Mưa nhỏ.
Cầu Hai Động, thành phố Sở Nguyên.
Thẩm Thư lại tìm đến Tam Lừa để tìm hiểu về tình hình, nhưng cậu nhóc không cung cấp được nhiều manh mối hơn.
Thẩm Thư nhắc nhở Tam Lừa hãy chú ý đến sự an toàn của bản thân, đồng thời kiến nghị cậu nhóc tạm thời hãy vào trong trạm thu dung để ở.
Nhưng Tam Lừa không chịu, nói sống bên ngoài tự do hơn.
Tên ăn mày sống cùng với Mã Tam ở dưới chân cầu vẫn nằm đó, tiếc là hắn bị câm điếc, lại không biết chữ, tôi là Thẩm Thư dùng thứ ngôn ngữ cử chỉ mà mình biết được bập bõm để múa may với hắn ta mất nửa ngày, nhưng không “nói” rõ được gì cả, chỉ đành bỏ cuộc.
Trương Phong Ất đang bán thịt xiên nướng đằng xa trông thấy, liền nhiệt tình tới chào hỏi.
Tôi chạy đôn chạy đáo nửa ngày trời, vừa đói vừa mệt, ngửi thấy mùi thịt dê nướng, lập tức không nhấc nổi chân, ngồi phịch xuống cái ghế đẩu đặt trước quán, mở hai chai nước cam ép, đưa cho Thẩm Thư một chai, lại bảo Trương Phong Ất nướng 5 xiên thịt dê, thêm nhiều thì là và ớt.
Thẩm Thư không ăn thịt dê nướng, quay sang hỏi Trương Phong Ất về tình hình hoạt động của đám ăn mày dưới chân cầu Hai Động.
Trương Phong Ất quanh năm bán thịt dê ở dưới chân cầu Hai Động, tuy bản thân anh ta nói không để ý lắm đến động tĩnh của những tên ăn mày, nhưng anh ta vô cùng dẻo miệng, chủ đề vừa được mở ra là thao thao bất tuyệt.
Nhưng anh ta nói đi nói lại, toàn là những việc đâu đâu, không có một chút manh mối giá trị nào, Thẩm Thư nghe mà thấy chán.
Trương Phong Ất nhiệt tình đưa cho Thẩm Thư một xiên thịt dê.
Thẩm Thư xua tay nói: “Tôi không quen ăn món này.
Cậu đã từng tiếp xúc với nghề cảnh sát à?”
Trương Phong Ất ngơ ngác, đáp: “Sao anh biết?” Cậu ta hỏi ngược như vậy, đồng nghĩa với việc thừa nhận.
Thẩm Thư nói: “Những từ [nhân khẩu trọng điểm] và [nhân viên song lao] (song lao: lao động cải tạo & lao động giáo dưỡng, ý chỉ phạm nhân) mà cậu nhắc đến, là thuật ngữ thường dùng của cảnh sát, người bình thường rất ít khi dùng, mà thường sẽ nói là [bọn du thủ du thực], [phạm nhân cải tạo], nên cậu hẳn phải có một sự am hiểu nhất định đối với nghề cảnh sát.”
Tôi trông bộ dạng tâm phục khẩu phục của Trương Phong Ất mà không nhịn nổi cười: “Trước mặt Đội trưởng Thẩm, từng câu nói, từng động tác đều bị cậu ấy nhìn thấu, tôi đã sớm quen với việc đó rồi.” Lại nói với Thẩm Thư: “Tôi và Trương Phong Ất là hàng xóm cũ của nhau.
Mười mấy năm trước cậu ấy sống ở tầng trên nhà tôi, hồi đó cậu ấy đang học cấp 3, ước mơ lớn nhất là trở thành một cảnh sát, cứ dăm ba bữa lại đến nhà tìm bố tôi để thỉnh giáo, rất chịu khó ham học.
Nhưng tiếc là do nguyên nhân sức khỏe, thi ba lần vào trường cảnh sát đều trượt cả.”
Sắc mặt của Trương Phong Ất có vẻ ủ ê, giơ tay trái ra nói: “Hồi nhỏ nghịch dại nên bị gãy tay, đến thầy lang băm để bó, sau này lớn không duỗi thẳng tay ra được.
Tuy không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường, song vì thế mà không thi được vào trường cảnh sát.” Nói đoạn cậu ta vung tay vẽ một đường, thể hiện chức năng của tay vẫn bình thường.
