• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Bánh Tai Heo

Wattpad: banhtaiheo

Wp: banhtaiheohelachanai.wordpress.com

———

Vừa nghe xong Huệ phi liền giật mình, mặc kệ Bát a ca, khuôn mặt thanh tú biến đổi, thoáng chốc vừa mừng vừa sợ, "Thật ư? Con ta thật sự vượt qua thái tử?"

Dận Thì gật gật đầu.

Sự kiêu ngạo vô biên tràn ngập trong tim Huệ phi, nàng phấn khởi, gấp không chờ nổi liền hỏi: "...... Mau kể nương nghe tỷ thí thế nào."

Ngày xưa trong cung lập ra một quy củ, lúc a ca 6 tuổi sẽ đến Thượng Thư Phòng học, sáng đọc sách thánh hiền, chiều luyện tập cưỡi ngựa bắn cung.

Vì Khang Hi rất quan tâm đến việc học của mấy đứa con trai, thường sẽ tình cờ tự mình tới khảo học nghệ, các vị a ca không ai dám lơ là chút nào.

Mỗi khi khảo giáo, bất luận là đọc sách hay là cưỡi ngựa bắn cung, thái tử đều có thể đứng hạng nhất. Trừ việc thái tử tự thân thông tuệ cùng chăm chỉ, đương nhiên còn có sự nhúng tay của nhóm sư phó......

Dận Thì không phục đã lâu.

Hắn thích đánh võ, tự nhận không giỏi văn chương, nên tài viết văn chương không thể so được với thái tử.

Thua ở phương diện ' văn ', hắn đương nhiên tâm phục khẩu phục; nhưng ở phương diện cưỡi ngựa bắn cung, hắn cùng thái tử là không phân cao thấp, thậm chí có lúc còn giỏi hơn!

Nhớ lại ngày đó lúc Hoàng A Mã hỏi, nhóm trọng tài lại nói tài cưỡi ngựa bắn cung của thái tử là nhất.

Dận Nhưng với thân phận người kế thừa, chỗ nào cũng trên hắn một cơ, đến hôm đó, ngay cả trọng tài cũng không công bằng. Mắt thấy Hoàng A Mã nhìn thái tử với ánh mắt tán dương, Dận Thì sao có thể cam tâm?

Vì để đoạt hạng nhất, khiến mọi người tâm phục khẩu phục, Dận Thì cắn răng liều mạng luyện tập thêm, rốt cuộc ở tỷ thí hôm nay đã đại thắng thái tử, khiến trọng tài cũng không thể nói ra được kết quả ' trái với lương tâm '.

Nhớ tới tiểu thái tử mặt mày xanh lét, Dận Thì cười hắc hắc, đem tiểu Bát Dận Tự ôm chặt hơn, hai ba bước lẻn đến bên người Huệ phi, đặt mông ngồi xuống ghế dựa, mặt mày hớn hở nói: "Nương ngài chưa biết đâu, hôm nay lúc tỷ thí......"

Dận Thì nói đến kích động, tùy ý đem Bát a ca trong lòng ngực thả xuống ghế, ngay góc độ hắn không nhìn thấy, có góc ghế hơi nhọn chọc vào hông Dận Tự, làm hông Bát a ca bị tì vào.

Tuy giờ là đầu mùa xuân, thời tiết còn chưa ấm lại, nên Dận Tự mặc xiêm y tương đối dày và chắc; nhưng làn da đứa bé vốn non mịn, nào chịu được việc bị cọ sát liên tục như vậy?

Hài tử tuy mới hai tuổi, nhưng đã có thể biểu đạt được cảm xúc của chính. Bát a ca nhẹ nhăn mặt lại, sắc mặt trắng bệch, muốn hô lên một tiếng 'đau', nhưng sau khi cẩn thận nhìn nhìn Đại a ca đang cao hứng và Huệ mẫu phi mặt đầy kiêu ngạo khen ngợi...... Bát a ca nhịn xuống, yên lặng mà cúi đầu.

Ai cũng không phát hiện việc này, chỉ có ma ma Bát a ca chú ý tới.

Vây quanh người Bát a ca đều là người của Huệ phi. Bàn tay nàng bắt lại để vào ống tay áo, muốn nói lại thôi, sau khi cân nhắc một lúc lâu, vẫn không lên tiếng nhắc nhở.

Vì hiện đang là việc vui của Đại a ca, nương nương cũng đang bừng bừng hứng thú. Nếu nàng lên tiếng quấy rầy, đến lúc đó sẽ không chỉ đơn giản là bị phạt!

Vả lại xiêm y Bát a ca cũng được mặc đến ba bốn lớp, hẳn là không sao. Nhiều lắm chỉ bị bầm, gần hai ngày sẽ hết......

——

Ngày kế, trong thiên điện tại Duyên Hi Cung.

Lương quý nhân ngồi trước gương, sờ sờ viên trân châu, nhấp môi cười, hỏi tỳ nữ Hương Linh: "Ngươi thấy cái này thế nào? Dận Tự có thể thích hay không?"

Nếu nói sắc đẹp của Nghi phi là kinh diễm sắc nước hương trời, thì Lương quý nhân chính là mỹ lệ yêu kiều.

Mày liễu mắt hạnh óng ánh như nước hồ thu, lại có khí chất đẹp mờ ảo như nữ tử Giang Nam, trong nhu nhược mang theo chút gan góc, khiến người ta nhìn liền dâng lên sự thương tiếc khôn nguôi.

"Bát a ca tất nhiên là thích rồi." Hương Linh ngoài miệng đáp lời, trong lòng thở dài một hơi.

Vị chủ tử này của nàng, chỗ nào cũng tốt. Tính cách hiền lành, bộ dạng càng không cần phải nói, chỉ có xuất thân hơi thấp hèn.

Xuất thân thấp hèn cũng không sao. Đức phi cũng xuất thân từ gia đình chuyên làm nô đấy, lại còn đứng trong hàng ngũ tứ phi?

Chỉ cần được Hoàng Thượng sủng ái, sẽ không có ai so đo xuất thân của ngươi.

Bằng vào dung mạo trời cho này, quý nhân nếu có ý muốn tranh sủng, làm sao mà tranh không được? Mỹ nhân như này, nàng nhìn còn động tâm!

Thế nhưng người cố tình không muốn đi tranh a.

Sau khi sinh Bát a ca, quý nhân càng thêm ru rú trong nhà, bộ dáng như trời có sập cũng mặc kệ, suốt ngày thêu xiêm y, thêu giày thêu vớ...... Rõ ràng không tự mình nuôi con được, nhưng nàng lại rất thỏa mãn.

Hoàng Thượng, sợ là đã sớm vứt quý nhân ra sau đầu.

Quý nhân vậy mà một chút cũng không để bụng...... Nhìn đi, người đang tỉ mỉ trang điểm này cũng là để cho Bát a ca xem.

Tối hôm qua, đại cung nữ Oanh Nhi của Huệ phi đến truyền lời, nói nương nương nhân từ, đặc biệt cho phép Bát a ca ở thiên điện nghỉ ngơi một ngày. Quý nhân cao hứng đến không biết trời trăng, ban đêm lăn qua lộn lại mà ngủ không được, sáng sớm hôm nay đã bật dậy ngóng chờ Bát a ca.

Hương Linh nhìn, có chút bi ai.

Thời gian ở chung của chủ tử cùng Bát a ca thường không nhiều lắm, lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt của Huệ phi, phải chịu rất nhiều ủy khuất.

Còn có những tên điêu nô đó! Lừa trên gạt dưới, không làm nhiệm vụ, luôn chỉ có nàng phụng dưỡng ở thiên điện.

Nếu như chủ tử được sủng ái, còn không phải mỗi ngày đều gặp được Bát a ca sao? Chỉ cần có được một nửa ân sủng như Nghi phi nương nương thôi......

Hương Linh suy nghĩ muôn vàn, thực nhanh, ma ma đã ôm Bát a ca tới thiên điện.

Được Huệ phi phân phó, ma ma sau khi giao hài tử cho Lương quý nhân xong liền lui xuống.

Lương quý nhân ôm Dận Tự giống như ôm trân bảo, vui sướng ôn nhu nhu nói: "Dận Tự, kêu nương đi......"

Dận Tự mơ hồ mà biết, Huệ mẫu phi chỉ là mẹ nuôi của mình, mẹ ruột là người khác, xinh đẹp cực kỳ, trên người cũng có mùi rất dễ ngửi.

Chỉ là, hắn rất khó được thấy nương.

Hắn ngoan ngoãn mà ngẩng đầu lên, mềm mại mà kêu: "Nương."

Lương quý nhân cười lại, hốc mắt bỗng nhiên đỏ, dường như nước mắt muốn chảy ra.

Dận Tự lập tức lo lắng, giơ tay nhỏ nộn nộn lên, dán lên gương mặt đẹp như bạch ngọc của Lương quý nhân, cuống quít nói: "Nương không khóc!"

Lương quý nhân trong lòng ấm áp, vội nói: "Được, nương không khóc, nương mang ngươi đi chơi."

Hai mẹ con nói qua lại mấy câu đã đánh tan cảm giác xa lạ trong lòng Dận Tự, khiến hắn dần thả lỏng rất nhiều.

Trong thiên điện tràn đầy tiếng cười ấm áp, Hương Linh thấy thế, vừa vui sướng, vừa chua xót: "Nô tỳ đi làm nước quả lộ cho ngài." Dứt lời, liền vội vàng xốc mành đi ra.

Lúc trở về, lại không còn nghe âm thanh cười vui nữa.

Lương quý nhân ôm Bát a ca yên lặng rơi lệ, Hương Linh kinh hãi, quăng ngã ấm trà trong lòng ngực: "Chủ tử, ngài làm sao vậy?!"

Lương quý nhân không tiếng động khóc lóc, ý bảo nàng tiến lên, sau đó xốc xiêm y bên hông của Dận Tự lên, hiện ra tảng lớn màu xanh tím, đối lập với màu da trắng nõn, nhìn mà ghê người.

Hương Linh hít hà một hơi, run rẩy tay, "Này, này......"

Lương quý nhân nhắm mắt, một chuỗi nước mắt uốn lượn rơi xuống, nói năng lộn xộn nức nở: "Vết bầm lớn như vậy...... Bị thương cũng thôi đi...... Các nàng vậy mà cũng không bôi thuốc cho hắn, làm bộ như không thấy...... Dận Tự mới hai tuổi mà!"

"Ngài đừng nóng vội! Nô tỳ liền đi Thái Y Viện." Hương Linh hồi hồn, xoay người liền muốn đi ra ngoài.

Lương quý nhân lắc đầu, âm thanh nghẹn uất gọi nàng lại: "Về đây."

"Chủ tử!" Hương Linh nôn nóng nói, "Sao có thể? Vết thương như vậy sao bỏ qua được chứ!"

Lương quý nhân tiếp tục lắc đầu.

Nàng bộp chộp xoa nước mắt, cúi đầu ôn nhu hỏi nhi tử: "Sao chỗ đó lại bị đau? Dận Tự nói cho nương được không?"

Đôi mắt đen nhánh của Dận Tự hiện lên đầy bất an, do dự một lát, nhỏ giọng nói: "Đại ca, ôm ta. Nương đừng khóc."

"......" Hương Linh trầm mặc.

Lương quý nhân cười thảm: "Đại a ca mới hơn mười tuổi, sao hiểu được cách bế hài tử? Vậy mà Huệ phi mặc kệ, ma ma cũng mặc kệ. Hương Linh, nếu tìm thái y tới, Duyên Hi Cung nào có chỗ cho chúng ta nương thân!"

Hương Linh hơi há mồm, lời này nói rất đúng.

Nếu thỉnh thái y, tiếp theo sẽ nổi lên lời đồn ' Huệ phi độc ác với Bát a ca ' hoặc là ' Đại a ca nhẫn tâm với ấu đệ ', Huệ phi thẹn quá thành giận, còn không biết sẽ làm ra chuyện gì.

Trừ phi chủ tử rời khỏi Duyên Hi Cung, Bát a ca cũng sẽ không phải đưa Huệ phi nuôi nấng.

Nhưng, chuyện đó sao có thể?

"Ở phía dưới cái gương trên bàn, có thuốc dán Hoàng Thượng ban thưởng lúc trước......" Lương quý nhân lau khô nước mắt, nhẹ giọng nói, "Ngươi đi lấy tới đây."

Hương Linh cười miễn cưỡng, thấp giọng nói: "Chủ tử, đồ của hai, ba năm trước, đã không thể dùng nữa rồi."

Lương quý nhân ngẩn ra, cười khổ một tiếng, chậm rãi nắm chặt tay, "Ngươi nói rất đúng......"

Một lát sau, nàng như hạ quyết tâm, gằn từng chữ: "Hương Linh, ngươi lặng lẽ, đi Vĩnh Thọ Cung cầu kiến Quý Phi."

