình đã trúng kế của cảnh sát.
Điều này lại khiến cho hai đứa có cảm giác cùng nhau vượt qua sóng gió, tình cảm càng trở nên thắm thiết không thể tách rời.
Để chứng tỏ lòng mình, hai đứa đã hẹn nhau trên mạng, chiều hôm nay sẽ cử hành một hôn lễ chỉ có hai người ở trên cầu tình yêu, sau đó hai đứa sẽ trở thành vợ chồng đến trọn đời trọn kiếp, không bao giờ chia ly.
Ý nghĩ điên cuồng ấy khiến bọn chúng không ngừng kích động, thế là, khoác lên người bộ áo vest và váy cưới đi thuê, tay cầm bó bách hợp trắng, hai đứa lén lút rời khỏi nhà, bắt ta-xi đến thánh địa tình yêu ở thành phố Sở Nguyên.
Bọn chúng đứng trên cầu tình yêu cười một cách suồng sã, hò hét một cách điên dại, phóng hết những nhiệt tình thanh xuân ra khỏi cơ thể.
Để lưu lại thời khắc đẹp đẽ này, bọn chúng đã chụp không biết bao nhiêu tấm ảnh.
Mã Siêu đắm chìm trước hình ảnh của Diêu Bội trong bộ váy cưới, lăn lê bò toài để chụp đủ mọi tạo hình của cô bé.
Trong cơn khoái lạc vô cực, bọn chúng không để ý rằng Mã Siêu đã lùi sát đến bên mỏm núi, vào khoảnh khắc cậu ta nhấn núp chụp, đã trượt chân ngã xuống vực, từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục.
Tiếng khóc của Diêu Bội khiến người nghe cảm thấy động lòng.
Bố mẹ Mã Siêu hay tin liền vội vàng chạy tới, đau đớn đến chế.t đi sống lại, bọn họ trút cơn giận lên người Diêu Bội, mấy lần định xông lên đánh nhưng đều bị cảnh sát ngăn lại.
Diêu Bội không hề né tránh, nói nguyện đền mạng vì Mã Siêu.
Màn đêm ở núi Thương Mãng, bao trùm bởi một mùi má.u tanh và chế.t chóc..