Thẩm Thư thở dài một cái, nói: “Chuyện trên đời, đa phần không được như ý, giờ cậu sống bằng sức mình cũng tốt.
Ước mơ hồi nhỏ của tôi là trở thành một bác sĩ, ai biết ma xui quỷ khiến thế nào lại trở thành cảnh sát.”
Lần đầu tiên tôi được nghe Thẩm Thư nói về ước mơ hồi niên thiếu của mình, có chút ngạc nhiên, không khỏi tròn mắt, đáp: “Hóa ra nghề cậu muốn làm nhất lại chính là công việc hiện tại của tôi, được thôi, chúng ta đổi nhé, tôi làm đến phát ngán rồi đây này.”
- --------------------------------
3 tiếng sau.
Chi đội cảnh sát hình sự thành phố Sở Nguyên.
Lời khai của Tam Lừa trở thành manh mối có giá trị nhất hiện tại.
Đầu tiên, động cơ gây án của hung thủ là mấu chốt để phá giải vụ án này.
Nếu quả thực đúng như những gì Tam Lừa nói, thứ hung thủ muốn là nội tạng của những tên ăn mày, về mặt logic thì hiểu được, đồng thời cũng có thể giải thích được việc hung thủ sau khi giế.t người đã di chuyển th.i th.ể đi nơi khác.
Nhưng mà, Thẩm Thư vẫn giữ thái độ hoài nghi, bởi việc mua bán và cấy ghép nội tạng, không chỉ đơn giản là một tay đưa tiền, một tay nhận hàng.
Trước khi nội tạng được cấy ghép cần phải tiến hành một loạt những trình tự khám chữa bệnh như xét nghiệm má.u để xem có tương thích hay không, mà Đại Đổng và những tên ăn mày khác đều không đồng ý bán, thế thì quá trình kiểm tra ấy cũng khỏi bàn.
Động cơ lấy trộm nội tạng của nạn nhân sau khi giế.t hại họ để trục lợi quá mơ hồ và không thể xá.c định, giả thuyết này không đáng tin cho lắm.
Từ góc độ chuyên môn, tôi đồng ý với phân tích của Thẩm Thư.
Thành phố Sở Nguyên quả thực có tồn tại thị trường ngầm mua bán cơ quan nội tạng, nhưng nó được dựng trên cơ sở chấp thuận của hai bên.
Nội tạng không phải là châu báu, không thể cố mua cố bán được.
Nhưng mà, sau khi phủ định động cơ ấy, mục đích gây án của hung thủ lại trở nên mơ hồ.
Những tên ăn mày trên người chẳng có gì đáng giá, hung thủ mạo hiểm để gây ra hàng loạt vụ án như vậy, đâu thể lại không có mục đích?
Manh mối quan trọng thứ hai mà Tam Lừa cung cấp là diện mạo của hung thủ.
Trong đó có ba đặc trưng rõ nét, một là trên vai trái có hình săm; Hai là là vùng sọ khỉ bị hói; Ba là cơ thể to cao vạm vỡ, cao hơn Đại Đổng nửa cái đầu.
Những người phù hợp với các đặc trưng kể trên, ở thành phố Sở Nguyên này đếm trên đầu ngón tay, muốn tìm ra cũng không cần quá tốn sức.
Hai Lượng đột nhiên nhớ ra một chuyện: Nhị Hổ đánh vợ, nhà ở thôn Tô Tương.
Hôm đó Nhị Hổ đuổi đánh cô vợ Liên Hương trên đường, bị Hai Lượng khống chế.
Hai Lượng nhớ rất rõ, tên Nhị Hổ kia dáng người cao lớn thô kệch, phần sọ khỉ bị hói, trên vai trái có săm hình con rồng đang nhe nanh múa vuốt.
Những đặc trưng này đều trùng khớp với những mô tả của Tam Lừa về hung thủ.
Nhưng mà, trong những manh mối mà Tam Lừa cung cấp, rốt cục là có bao nhiêu phần là giả, trước mắt vẫn rất khó phân biệt.
Những đặc trưng của hung thủ mà thằng nhóc miêu tả, dường như muốn chỉ đích danh Nhị Hổ vậy, xét đến tình tiết thằng nhóc đã từng đến nhà Nhị Hổ để trộm tiền, không loại trừ khả năng thằng nhóc đang cố ý hãm hại.