Hôm qua lúc thỉnh an Huệ phi, lúc rời đi, Lương quý nhân mơ hồ nghe được Huệ phi nói một câu: "Người Nữu Cỗ Lộc gia của nàng ta không có tiền đồ cũng thôi đi, còn dám đả thương Quỹ Tự......"

Quỹ Tự, là con thứ của Nạp Lan Minh Châu, cháu của Huệ phi; Người trong dòng họ Nữu Cỗ Lộc trong hậu cung này cũng chỉ có mỗi Quý Phi.

Lương quý nhân lặp lại một lần: "Phải âm thầm mà đi. Nếu may mắn gặp được Quý Phi, phải ăn ngay nói thật, cầu nàng ban bình thuốc trị thương tốt nhất......"

Nói xong, nước mắt đọng trong hốc mắt lại lần nữa lăn xuống gò má.

——

Tại Thừa Càn Cung.

Hoàng Quý Phi thần sắc khó lường đánh giá nữ tử trước mặt. Tướng mạo diễm lệ, dáng người thướt tha, còn đong đầy thanh xuân, khiến người khác nhìn vào cảm thấy tự mình xấu hổ.

Ánh mắt Hoàng Quý Phi lạnh lẽo, giống như đang đánh giá một món đồ làm cho Viên quý nhân cắn chặt răng, càng thêm lo sợ bất an.

Viên thị là người Hán, mười chín tuổi đã vào cung, đến nay đã được ba năm.

Bởi vì tổ phụ, a mã nhậm chức ở lục doanh, trong lúc dẹp loạn 3 cánh quân lập công lao, vả lại nàng dung mạo xuất sắc, lúc tuyển tú liền được phong quý nhân, ban chỗ ở tại thiên điện của Thừa Càn Cung.

Ngày thứ hai sau khi vào cung, Hoàng Thượng liền lấy thẻ bài của nàng. Viên quý nhân vui sướng không thôi, ai ngờ nửa đường lại bị Hoàng Quý Phi hại, đến tận bây giờ nàng vẫn chưa được thị tẩm thêm lần nào.

Hoàng Quý Phi cũng khắp nơi chèn ép nàng, khiến nàng khổ mà không nói nổi.

Nàng có thể làm thế nào đây?

Thừa Càn Cung bị Hoàng Quý Phi quản đến kín không kẽ hở, nàng chỉ có nước thành thành thật thật sớm tối hầu hạ, thỉnh an còn phải cung kính hơn, không dám lộ ra nửa phần oán hận.

Viên Quý nhân biết rõ bản thân mình sẽ không có ngày ló mặt ra được.

Dần dần, nàng cũng nhận mệnh, quen thuộc sống trong thiên điện u ám, cuộc sống buồn tẻ chán chường.

Nhưng hôm nay, Hoàng Quý Phi bỗng nhiên gọi nàng đến chính điện, nhìn ánh mắt của nàng ta, nàng cảm thấy lưng như bị kim chích.

Hoàng Quý Phi vỗ về bụng, bỗng nhiên cười một tiếng: "Thật đúng là mỹ nhân. Vậy mà còn có ba phần giống với hồ ly tinh kia nữa...... Ma ma, ngươi nói xem?"

Chân ma ma đè xuống kinh ngạc, nhẹ nhàng gật đầu, "Nương nương nói phải."

Sao trước đây nàng không phát hiện?

Viên thị này, tướng mạo cũng tốt, khí chất cũng được, có vài nét tương tự với Nghi phi. Tuy không sánh bằng, nhưng nói tới nói lui, Nghi phi mang thai, không có cách nào thị tẩm......

Viên Quý nhân là người của Thừa Càn Cung, cũng đủ giúp cho nương nương rồi.

"Ngươi chỉ dạy cho nàng ta thật tốt đi. Từng lời nói, việc làm, cử chỉ của Nghi phi nương nương, tất cả phải dạy cho tỉ mỉ!" Hoàng Quý Phi tu lại tươi cười, quay đầu nhìn Viên Quý nhân đang hoảng sợ, nhàn nhạt nói, "Đợi đến gia yến lễ Vạn Thọ, bổn cung sẽ đẩy ngươi lên trước mắt mọi người, đến lúc đó, đừng làm cho bổn cung thất vọng."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK