Editor: Bánh Tai Heo
Wattpad: banhtaiheo
Wp: banhtaiheohelachanai.wordpress.com
-----
Trời sinh thần lực?
Cái này là ỷ mạnh hiếp yếu cmnr còn gì nữa!
Không chỉ có các đại thần câm lặng, tươi cười của Minh Châu cũng dần phai đi, ngay cả Khang Hi cũng lộ ra một chút kinh dị, một lát sau liền cười rộ lên: "Hay, hay lắm, Đồ Nhạc, nhi tử ngươi quả là đặc biệt. Hèn gì Phúc Lộc lại tự tin thách đấu, thì ra hắn tự tin hơn được Khuê Nhân! Vậy mà hắn cũng không nói cho trẫm việc trời sinh có thần lực này......"
Ngay lúc Phúc Lộc nhẹ nhàng thả khối đá xuống, Khuê Nhân trừng lớn mắt, sau một lúc lâu chỉ biết thốt lên "Ngươi, ngươi", mặt trương lên đỏ bừng, không thể tin mà lui về phía sau vài bước, làm sao có thể?
Chẳng lẽ, nãy giờ hắn vẫn bị Phúc Lộc dắt mũi sao?
Nhớ tới lúc nãy hắn đắc chí chọn khối đá đó, Khuê Nhân liền cảm thấy mặt mũi như bị ném ra khỏi Tử Cấm Thành. Trước mặt nhiều người, hắn không thể nuốt lời được, khẽ cắn môi, suy sụp mà chà mặt một cái: "Về phương diện sức lực này, đúng là ta thua ngươi. Ta, ta bồi tội với ngươi!"
Nói xong, sắc mặt Khuê Nhân càng đỏ hơn, không dám nhìn về chỗ của Huệ phi nữa......
Ca ca ruột Khuê Mật của hắn nắm chặt lòng bàn tay, thầm hô không tốt.
Huệ phi nương nương phân phó cho đệ đệ một nhiệm vụ cỏn con như vậy, thế mà bọn họ lại thất bại, vậy thì sao nương nương có thể vạch trần hành vi bất kính với a ca của Quách Lạc La thị trước mặt Hoàng Thượng được đây?
Tỷ thí bất quá chỉ là cái cớ thôi, nương nương yêu nhất là Đại a ca, chắc chắn sẽ không để người khác dẫm lên hắn.
Bởi vì lúc Đại a ca năm tuổi, dựa vào sức lực và sự linh hoạt mà đánh thắng được thư đồng lớn hơn hắn ba, cho nên Nạp Lạt thị cố ý để Khuê Nhân tới, muốn tái hiện lại cảnh đó.
Không phải là Phúc Lộc bảo hắn so sánh được với Đại a ca sao, không, tự nhận là hơn hẳn Đại a ca sao?
Nếu hắn không thắng được Khuê Nhân, thì tất cả đều là chê cười, sao có thể so sánh được với Đại a ca?
Sau đó, việc Phúc Lộc không biết tự lượng sức mình sẽ bị truyền ra, tiếp đến là lời bêu rếu Quách Lạc La thị ngu dốt, Nghi phi ương ngạnh, hai người cô cô và chất nhi đều ăn tiếng xấu, nàng muốn thanh danh của gia tộc Quách Lạc La đi tong, từ đó địa vị của bọn hắn sẽ tuột dốc không phanh trong lòng Hoàng Thượng......
Cũng thuận thế mà tăng ấn tượng Hoàng Thượng đối với con cháu đời sau của Nạp Lạt thị, đây chính là ý đồ của nương nương.
Đại a ca là kiêu ngạo của Huệ phi nương nương, ai kêu Phúc Lộc dám đụng vào nghịch lân của nàng!
Thắng hài tử cũng là chuyện nữa, không có gì đáng để cao hứng. Nhưng nương nương nói, quan trọng nhất chính là để chọc thủng câu nói "Anh dũng hơn người" của Phúc Lộc,vậy nên ỷ mạnh hiếp yếu cũng không sao cả.
Khuê Mật nghĩ một hồi, sắc mặt có chút tái nhợt. Mấy tính toán kế tiếp của bọn họ, lại thất bại dưới tay tên Phúc Lộc này.