Lời khai của một thằng nhóc vị thành niên sống ngoài rìa xã hội, rất khó để quan tòa tin; Khi cảnh sát điều tra vụ án, cũng sẽ tiến hành thẩm định đối với lời khai của thằng nhóc, nhằm tránh đi chệch hướng hoặc đổ oan cho người vô tội.
Nhưng mà, Thẩm Thư vẫn quyết định, sẽ tiếp xúc trực diện với Nhị Hộ.
Nếu quả thực hắn là hung thủ, có thể chờ cơ hội để dụ rắn khỏi hang, nhằm thu được bằng chứng thép; Nếu như hắn không phải hung thủ, thế thì Tam Lừa đã vu oan cho hắn, ngoại trừ việc trộm tiền, hẳn còn một ân oán nào khác, hoặc có thể thu được nhiều manh mối hơn từ hắn.
Trước khi tiếp xúc trực diện với Nhị Hổ, Thẩm Thư đã xem lại hồ sơ của hắn.
Hắn năm nay 34 tuổi, cao 1m83, nặng 98kg.
Làm nghề tự do, chủ yếu mưu sinh bằng việc buôn bán các loại rau theo mùa vụ từ Bắc ra Nam để ăn chênh lệch giá, đôi khi lại làm phụ xe và bảo tiêu trên những xe chở hàng hóa đường dài.
Đã kết hôn, sinh một trai một gái, từng bị giam giữ một lần vì tội ẩu đả, lao động giáo dưỡng một năm, không còn tiền án tiền sự nào khác.
Nhị Hổ sinh ra và lớn lên ở thôn Tô Tương, thành phố Sở Nguyên.
Trong miệng lưỡi dân làng, hắn vừa bị phỉ báng lại được ngợi ca, người nào quý sẽ nói hắn bản chất không xấu, nhiệt tình, hiếu kính bố mẹ; Người nào ghét sẽ nói hắn lưu manh côn đồ, thích đánh nhau, làm ăn bất chính.
Nhưng ngoài việc đánh nhau, Nhị Hổ gần như không bị mang tiếng lừa đảo hay hãm hại ai cả.
Điều thú vị là, hắn ta thường hay giúp đỡ một ông lão vô gia cư, chăm sóc và lo chỗ ăn chỗ ở cho ông lão miễn phí.
Tóm lại, đây là một người tính cách phức tạp.
Theo những gì Thẩm Thư kể lại sau này, khi cậu ta nghiên cứu xong về đặc trưng tính cách của Nhị Hổ, đã loại trừ khả năng gây án của hắn ta, chí ít thì hắn không phải đối tượng tình nghi trọng điểm.
Thẩm Thư cho rằng, hung thủ giế.t hại Đại Đổng và những tên ăn mày khác, tính cách thâm độc, u sầu, má.u lạnh, nham hiểm, sở hữu nhân cách phản xã hội điển hình.
Nhưng bất luận là từ những gì hồ sơ ghi chép lại hay từ miệng của người quen, Nhị Hổ đều không biểu hiện ra những đặc điểm này.
Điều tra kĩ hơn cho thấy, trong vòng một tuần trước và sau khi Đại Đổng bị hại, Nhị Hổ đều đang đi buôn ở tỉnh ngoài, không có thời gian gây án.
Nhưng mà, ngoại hình hung thủ mà Tam Lừa miêu tả lại gần như “đo ni đóng giày” cho Nhị Hổ vậy, điều đó không nằm ngoài 3 khả năng sau: Thứ nhất, hung thủ thực sự đã giế.t hại Đại Đổng mà Tam Lừa nhìn thấy có vẻ ngoài rất giống với Nhị Hổ, khả năng này rất thấp, do những đặc trưng ngoại hình ấy quá rõ ràng, cộng thêm hình săm trên vai, ngoại trừ Nhị Hổ ra, rất khó để tìm ra được người thứ hai ở thành phố Sở Nguyên này; Thứ hai, Tam Lừa đã nhìn lầm, dựa vào tưởng tượng của mình để bịa đặt ra bộ dạng của hung thủ, trong tâm lý tội phạm thì điều này là hoàn toàn có thể, tiền đề là trước đó Tam Lừa đã từng gặp Nhị Hổ, đồng thời từ trong thâm tâm đã định nghĩa hắn là một hình tượng điển hình cho “người xấu”, như vậy, trong tình trạng khủng hoảng cao độ, sẽ sản sinh ảo tưởng rằng hung thủ chính là Nhị Hổ, thậm chí đến bản thân cũng không chút hoài nghi; Thứ ba, Tam Lừa cố ý vu oan cho Nhị Hổ, thế thì, trước đó Tam Lừa nhất định đã bị Nhị Hổ bắt nạt, cho nên mới ôm hận trong lòng.
Xét đến “cội nguồn” việc Tam Lừa từng trộm tiền nhà Nhị Hổ, các điều tra viên thiên về khả năng thứ hai và thứ ba hơn.
Khi tiếp xúc trực diện với Nhị Hổ, Thẩm Thư đã vào thẳng vấn đề hỏi về Tam Lừa, Nhị Hổ tròn mắt, lớn tiếng bảo mình không quen biết, chưa từng gặp ai tên là Tam Lừa cả.
Nhưng mà, khi Thẩm Thư miêu tả lại bộ dạng và diện mạo của Tam Lừa, Nhị Hổ mới ngộ ra, đáp: “Thì ra là nó, cái thằng ranh con ấy, bị tôi dạy cho một bài học.”
Thì ra Tam Lừa quả thực đã bị Nhị Hổ tẩn cho một trận.
Theo lời Nhị Hổ, chân tay Tam Lừa không được sạch sẽ, suốt ngày trộm vặt, bất luận là đồ to nhỏ hay đắt rẻ, cứ thấy gì là trộm nấy.
Rau củ mà Nhị Hổ nhập từ miền Nam về đã bị nó trộm mấy lần, tức sôi cả má.u.
Hắn đã phục mất mấy ngày, cuối cùng cũng bắt được Tam Lừa tại trận.
Nhị Hổ là một kẻ lỗ mãng vô pháp vô thiên, chưa từng nghĩ đến việc sẽ dùng pháp luật để giải quyết vấn đề.
Hắn trói Tam Lừa lại, còn mình thì cầm bình rượu chén rượu ngồi bên cạnh, ngất ngư uống, thi thoảng lại đá Tam Lừa một cái, tạt tai hoặc chửi thằng nhóc mấy câu.
Cứ thế hành hạ Tam Lừa đến khi trời sáng, mới thả cho nó đi.
Tam Lừa chịu không ít đau đớn, tuy chỉ là nỗi đau da thịt, xương cốt vẫn chưa bị tổn thương, nhưng từ đó mà ôm mối hận Nhị Hổ trong lòng, sau này đến nhà Nhị Hổ trộm tiền, thậm chí còn vu oan cho hắn tội giế.t người, đều do đó mà ra.
Nhưng mà, đây chỉ là một suy luận hợp lý của các điều tra viên, vĩnh viễn không thể chứng thực được.
Bởi vì khi Thẩm Thư muốn tra hỏi Tam Lừa một lần nữa, thì thằng nhóc ấy đã biến mất như bốc hơi vào trong không khí.
Nơi ẩn náu của Tam Lừa cũng rất nhiều.
Một là bên ngoài tường bao của trạm ga tàu, chỗ đó tiện cho thằng nhóc trèo tường vào trong tàu chở hàng để ăn trộm; Hai là dưới chân cầu Kiến Công ở khu Thiết Tây, nơi này tương đối hoang vu, người và xe qua lại ít, cơ quan chấp pháp của thành phố cũng chả buồn đến quản, Tam Lừa đã dựng một cái lều ở đây, bên trong còn có một cái bếp tổ ong, khi nào trời lạnh sẽ đến đây nương náu; Vẫn còn một nơi khác là trong con hẻm ở phía sau khu phố ẩm thực, có thể là do Tam Lừa háu ăn, ở đây sẽ có cơ hội được ăn nhiều đồ ngon miễn phí hơn.
Thẩm Thư không tìm được Tam Lừa, bèn nhờ đồn cảnh sát khu quản hạt giúp tìm kiếm, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Trong lòng Thẩm Thư có một dự cảm không lành, lại đến căn cứ huấn luyện cảnh khuyển để nhờ Đông Lai hỗ trợ.
Đông Lai tiếp tục không làm phụ lòng, lại một lần nữa lập công..