Sở Cảnh sát thành phố Sở Nguyên.
Kỹ sư máy tính Từ Bạch Vũ của Phòng Kỹ thuật điều tra mở tệp file trong máy tính của Diêu Lôi ra.
Giống như những cô thiếu nữ khác, trong máy của Diêu Lôi lưu giữ lượng lớn những tấm ảnh của cô bé, của idol, video cuộc sống, nhật ký tâm tình và những đoạn chat với bạn trên mạng.
Đây từng là một thiếu nữ đáng yêu, tràn ngập sức sống.
Mỉm cười trong từng bức ảnh; Viết trong cuốn nhật ký tâm tình về những khoảnh khắc vui vẻ giữa mình với người thân, bạn bè và bạn học; Trong lịch sử chat với bạn trên mạng, cũng thi thoảng tiết lộ về sự tha thiết với cuộc sống và sự quan tâm đ ến những người xung quanh của cô bé.
Điều này khiến người ta không khỏi xót xa trước sự ra đi quá sớm của cô bé.
Trong rất nhiều câu từ, cô bé có nhắc đến Diêu Bội, những câu từ đó ấm áp, tích cực, đong đầy sự lưu luyến và quan tâm, không hề lộ ra một chút oán hận nào, không hề nhận ra sự ngăn cách giữa hai chị em cùng mẹ khác cha, thậm chí còn thân mật hơn nhiều cặp anh chị em ruột thịt khác.
Nếu như không phải lời nói dối của Diêu Bội vướng mắc trong lòng, tôi tuyệt đối sẽ không tin Diêu Bội có liên quan đến cái chế.t của Diêu Lôi.
Khi tôi còn đang đắm chìm trong thứ cảm xúc suy sụp mà không thể nói rõ được, thì tiếng cười không biết điều của Trình Giai lại kéo tôi trở lại hiện thực.
“Ô, sao chị lại ngồi ngây ra đấy thế?” Một khuôn mặt to trắng đột nhiên xuất hiện cách mắt tôi 1cm.
Tôi bị dọa cho giật bắn, nói: “Trình Giai, em hành xử cho ra dáng chút có được không? Sao em lại tới đây? Cũng có đạo hạnh gớm nhỉ, vào Sở Cảnh sát mà cứ như vào nhà mình vậy.”
Trình Giai đắc ý giơ tấm thẻ phóng viên lên, đáp: “Khách quen, mấy anh cảnh sát đứng gác cổng còn thân với em hơn cả chị đấy, có tin không?”
Tôi đáp: “Thôi bà đừng có bảnh chọe.
Nè, em làm gì đấy? Không được chụp ảnh và nhật ký của Diêu Lôi, phải bảo vệ tính riêng tư của nạn nhân.
Nếu như em đem mấy cái này ra để câu view là thất đức đấy, cẩn thận không bị người ta kiện.”
Trình Giai cất máy ảnh lại, dẩu mỏ nói: “Em chỉ làm bộ thế thôi, chứ không có chụp thật, xem chị sốt vó chưa kìa.
Nhưng dù sao chị cũng phải cho em một chút thông tin độc nhất đi chứ, nói gì thì chúng mình cũng là chị em thân thiết, mà em chưa lần nào được nhận đãi ngộ đặc biệt từ chị cả.”
Tôi đáp: “Thôi đi cô, trước đây tôi đã không ít lần cung cấp thông tin độc nhất cho cô rồi đấy thôi, cô nói chuyện đừng đánh mất lương tâm như thế.
Vụ án này quả thực không có tiến triển, trong tay chị không có tư liệu, sao mà đưa cho em được?”
Trình Giai nói: “Chị nói thật đi, Hứa Doanh Doanh có mấy phần đáng nghi?”
Hai Lượng không để ý đến cái vẻ tự cho mình là không ngoan của Trình Giai, bĩu môi bảo: “Cô nghĩ mình chỉ cần vỗ trán là đoán trúng nghi phạm à? Phá án mà dễ thế thì cần gì đến cảnh sát hình sự chúng tôi nữa.
Nói thật cho cô biết, Hứa Doanh Doanh đã sớm bị loại ra khỏi diện tình nghi rồi.”
Đang đôi co với Trình Giai, Phùng Khả Hân và hai nhân viên điều tra khác hùng hùng hổ hổ xông vào, vui mừng la lên: “Có phát hiện mới!” Hai ngày nay Phùng Khả Hân đang điều tra những camera ở gần trường Trung học liên cấp và trường cấp 3 thực nghiệm, để tìm ra hành tung của Mã Siêu và Diêu Bội trong khoảng thời gian xảy ra vụ án.
Tôi và Hai Lượng đều đứng bật dậy khỏi ghế, Trình Giai còn phấn khích hơn cả chúng tôi, lao lên phía trước, mặt gần như chạm vào mũi của Phùng Khả Hân, cấp thiết hỏi: “Có phát hiện gì thế?”
Lông mày của Hai Lượng cau lại, nói: “Cảnh sát đang làm việc, người không phận sự miễn làm phiền, nếu bí mật lộ ra thì ai chịu trách nhiệm?”
Trình Giai bất mãn quay đầu trợn mắt, đáp: “Tôi đảm nhiệm một trong ba bản tin thời sự đề tài công an được Văn phòng Cảnh sát Tỉnh chỉ định, không thể coi là không phận sự chứ? Với cả, thứ nhất tôi không chụp ảnh, thứ hai tôi không ghi chép, công tác bảo mật cũng không kém gì anh đâu.”
Hai Lượng tuy đanh đá, nhưng tính khí lại không nóng nảy, bị Trình Giai làm cho cứng họng, lập tức bặm môi không nói gì nữa.
Phùng Khả Hân không quan tâm đ ến việc hai người họ đấu khẩu với nhau, bảo Từ Bạch Vũ dùng máy tính phát lại hai đoạn băng ghi hình.
Đoạn thứ nhất là cảnh Mã Siêu khoác cặp sách rời khỏi trường Trung học liên cấp, mấy phút sau thì lên xe buýt số 6, đi về hướng Nam, thời gian hiển thị trên đoạn ghi hình là 1 giờ 40 phút chiều ngày 29 tháng 5 năm 2013.
Đoạn thứ hai là cảnh Diêu Bội khoác cặp sách rời khỏi trường cấp 3 thực nghiệm, đứng đợi ở bến xe khách tầm 2 phút, sau đó cũng lên xe buýt số 6 đi về hướng Nam, thời gian hiển thị trên đoạn ghi hình là 2 giờ 05 phút chiều ngày 29 tháng 5 năm 2013.
Cả hai đoạn ghi hình đều không quá rõ nét, nhưng đều hướng mặt về phía cổng trường, nên đã quay được mặt của hai người đó, có thể xá.c định là Mã Siêu và Diêu Bội.
Trình Giai ngạc nhiên bảo: “Ngày 29 tháng 5, không phải là ngày mà Diêu Lôi bị hại sao?”
Tuy tôi đã sớm biết chiều hôm đó cả Mã Siêu và Diêu Bội đều không có ở trường, nhưng vào khoảnh khắc này khi trông thấy hai đứa bé đó trong vòng nửa tiếng lần lượt lên cùng một chuyến xe, tôi vẫn cảm thấy vô cùng kinh ngạc --- Mã Siêu và Diêu Bội quen nhau sao? Hai đứa lên cùng một chuyến xe trong cùng một khoảng thời gian, là trùng hợp hay đã hẹn từ trước? Hai đứa muốn đi đâu, làm gì? Nhẽ nào hai đứa đều có liên quan đến cái chế.t của Diêu Lôi?
Mấy câu hỏi đó cứ luẩn quẩn khiến tôi đau cả đầu.
Hai Lượng ồm ồm nói: “Hết rồi?”
Phùng Khả Hân ngơ ngác, đáp: “Hết rồi.” Lại bổ sung nói: “Tôi đã đến công ty xe buýt để điều tra, xe buýt số 6 thuộc lô xe buýt xuất hiện sớm nhất ở thành phố Sở Nguyên ta, đã bị xuống cấp nghiêm trọng, công ty xe buýt dự tính sẽ nhập thêm một lô xe mới, loại xe cũ ra khỏi biên chế, cho nên những chiếc hiện có đều không được lắp đặt camera, tạm thời không thể biết được địa điểm xuống bến của Mã Siêu và Diêu Bội.
Nhưng mà, có thể khẳng định tuyến số 6 không phải là tuyến đường mà hai đứa bé đó ngồi để về nhà hàng ngày.”
Hai Lượng bất mãn nói: “Tìm được có hai đoạn băng không đầu không đuôi mà cậu cũng vui mừng thế à.” Mặt của Phùng Khả Hân đỏ bừng, định nói nhưng lại nuốt vào trong.
Tôi nghe không lọt tai, bảo: “Mấy ngày nay Phùng Khả Hân bận tới mức đến một bữa cơm trọn vẹn cũng không được ăn, đừng coi thường hai đoạn băng nhỏ này, phải mất bao công sức mới có thể tìm ra được? Anh thật là lắm điều.”
Hai Lượng cũng biết mình nói hơi quá, quay sang mân mê chuột máy tính, im thin thít.
Vụ án đến thời điểm hiện tại, vẫn là một mớ bòng bong, trong lòng ai cũng không hề dễ chịu.
Mã Siêu và Diêu Bội, hai học sinh cấp 3, vừa mới thành niên, rốt cuộc đang che giấu bao nhiêu bí mật? Rốt cuộc khó đối phó đến đâu?.