Bọn họ đều bị bề ngoài của hắn lừa bịp!
Phúc Lộc không ngốc, thậm chí rất tinh ranh, giấu chặt năng lực của mình, làm gì có chỗ nào giống với hài tử năm tuổi.
Giờ thì xong rồi, mưu kế thành công công, việc không biết tự lượng sức mình lại biến thành có tính toán...... Hắn là hài tử năm tuổi lại đánh bại được Khuê Nhân, nếu không nói là càn rỡ, thì đúng thật có thể đánh đồng được với Đại a ca.
Không, không đúng, nói không chừng còn có thể siêu việt hơn, cho dù Đại a ca có anh dũng, nhưng mà không có thần lực trời ban đâu.
Thần lực trời ban này chính là ân đức trời cao ban cho, những cổ nhân có được thần lực này không người nào là vật trong ao. Ai cũng không ngờ có một hạt giống tốt như vậy mà Quách Lạc La gia lại không hề khoe ra, cứ luôn im ỉm gạt người!
Khuê Mật nghĩ đến chỗ đó, lại cảm thấy có chút ủy khuất.
Rốt cuộc ai mới là ỷ thế hiếp người đây? Cái này còn không phải là khi dễ người ta sao!
Dận Thì cũng thoáng ngây ra, sau đó nheo lại mắt. Thoáng nhìn thái tử chầm chậm giương lên tươi cười tuấn tú, hắn hít một hơi thật sâu, thầm nhủ với chính mình, Hoàng A Mã còn ở cạnh, hắn không thể phất tay áo bỏ đi.
Bên kia, đầu tiên là Hoàng Thượng khích lệ, sau đó Khuê Nhân suy sụp mà nhận thua, ánh mắt mọi người đều dừng trên người Phúc Lộc, có kinh ngạc cảm thán, có vui sướng, còn có cảnh giác...... Phúc Lộc cười tủm tỉm, vẫn là bộ dạng tròn vo đó, nhưng lại không còn ai dám xem thường hắn.
Hắn đang muốn mở miệng nói chuyện, lập tức liền ăn một cái trừng mắt hung hăng của a mã nhà mình.
Đồ Nhạc nghiêm túc mà lắc lắc đầu, chắp tay, thở dài nói: "Vạn Tuế Gia, ngài đừng khen Phúc Lộc. Hắn đây là ỷ thế hiếp người, thắng như vậy có gì mà vinh quang? Thật là xấu hổ, xấu hổ a."
Dứt lời, hắn lại trừng mắt nhìn phúc lộc: "Ngươi tiểu tử này, vậy mà có thể nhận lời xin lỗi của người khác được hả? Thường ngày a mã dạy ngươi như thế nào?!"
Ngữ khí rất là nghiêm khắc, nghe kỹ còn mang theo chút chột dạ.
Vì rốt cuộc Đồ Nhạc cũng nhớ tới, việc trời sinh thần lực này, hắn quên thông báo cho muội muội một tiếng!
Cũng do Tam Quan Bảo cực lực dặn dò, sau khi vào kinh phải khiêm tốn, không cần oang oang khoe chỗ đặc biệt của Phúc Lộc, khiến cho nương nương lo lắng, còn bị người có tâm chú ý...... Đồ Nhạc nghe a mã nói, hắn nghiêm túc ghi tạc trong lòng, đồng thời cũng dặn dò Qua Nhĩ Giai thị, lúc viết thư cho Vân Tú cũng không có nói.
Ai mà biết được hôm nay Nạp Lạt gia thiếu gia lại muốn tỷ thí với Phúc Lộc đâu?
Ai da, chắc nương nương sẽ lo lắng lắm.
Đều tại tên tiểu tử thúi này gây họa!
Đồ Nhạc không dám nhìn săc mặt Vân Tú, ánh mắt trừng Phúc Lộc ngày càng thêm rợn người, quả thực có thể làm hài tử sợ đến khóc toáng.
Phúc Lộc không sợ trời không sợ đất, nhưng lại sợ Đồ Nhạc cầm roi mây đánh hắn.
