Vụ án Diêu Lôi bị sát hại mãi mà vẫn chưa có kết quả, mọi người đều có chút nhụt chí, thế là dần dần gạt nó sang một bên.
Những vụ án mới không ngừng xuất hiện, Hai Lượng và Phùng Khả Hân đều bị điều sang làm những vụ án khác, lực lượng làm án về vụ Diêu Lôi bị sát hại càng lúc càng mỏng.
Di thể của Diêu Lôi đã được hỏa táng.
Do th.i th.ể đã bị tàn phá nghiêm trọng, nên thợ chỉnh hình của dịch vụ mai táng đã mất hơn 6 tiếng đồng hồ mới nhét các cơ quan nội tạng vào lại ổ bụng, khâu các vết rách trên mặt, cánh tay và đùi lại, rồi dùng băng keo màu da và thuốc màu để sửa sang lại, cho đến khi không còn nhìn ra vết rách nữa mới thôi.
Trình Giai đã đưa tin về tang lễ của Diêu Lôi.
Theo cô ấy kể lại, Lãnh Tuệ và Diêu Bội ở trong đám tang đã khóc đến bất tỉnh nhân sự, Diêu Thiết Tâm cũng vì bệnh tim tái phát mà phải nhập viện cấp cứu.
Những lời của Trình Giai, như một thứ có hình có dạng mắc kẹt ở cổ họng của tôi, nuốt không trôi mà nôn cũng không được, buồn bực khó chịu suốt cả ngày.
Không còn nghi ngờ gì nữa, hung thủ giế.t hại Diêu Lôi có một năng lực phản điều tra cực mạnh.
Hắn không chỉ né tránh được những camera được giăng kín đường, mà còn dễ dàng lấy được sự tin tưởng của Diêu Lôi, đi theo cô bé đến tận chân núi Thương Mãng hoang sơ hẻo lánh.
Hơn nữa còn không để lại dấu chân, lông tóc, hung khí và những chứng cứ khác ở hiện trường, điều này cũng cho thấy hung thủ vô cùng nham hiểm, đã lên kế hoạch hết sức tỉ mỉ.
Thậm chí cơn mưa tối hôm xảy ra vụ án, đám chó hoang ăn xác ở dưới chân núi Thương Mãng, nhìn có vẻ là ngẫu nhiên, thực ra đều đã nằm trong kế hoạch của hung thủ --- Cơn mưa lớn đã giúp hắn rửa sạch mọi dấu vết, chó hoang đã giúp hắn tàn phá th.i th.ể.
Có khi chỉ có mỗi người công nhân bảo trì đường bộ đạp xe đi làm vào buổi sáng hôm ấy, là nhân tố ngẫu nhiên của toàn bộ vụ án, nếu không thì, đợi đến lúc th.i th.ể của Diêu Lôi chỉ còn lại bộ xương khô chắc mới bị người khác phát hiện ra.
Tới lúc đó, có khi đến nguyên nhân tử vong của cô bé cũng không thể xác minh được.
Tên sát nhân hung tàn và xảo quyệt này, tại sao lại muốn mưu hại một cô bé học sinh lớp 9 cơ chứ?
Lại là một đêm mưa, những giọt mưa to như hạt đậu rơi lộp độp lên khung cửa sổ, như thể đang gào thét tên ai đó.
Tôi ngồi dưới ánh đèn nhập nhoạng, cảm thấy thê lương và bất lực.
-------------------
25 ngày sau khi vụ án xảy ra.
Phòng Kỹ thuật điều tra Sở Cảnh sát thành phố.
Chiều hôm đó trở về từ hiện trường, tôi ngồi trước bàn làm việc để mở máy tính, một chiếc mail mới nhảy lên, là của Thẩm Thư.
Cậu ấy đã được điều đến Văn phòng Tỉnh gần hai tháng nay rồi, có thông tin nói rằng cậu ấy sắp sửa trở lại đội hình sự.
Mấy ngày trước tôi có gửi mail cho cậu ấy, kể lại một cách tường tận về vụ án của Diêu Lôi, đính kèm thêm những đoạn ghi hình có liên quan đến tình tiết vụ án, nhờ cậu ấy xem giúp.
Chuyện này tôi không dám nói với Hai Lượng, dù sao thì vụ án cũng do anh ta phụ trách, hơn nữa bây giờ vẫn chưa biết Thẩm Thư có rời khỏi Sở thành phố hay không, nếu nhờ cậu ấy nhúng tay vào có hơi danh bất chính, ngôn bất thuận, dường như cũng không đủ sự tín nhiệm và tôn trọng đối với Hai Lượng.
Thẩm Thư nói trong mail rằng, công việc của cậu ấy ở Văn phòng Tỉnh sắp xong rồi, thứ Hai tuần sau sẽ trở về đội cảnh sát.
Điều đó khiến tôi mừng thầm trong bụng, dù sao làm việc với nhau cũng đã lâu, bắt nhịp được với nhau, nếu như thay một Chi đội trưởng phụ trách công tác hình sự mới thì phải làm quen lại từ đầu.
Một người làm công tác hình sự lâu, khó tránh khỏi bị nhiễm thói ngang ngược, nhất là với cấp bậc của một Chi đội trưởng, thường rất khó gần.
Thẩm Thư edit lại đoạn ghi hình cảnh Mã Siêu và Diêu Bội ở trong khách sạn Thiên Mã, ở đoạn 1 tiếng sau khi hai đứa nhóc vào khách sạn đã dùng ký hiệu để đánh dấu một người đàn ông trẻ.
Người đàn ông đó dáng người không cao, mặc một chiếc áo hoodie màu xám, mũ trùm lên đầu, không nhìn rõ mặt, bên dưới mặc một chiếc quần bò, giày thể thao, đang băng qua sảnh khách sạn rồi đi về phía cửa chính.
6 giờ 55 phút tối, người đàn ông này quay lại sảnh khách sạn, cúi đầu bước đến cầu thang nằm ở phía bên phải.
Dựa vào vóc dáng để phán đoán, tuổi của người đàn ông này không quá 30, cơ thể khá cường tráng, có hai góc máy đã quay được nửa dưới khuôn mặt của anh ta, do độ phân giải của máy quay khá thấp nên đoạn băng ghi hình rất mờ, không nhìn ra được điểm tương đồng với những người được đưa vào diện tình nghi.
Tôi không hiểu dụng ý của Thẩm Thư khi khoanh vùng người đàn ông ấy.
May mà sau đó Thẩm Thư đã giải thích, nói cậu ta đã quan sát kỹ lưỡng đoạn ghi hình của khách sạn Thiên Mã trong hai ngày trước và sau khi xảy ra vụ án, tất cả khách đều đăng ký nhập phòng, trong suốt quá trình hoạt động và trả phòng ở khách sạn, nhân viên tuy lộn xộn, nhưng chỉ cần phân biệt kỹ, đều có thể nhận ra từng người một.
Duy chỉ có người đàn ông mặt mũi không rõ ràng này, ngoại trừ việc đi ra đi vào sảnh khách sạn, trước đó không hề làm thủ tục nhập phòng, mà sau đó cũng không thấy đi ra, giống như từ trên trời rơi xuống rồi biến mất vào trong hư không vậy.
Mà thời gian người này ra vào lại trùng khớp với khoảng thời gian Diêu Lôi bị hại, cho nên lai lịch của người đàn ông này bắt buộc phải được điều tra rõ ràng.
Thẩm Thư phân tích như vậy, tôi cảm thấy cũng có lý, cũng bái phục khả năng quan sát tỉ mỉ và tư duy kỹ càng của cậu ấy.
Thực ra chúng tôi nên sớm nghĩ đến việc, nếu như hung thủ đã lên kế hoạch gây án từ trước, nhất định sẽ cố tình tạo dựng bằng chứng ngoại phạm, bằng chứng này có thể rất vụng về, cũng có thể sẽ rất cao tay..