Trời nhiều mây.
Sở Cảnh sát huyện Đại Oa.
Thông báo hỗ trợ điều tra được phát đi.
Thẩm Thư ngồi trực bên cạnh điện thoại ở trung tâm chỉ huy Sở Cảnh sát huyện Đại Oa, trên mặt không một nét cười, căng thẳng dõi theo kết quả truy bắt của tiền tuyến.
Ở huyện tự trị Hạo Thản của tộc Mông Cổ bên cạnh, có người cung cấp thông tin, hôm qua Trương Phàm đã chở hai con xe hàng đến đồn trú ở huyện Hạo Thản, thu mua 2 tấn rưỡi lương thực, rồi ngủ qua đêm ở nhà khách chăn nuôi gia súc của huyện Hạo Thản, 6 giờ sáng nay đã ra khỏi thành phố, vẫn chở theo hai con xe, hướng về phía huyện Lục Đài Hà.
Sở Cảnh sát thành phố Sở Nguyên phái cảnh sát đặc nhiệm, men theo tuyến đường mà nhân chứng đã cung cấp để đuổi theo Trương Phàm, đồng thời thông báo cho cảnh sát huyện Lục Đài Hà, cho bố chí các chốt chặn trên đường, theo dõi sát hai chiếc xe chở hàng có biển số huyện Đại Oa, một khi phát hiện, lập tức bắt giữ, nếu cần có thể sử dụng vũ lực.
Chỉ một cú điện thoại của Thẩm Thư, Sở Cảnh sát thành phố Sở Nguyên đã cho bố trí một trận địa lớn đến vậy, gần như điều động cả Sở, đồng thời thông báo đến các huyện, còn huy động cả cảnh sát đặc nhiệm có vũ trang.
Khi vụ việc qua đi, tôi mới trêu đùa với mấy đồng nghiệp thân thiết rằng, toàn Sở e chỉ có Giám đốc Sở, Trưởng phòng Điều tra và Thẩm Thư mới có khả năng đấy, Chính ủy và Chi đội cảnh sát hình sự đều không làm được.
Giám đốc Sở và Trưởng phòng Điều tra có năng lực ấy là vì chức trách sở tại, mà bọn họ lại có một sự tín nhiệm và coi trọng tuyệt đối với Thẩm Thư.
Thẩm Thư chăm chú dõi theo hành động truy bắt ở tiền tuyến, tôi ở trung tâm chỉ huy lại không giúp được gì, đầu óc như muốn dời sông lấp bể để phân tích tình tiết vụ án, nhưng vẫn rất khó hiểu, tại sao Thẩm Thư lại nhận định hung thủ là Trương Phàm, đồng thời huy động một thế trận hùng hậu như vậy để bắt giữ, chẳng mai bắt nhầm, tội danh lãng phí cảnh lực cũng không phải là nhỏ.
Trong lòng có hàng trăm câu hỏi muốn hỏi cậu ta, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của cậu ấy, tôi lại chẳng nói được gì.
“Không cần nghi ngờ, Trương Phàm chính là hung thủ giế.t hại Diệp điên và Mạch Dã, tôi chắc một trăm phần trăm.” Thẩm Thư đột nhiên mở miệng nói.
Tôi giật nảy mình: “Cậu biết tôi đang nghĩ gì à?” Thẩm Thư tỏ ra nghiêm túc đáp: “Biết, lần trước phá án cùng lão Phí, tôi đã học được một ít thuật đọc môi.” Tôi ngớ người, bảo: “Đừng có bốc phét, tôi đâu có nói gì.
Thôi đừng lắm lời nữa, nhân lúc đang rảnh, cậu mau nói cho tôi nghe cậu làm cách nào để nhận định Trương Phàm là hung thủ đi?”
Thẩm Thư đáp: “Trương Phàm cố tình nhận sai th.i th.ể, đã là một nghi ngờ rất lớn.” Tôi nói: “Điểm này thì tôi cũng nghĩ đến rồi, nhưng làm sao cậu dám chắc những gì Quan Thượng Võ nói là sự thật?” Thẩm Thư đáp: “Vết bớt ở dưới ngực phải của th.i th.ể nữ trong lò gạch, chỉ có Trương Phàm, Mạch Dã và nhân viên làm án biết.
Theo lẽ thường, Trương Phàm và Mạch Dã sẽ không tiết lộ những đặc trưng cơ thể thầm kín của nạn nhân nữ đó ra bên ngoài, cho nên với hai lời khai không giống nhau của Trương Phàm và Quan Thượng Võ, tôi thiên về tin lời Quan Thượng Võ hơn.
Hơn nữa những đặc điểm của th.i th.ể nữ trong lò gạch, ví dụ đi tất cọc cạch, màu tóc, cùng khuôn mặt bị phá nát, đều có thể chứng minh được rằng th.i th.ể trong lò gạch không phải là Trương Phương, mà là Diệp điên, một người có vóc dáng tương đồng với cô ta.
Trương Phàm và Diệp điên trước đây không dính líu gì đến nhau, với điều kiện của anh ta, khả năng dụ dỗ gian dâm cũng rất nhỏ.
Nhưng anh ta quả thực nắm rõ những đặc trưng cơ thể của Diệp điên, hơn nữa còn cố ý nhận sai th.i th.ể, làm chệch hướng điều tra của cảnh sát, thế thì chỉ có một khả năng duy nhất, Trương Phàm chính là hung thủ đã giế.t hại Diệp điên, hơn nữa sau khi giế.t hại, đã tắm rửa và thay quần áo cho cô ta, ngụy tạo thành bộ dạng của Trương Phương.
Để tránh không để người khác nhận ra cô ấy, anh ta đã dùng vuốt mèo hoặc vật sắc tương tự để cào rách mặt cô ta.”
Tôi hỏi: “Cứ cho là vậy, thế động cơ giế.t hại Diệp điên của Trương Phàm là gì?”
Thẩm Thư đáp: “Đừng quên là khi Diệp điên bị hại, chính là lúc Trương Phương mất tích, Mạch Dã bị Lý Cường bắt giữ, khi mọi người đang đồn nhau là Trương Phương đã bị chồng giế.t hại, thì ở lò gạch xuất hiện một th.i th.ể nữ, vóc dáng tương đồng với Trương Phương, lại mặc quần áo của cô ấy, người dân thôn Đại Oa bao gồm cảnh sát làm án đều sẽ tự động liên tưởng rằng, cái xá.c đó là di thể của Trương Phương.
Lúc này Trương Phàm xuất hiện để nhận xá.c, đồng thời nói ra hai đặc trưng rất kín đáo và có tích xá.c nhận cao, gần như không có ai hoài nghi về sự xá.c nhận của anh ta, bao gồm cả cô nữa.”
Tôi biết câu nói cuối cùng của cậu ta chỉ là luận sự mà xét, chứ không hề có ý chỉ trích, nhưng mặt tôi vẫn đỏ bừng, trong lòng cảm thấy không thoải mái.
Những nghi ngờ mà Thẩm Thư đề xuất, lúc đó tôi cũng đã nghĩ đến, nhưng không đủ coi trọng, bây giờ nghĩ lại, quả thực đã chịu ảnh hưởng bởi việc Trương Phàm nhận xá.c, nên đã tự động cho rằng cái xá.c đó là Trương Phương.
Tôi đáp: “Nhưng cậu vẫn chưa nói rõ động cơ giế.t người của Trương Phàm, với những gì mà chúng ta nắm được, khả năng cuộc sống của hai người này phát sinh giao cắt là không cao.” Ngẫm một hồi, lại nói: “Quản Nguy đã từng phân tích, người nhận được lợi ích lớn nhất từ vụ án này là em vợ của Trương Phàm tức Mạch Dã, lúc đó anh ta bị Lý Cường giam giữ, lại bị người làng đồn thổi, khi th.i th.ể nữ xuất hiện, lập tức được rửa sạch mọi nghi ngờ.
Mọi người đều cho rằng hung thủ là người khác.”
Thẩm Thư đáp: “Nhưng cô có từng nghĩ, nếu như Mạch Dã không phải hung thủ, lúc đó Trương Phương sống không thấy người chế.t không thấy xá.c, Trương Phàm hà cớ gì phải mạo hiểm giế.t người để rửa sạch nghi ngờ hộ Mạch Dã? Nếu như Trương Phương chưa chế.t, sau đó quay trở về, làm vậy há chẳng phải phí công sao? Cho nên, trước khi Trương Phàm giế.t Diệp điên, sớm đã biết Trương Phương chế.t rồi, dù anh ta không phải kẻ tận tay giế.t chế.t Trương Phương, thì cũng là người biết rõ nội tình, mà kẻ ra tay rất có thể chính là Mạch Dã.
Trương Phàm giế.t Diệp điên chỉ là một đòn tung hỏa mù, mục đích là để che giấu tội ác giế.t hại Trương Phương của hai người.”
Tôi cảm thấy bản thân đang thiên về tin tưởng những phân tích của Thẩm Thư, nói: “Theo lối tư duy này, thì đống xương bị thiêu cháy được phát hiện ở dưới hốc lò rất có thể là hài cốt của Trương Phương, sau khi Mạch Dã và Trương Phàm hợp mưu sát hại Trương Phương, đã giấu xá.c cô ấy dưới giường lò, ngày nào cũng nhóm lửa để thiêu, thiêu gần hai tháng vậy, gần như đã hoàn toàn hóa thành tro.”
Thẩm Thư đáp: “Không sai, hai lần trước chúng ta đến nhà Mạch Dã để điều tra, hắn ta đều đang nướng chim sẻ trên bếp, còn nói mình thích món này, nướng đến mức khắp phòng toàn mùi lông cháy, giờ nghĩ lại, thực chất hắn đang cố che giấu mùi th.i th.ể.”
Tôi hồi tưởng lại cái mùi kích mũi ấy ở nhà Mạch Dã, không cầm được mà khịt khịt mũi.
Lại nhớ lúc chúng tôi ngồi trên giường lò nhà hắn, bên dưới mông có một bộ th.i th.ể đang cháy xèo xèo, liền nổi hết cả da gà.
Mạch Dã có thể an nhiên nằm ngủ trên chiếc giường ấy, tố chất tâm lý hẳn không phải bình thường.
“Nhưng mà,” Tôi lại nhớ ra một chuyện: “Động cơ giế.t hại Trương Phương của bọn họ là gì? Quan hệ vợ chồng giữa Mạch Dã và Trương Phương không tốt, cũng không đến mức anh sống tôi chế.t vậy chứ, hơn nữa Trương Phàm còn là anh ruột của Trương Phương, một mình nuôi lớn cô ấy, rất khó để tin rằng anh ta lại cùng một giuộc với Mạch Dã để giế.t chính em gái ruột của mình.”
Thẩm Thư đáp: “Đúng vậy, nghiệp chướng.” Bình thường khi nói chuyện ngữ khí của cậu ta rất bình bình, lần này lại lộ rõ một nét cảm thán, tôi không khỏi ngạc nhiên mà quan sát cậu ấy.
Thẩm Thư nói: “Tính đến thời điểm hiện tại, tôi chỉ có thể phán đoán Trương Phàm nhất định đóng vai chính trong cả ba vụ án giế.t người này, nhưng lại không biết tại sao hắn ta lại giế.t hại Mạch Dã, hoặc là hắn còn có đồng phạm khác hay không, đều là những ẩn số.
Việc bọn họ sát hại Trương Phương gần như đã được che đạy thành công, Quan Thượng Võ cũng trở thành người chịu tội thay và bị bắt, trong lúc sóng yên biển lặng, khả năng xảy ra nội chiến là không cao, câu hỏi này, e là phải đợi Trương Phàm đến tháo gỡ.”
Không biết tại sao, nghe Thẩm Thư nói vậy, tôi đột nhiên có một cảm giác nhẹ nhõm kỳ quái, rốt cục thì trong vụ án lần này vẫn có chỗ mà cậu ta không thể tháo gỡ được.
Cậu ta quá thông minh, thông minh đến mức gây áp lực cho người xung quanh.
Tôi nhúng tay vào vụ án sớm hơn cậu ta, nhưng khi tôi còn đang mù mờ, thì cậu ta đã tìm ra được đầu mối của vụ án, thậm chí trong khi còn chưa có bằng chức xá.c thực, đã có thể xá.c định được nghi phạm đồng thời cho truy bắt toàn thành phố.
Điều đó khiến tôi cảm thấy chán nản.
Thứ cảm xúc này có thể hơi quá hẹp hòi, tiểu nhân một chút.
Lúc này, Vu Ngân Bảo sau khi đem đầu lâu dưới hốc lò đến Văn phòng tỉnh để tiến hành kỹ thuật giám định khôi phục khuôn mặt đã gọi điện về, ngữ khí không giữ được sự hưng phấn: “Kết quả khôi phục khuôn mặt có rồi, chuyên gia đã cho đối chiếu với ảnh của Trương Phương, cơ bản xá.c định chính là cô ấy.”
Tôi phấn khích đập mạnh xuống bàn: “Thẩm đội trưởng, suy đoán của cậu lại được chứng thực rồi.”
Chưa nói xong, có người liền tiếp lời: “Không hổ danh là thám tử lừng danh, tiên đoán như thần.” Tôi ngẩng đầu nhìn, không ngờ bắt gặp nét mặt hồng hào, tinh thần phấn chấn của Trương Thao Quang.
Quả có chút không ngờ.
Tôi cứ ngỡ Thẩm Thư làm ầm lên như vậy, Trương Thao Quang phải đương đầu với áp lực phá sai án bắt nhầm người, nhất định mặt mũi tối sầm, tâm trạng bất an.
Ai mà ngờ anh ta lại bình thản đến như vậy, nếu không phải anh ta vô âu vô lo, thì hẳn phải có một thế lực đứng sau chống lưng.
Trương Thao Quang hăm hở bắt tay Thẩm Thư, lắc lư người, nói: “Mấy ngày nay tôi bị quấn vào việc, không ở huyện, mới trở về đã nghe thấy Thẩm đội trưởng ngồi đây trấn thủ chỉ huy, vội chạy đến xem, tiện thể học lỏm kinh nghiệm làm án của anh.” Cái cao tay của Trương Thao Quang ở chỗ, bất luận anh ta có nói năng giả tạo thế nào, thì nụ cười và ngữ khí đều rất chân thành.
Nếu tôi đứng ở vị trí của Thẩm Thư, e là không thể ngăn nổi mật ngọt chế.t ruồi.
Thẩm Thư mỉm cười, rút tay ra khỏi tay Trương Thao Quang mà không để lại dấu tích, đáp: “Đừng nói thế, tôi ở giọng khách át giọng chủ, anh đã không dấy binh hỏi tội là đã ban ơn lắm rồi.”
Trương Thao Quang phá lên cười, nói: “Thẩm đội trưởng thật biết cách đùa, cảnh sát thiên hạ là người một nhà, huống gì giữa thành phố và huyện chúng ta vốn đã là người thân, anh đến huyện Đại Oa cũng chính là chủ rồi.” Lại chuyển chủ đề, nói: “Tình hình đại khái tôi đã nắm qua, đã bắt được Trương Phàm chưa?”
Dường như cố ý trả lời câu hỏi của anh ta, một cuộc điện thoại từ tiền tuyến gọi tới: “Trương Phàm đã bị khống chế, hiện tại hắn đang ở trạm thu phí huyện Lục Đài Hà, xin chỉ thị.”
Thẩm Thư đấm tay xuống bàn, đáp: “Lập tức áp giải về huyện Đại Oa, trên đường đi phải chú ý an toàn, cẩn thận không để nghi phạm bỏ chạy hoặc tự sát.”.