Hắn khẽ giật mình, vội vàng xua tay với Khuê Nhân, xua nhanh đến nỗi chỉ thấy được tàn ảnh. Hắn nhặt cái mũ quả dưa cách đó không xa lên, ngượng ngùng mang ở trên đầu, mặt tròn nhíu lại, nhỏ giọng nói: "Đừng cúi nữa, đừng cúi nữa, a mã ta nói rất đúng, thắng gì mà thắng? Ỷ...... ỷ mạnh hiếp yếu như vậy, cũng là lỗi của ta. Vậy thì, chúng ta huề nhé?"
Đại a ca: "......"
Minh Châu: "......"
Vân Tú đỡ Thái Hậu ngồi xem tuồng, ban đầu còn có chút hoảng hốt, đến khi thấy cảnh tượng này, nàng cong cong môi, hơi hơi nghiêng đầu nhìn Huệ phi, kém chút cười ra tiếng.
Mặt mũi gì mà cứ xanh xanh trắng trắng không đẹp tí nào, nhìn xem, nàng đang ăn rất ngon đây.
Mới vừa rồi lúc Khang Hi dắt một hàng dài trọng thần tiến đến, phía sau còn có Đại a ca Dận Thì, sắc mặt Vân Tú liền trầm xuống, sau đó cũng nhớ lại lúc nàng mới vào cung, có sự việc Đại a ca năm tuổi đánh bại thư đồng.
Nàng thoáng chốc hiểu ra Huệ phi đánh cái bàn tính gì.
Từ đầu đến cuối, nàng chỉ để ý câu "Phúc Lộc anh dũng hơn Đại a ca" kia, vì thế mà phát điên tính kế Dực Khôn Cung!
Làm chuyện gióng trống khua chiêng cỡ đó, đối phó với Phúc Lộc chỉ là tiện đà, đả kích uy thế của Quách Lạc La thị, và hạ thanh danh nàng mới là chính.
Minh Châu cũng xen vào, muốn đem cái danh không coi ai ra gì gắn lên đầu gia tộc bọn họ, khiến ngày sau bị chê cười không ngóc đầu nổi......
Hiện tại lật ngược thế cờ, tính cho lắm vào, rồi tự mình ăn đau, cảm giác như thế nào nhỉ?
Nàng thầm cười lạnh một tiếng, bâng quơ mà thu hồi tầm mắt, cảm giác hơi bực vì huynh trưởng giấu diếm cũng dần biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Trong mộng, nàng cũng không biết việc trời sinh thần lực này, thật là, thật là......
A mã gạt nàng, huynh trưởng cũng gạt nàng. Phúc Lộc thì ở tít Thịnh Kinh, nàng đã gặp trực tiếp hắn bao giờ đâu?
Mà ca ca lại hay ngớ ngẩn, sao nàng có thể trách hắn đây?
Thôi, khi về lại nói tẩu tẩu hành hạ hắn là được rồi.
[Editor: Bánh Tai Heo - truyenwiki1.com: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]
Bên kia, nhìn bộ dáng Đồ Nhạc nghiêm trang dạy bảo, Phúc Lộc ngoan ngoãn lắng nghe, Khang Hi liền thấy thật vui vẻ.
Thái Hậu vui, Thái Hoàng Thái Hậu cũng vui, chỉ có mỗi Minh Châu có chút sượng, hắn nghi ngờ hai phụ tử kia đang kẻ xướng người hoạ mà đá xéo hắn......
Nhưng cũng không có ai dám gây khó dễ với Minh Trung đường, nhóm trọng thần nhìn nhau một phen, sau đó cười ha ha cho qua chuyện.
Chỉ là trong lòng cũng khó tránh khỏi dao động, đặc biệt là một ít quan viên không theo phe phái, bọn họ tính sau khi về phủ sẽ nói lại chuyện chê cười này cho phu nhân nhà mình nghe.
Lão cáo giá Minh Châu này bị ăn mệt, là việc trăm năm khó gặp một lần, không phải là rất hề hước sao!
Nhớ tới chuyện xưa Dận Thì tỷ thí với thư đồng, Hoàng Đế liền thoải mái không thôi, ngón tay khều khều Đại nhi tử, cười nói: "Phúc Lộc anh dũng bất phàm, trẫm thấy còn lợi hại hơn ngươi hồi bé đấy."
Ban đầu Dận Thì đang miễn cưỡng cười, hay cho một cái Đồ Nhạc, hay cho một cái Phúc Lộc, dám tát thẳng vào mặt hắn như vậy.
Bốn chữ "ỷ mạnh hiếp yếu" này cứ truyền vào tai Đại a ca, hắn nghe mà màng nhĩ ong ong, hận không thể bịt miệng của hai phụ tử kia lại, ai ngờ còn có đả kích lớn hơn nữa ở phía sau!
Kế đó hắn nghe được Hoàng A Mã đánh giá, cho dù biết trong đó có ý tứ trêu đùa, nhưng Dận Thì vẫn là cứng đờ, hơn nửa ngày mới nói nổi câu: "...... Vâng."
Ai mà đoán được sẽ có chuyện như vậy xảy ra chứ?
Thu hết phản ứng của Dận Thì vào mắt, tươi cười Khang Hi nhạt dần, đáy mắt hiện lên tia tìm tòi nghiên cứu, còn mỗi thái tử đang nhịn cười đến mức bụng âm ỉ đau.
Thật vất vả mới ngừng cười, thái tử xoa xoa đầu Dận Kỳ, thấp giọng hỏi: "Tiểu biểu đệ của ngươi lợi hại như thế, còn gọi hắn là vua nịnh nọt nữa không?"
Ngũ a ca: "......" Sao mà dám nữa.
Trong lòng Dận Kỳ tràn đầy khâm phục, trong khâm phục còn có hỗn loạn sợ hãi, sợ Phúc Lộc nghe được cái danh xưng "Vua nịnh nọt" này, không chừng sẽ cho hắn ăn một đấm.
Hít, ngay cả khối đá kia còn chịu không được sức lực đó nha!
Hắn vội vàng nói: "Không được nói. Nhị ca, ngươi phải giữ bí mật giúp ta......"
Thái tử "Ừ" một tiếng, giơ ra bàn tay quơ quơ: "Mười trang chữ đại."
"...... Năm trang."
"Tám trang."
"......" Ngũ a ca gồng mặt bánh bao, nhẫn nhịn mà nói, "Tám trang thì tám trang!"
Sau khi tỷ thí kết thúc, Huệ phi lập tức dẫn mấy chất nhi trở về Duyên Hi Cung. Thái Hoàng Thái Hậu ngồi lâu ngoài gió lạnh, có vẻ như mệt mỏi, nàng hiền hoà mà cười, để Tô Ma Lạt Cô ban thưởng cho Phúc Lộc vài thứ tốt, sau đó mới ngồi lên kiệu.
Được Thái Hoàng Thái Hậu ban thưởng, còn có Khang Hi hứa đãi ăn tối, Phúc Lộc suиɠ sướиɠ rời đi cùng Đồ Nhạc, lúc đi còn không quên vẫy vẫy tay, ngọt ngào nói lời từ biệt với Vân Tú.
Thái Hậu ôm Dận Kỳ đến bên người nàng, còn gọi thái tử đến Ninh Thọ Cung dùng bữa, vừa đi phía trước vừa hớn hở nói chuyện với Vân Tú: "Ai gia thấy Lão Tổ Tông rất là thích Phúc Lộc, ngươi nha, rảnh rỗi thì dắt hắn tới Từ Ninh Cung thỉnh an nhiều chút."
Vân Tú gật đầu cười sáng lạn, ôn hòa nói: "Chắc là không cần thần thiếp mang theo đâu. Phúc Lộc chính là thư đồng của Dận Kỳ, Lão Tổ Tông muốn gặp thì ngày ngày đều có thể thấy hắn nha."
"Đúng vậy, thư đồng, vậy mà ta lại quên mất cái này." Thái Hậu bừng tỉnh, bộ dáng trông rất là cao hứng, rồi sau đó vỗ vỗ tay Vân Tú, thấp giọng nói: "Ai gia có thể nhìn ra mọi chuyện, đương nhiên Hoàng Đế cũng thế. Ngươi cứ yên tâm, đợi lúc Hoàng Đế đến thỉnh an, ai gia sẽ tự đề cập với hắn......"
Đây chính là ý tứ muốn ra mặt cho nàng.
Thái Hậu rất ít khi nhúng tay vào hậu cung, nhưng không có nghĩa là nàng tai điếc mắt mù.
Việc trưa hôm nay, ban đầu Thái Hậu và Thái Hoàng Thái Hậu cũng cho rằng là hài tử đùa giỡn, ai ngờ lúc Tiền ma ma đi ra ngoài đổi chậu than, thì lại tận mắt thấy Đại a ca vội vàng đi về hướng Càn Thanh Cung......
Tới khi Tiền ma ma bẩm báo lại, Thái Hậu liền có chút khó chịu.
Việc tỷ thí giữa Phúc Lộc và Khuê Nhân bất quá cũng chỉ là chơi đùa thôi, sao lại có liên hệ gì với thể diện nữa? Cần phải gọi cả Hoàng Đế, thậm chí là quan viên lục bộ, trọng thần trong triều đình sao?
Nếu mà không có bút tích của Huệ phi trong chuyện này, nàng mới không tin.
Ngay cả hài tử cũng tính kế được, Thái Hậu thật chán ghét. Mặc dù Phúc Lộc thắng, nhưng ở trong lòng nàng, bọn họ chính là ỷ lớn hiếp nhỏ Phúc Lộc.
Nếu như Phúc Lộc không có thần lực, thì có thể cục diện đã khác!
Vân Tú không dự đoán được Thái Hậu lại nói như vậy, nàng giật mình, sau đó cảm kích mà hành lễ: "Đa tạ Thái Hậu quan tâm."
Kéo Dận Kỳ qua dặn dò vài câu, rồi sau đó nhìn theo Thái Hậu đi xa, Vân Tú nắm nhẹ áo lông, thu lại tươi cười, ánh mắt nhàn nhạt mà nhìn về khối đá ở Diễn Võ Trường, sau đó hiện lên một chút lạnh lẽo.
Suy nghĩ lại xoay chuyển, Vân Tú nhạy bén nhận ra điểm kỳ quặc.
Người mưu toan tính kế với nàng gần đây cứ là Huệ phi cùng Nạp Lạt thị.
Tất cả ngọn nguồn —— cùng lời đồn đãi Phúc Lộc anh dũng, rốt cuộc là do ai thả ra?
Vân Tú quyết định sẽ đến Vĩnh Thọ Cung một chuyến, hồi lâu sau, nàng thu hồi tầm mắt, chậm rãi nói: "Hồi cung đi."
Đổng ma ma vội vàng gọi cung nhân lại, cẩn thận mà đỡ nàng lên kiệu.
Trên đường đi, Vân Tú nhìn thấy một lão tiên sinh râu tóc hoa râm, người mặc quan phục, đang cõng hòm thuốc vội vã mà đi, phía sau còn có hai tiểu đồng đi theo, đúng là Hồ thái y.
Bước chân Hồ thái y dừng lại, làm động tác thỉnh an với đoàn kiệu từ xa, Vân Tú giơ tay miễn lễ, nhẹ giọng phân phó Thụy Châu: "Hỏi xem hắn đang muốn đi đâu thế."
Thụy Châu lĩnh mệnh, một lát sau trở lại bên cạnh Vân Tú bên cạnh, chỉ chỉ vào một hướng, thấp giọng nói: "Tứ a ca không may nhiễm phong hàn, Hồ thái y đang phụng lệnh Hoàng Quý Phi đến xem bệnh. Hồ thái y nói, Hoàng Quý Phi đang rất nóng vội, nếu hắn mà chậm trễ, hậu quả không thể lường được......"
-----
Đôi lời editor:
Hello mọi người, mình ngoi lên than vãn chút đây, mình vừa đi tiêm mũi 2 về, cái tay nhức hơn cả lúc tiêm mũi 1 nữa =)), lỡ mà éc quá thì có thể ra chương chậm, mong mọi người thông cảm nhee, cám ơn mọi người đã ủng hộ mình đến tận đây nhé. Yêu mọi người rất nhiều. Mọi người cũng nhớ giữ gìn sức khỏe đó.
Danh Sách Chương: