Editor: Bánh Tai Heo
Wattpad: banhtaiheo
Wp: banhtaiheohelachanai.wordpress.com
-----
Vừa nói xong, lỗ tai Vân Tú liền hơi đỏ lên, như là cũng tự mình cảm thấy buồn nôn.
Nhớ mấy lần trước, mấy lời ngon tiếng ngọt như này cứ phả vào mặt nàng, nàng nghe mà chịu không nổi, nhưng Hoàng Thượng vẫn cười hề hề, không cảm thấy ái ngại tí nào, da mặt đúng là dày thật.
Khi đó nàng chợt nghĩ, có lẽ do đế vương khác với người thường, nàng sao cũng không đạt đến cảnh giới như Hoàng Thượng được.
Mà cũng thật là khéo. Mới vừa rồi Nghi Quý Phi đang chống mặt mơ màng sắp ngủ, cân nhắc phải "để ý Hoàng Thượng nhiều hơn", còn chưa nghĩ ra cách thì Khang Hi liền bước vào Dực Khôn Cung, vừa mở miệng là đòi trách phạt cung nhân, lệnh cho các nàng thỉnh thái y.
Từ từ, nàng bị bệnh gì cơ?
Vân Tú thầm biết có hiểu lầm lớn, Thụy Châu các nàng cũng không phạm phải sai lầm gì! Thấy tình thế không ổn, việc quan trọng nhất chính là phải dỗ Hoàng Thượng đang bốc hỏa, cũng do đầu óc lúc đó toàn là "để ý", nên nàng cũng theo bản năng mà nói ra hai chữ "nghĩ tới".
Đối với chuyện này, nàng thực sự không có kinh nghiệm, chắc đây cũng là biểu hiện của sự để ý...... đúng không?
Vừa dứt lời, Vân Tú liền hối hận.
Cho dù lúc mới tiến cung, trong tim trong mắt đều là người nam nhân ngồi trên long ỷ đó, nhưng mà những lúc vui sướng vì hắn đến, nàng cũng chưa bao giờ nói huỵch toẹt mấy lời buồn nôn như vậy!
Sau khi mơ giấc mộng kia, đầu óc tỉnh táo, tuy không còn chấp nhất tình cảm sâu đậm với đế vương, nhưng chung quy tình nghĩa ngày xưa vẫn còn đó không có tiêu tán. Vì bất luận như thế nào, Hoàng Thượng cũng là người mà nàng coi trọng, là a mã ruột của hài tử của nàng, nên mấy việc này, thật ra cũng khá là thẹn thùng nha.
Nàng hít sâu một hơi, thầm mắng chính mình, sao lại nhanh mồm nhanh miệng vậy không biết.
Chỉ là ván đã đóng thuyền, không còn cách nào thu hồi được, nàng rũ mắt tự chỉnh đốn lại tâm lý, sau đó mới ngẩng đầu lên
Không nghĩ rằng, nàng đã trở thành một cảnh đẹp trong mắt người khác.
Trên khuôn mặt rút đi vẻ tái nhợt mỏi mệt, mà không chỉ có vành tai, ngay cả hai má cũng nhiễm màu hồng nhạt. Mắt như nước hồ thu, lông mi run rẩy, tuy không tô son dặm phấn, nhưng lại càng thêm đẹp không sao tả xiết, nhìn tới nhìn lui, không chỗ nào là không diễm lệ, không chỗ nào là không tinh xảo.
Khang Hi sững sờ một cái chớp mắt, ánh mắt sáng quắc mà nhìn nàng, trong mắt có sự thâm trầm sâu như biển.
Việc Nghi phi nương nương có thể được tấn phong lên Nghi Quý Phi, không thể không nói có công sức Hoàng Đế đứng giữa suy tính rất nhiều. Tâm nguyện hắn mong mỏi đã lâu được đền bù nên cực kỳ vui sướng, tuy nhiên trong lòng hắn luôn có chút vắng vẻ, nhưng lại không biết đó là thứ gì.
Hiện tại, cuối cùng hắn cũng biết được.
Hắn ngóng trông Tú Tú có thể chủ động tìm hắn, không một chút khách sáo, không phải tìm hắn chỉ để theo quy củ mà tạ ơn!
Tựa như đêm qua, sổ con chất ở Ngự Thư Phòng như núi, hắn bận túi bụi chỉ hận không thể có ba đầu sáu tay, vì thế chỉ đành để Lương Cửu công công sang ẩn ý mà thông báo một tiếng. Vậy mà tầm nửa canh giờ sau, có tiểu thái giám về bẩm lại, nói Ôn Quý Phi ôm Thập a ca qua, đang ngồi nói chuyện với Nghi Quý Phi nương nương.
Có lẽ đã quen có Vân Tú làm bạn, giờ khắc này nàng không an ủi quan tâm, khiến lòng hắn cũng có chút hiu quạnh "lạnh lẽo", Khang Hi mở sổ con ra, phê phê duyệt duyệt, trong lòng ập lên một chút cảm xúc không dễ chịu.
Hiện giờ, cứ như công sức bỏ ra được đáp lại, trong tim Hoàng Đế chợt dâng lên cảm giác vui sướng cảm động không thôi, cả người như được ngâm ở suối nước nóng, cực kỳ thoải mái, không kiềm được mà nở nụ cười.
Lá chắn mờ ảo đang vắt ngang lòng như bị đánh vỡ, đây là lần đầu tiên Khang Hi xuất hiện một ý niệm rất rõ ràng, tình cảm hắn dành cho Vân Tú...... có lẽ không có điểm dừng rồi.
Vô cùng nhớ thương trẫm, ngóng trông thánh giá đến...... Trương Hữu Đức nói nàng bị tâm bệnh, chẳng lẽ là bệnh tương tư sao?
Trong nháy mắt, Hoàng Đế liền tự suy diễn 80 nguyên nhân hậu quả tình tiết trong đầu, nào còn nhớ rõ phải trách phạt cung nhân!
Tuy hắn rất vui sướng, nhưng lại nổi lên chút chua xót đau lòng.
Tú Tú quá mức hiểu chuyện, cho dù nhớ hắn đến đau khổ tột cùng, vậy mà cũng không muốn phái người đến quấy rầy hắn, nàng thà chịu đựng một mình, ban đêm ngủ cũng không được an ổn.
Thật là, khiến người ta không biết nói thế nào mới tốt.
Bởi vì đè nén nhớ nhung quá sâu, nên khi thánh giá đến cũng nhịn không được nữa...... Khụ, đây chính là lần đầu tiên nàng nói nhớ hắn đó!
Qua một lúc lâu, mãi mà không nghe Hoàng Thượng đáp lại, gò má Vân Tú càng thêm đỏ, nàng quay mặt đi, bộ dáng hơi có chút thẹn quá hóa giận.
Lương Cửu công công thấy một màn này, không biết vì sao mà không thấy ê răng, thay vào đó là cảm giác vui mừng. Hắn xua xua tay, cho cung nhân hầu hạ ' sống sót sau tai nạn ' lui ra, dẫn dắt bọn họ rón ra rón rén rời đi.
Cuối cùng chủ tử cũng có ngày hôm nay rồi, Hoàng Thượng rốt cuộc cũng chờ được ngày mây tan thấy trăng sáng!
Lương Đại tổng quản cảm thán da diết mà ngẩn ngơ, vội vàng phi phi phi vài tiếng, tự đánh chính mình một bạt tay, sao hắn dùng từ loạn xạ hết thế, cái gì mà chờ mây tan thấy trăng sáng?
Ai nha, học được vài câu thơ liền đem ra dùng lung tung, hắn đúng là lão hồ đồ.
[Editor: Bánh Tai Heo - truyenwiki1.com: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]
Bên trong phòng.
Trong lòng biết Tú Tú đang thẹn quá hóa giận, khóe môi Khang Hi khẽ cong, nắm lấy tay nàng, chế trụ trái tim kích động cùng muôn vàn gợn sóng, thấp giọng nói: "Ra là như thế, vậy chúng ta không thỉnh thái y nữa! Hôm qua trẫm bận chính vụ, không thể cùng dùng bữa với Quý Phi nương nương, nào, trẫm bồi tội với nàng." Nói xong, hắn đỡ nàng dựa vào trên giường Quý Phi, bàn tay to phủ lên giữa trán nàng, nhẹ nhàng xoa ấn.
Cảnh tượng cửu ngũ chí tôn ôn nhu như này, nếu ai mà nhìn thấy chắc tròng mắt đều rớt lộp độp đầy đất!
Ngữ điệu của Hoàng Đế rất là nhẹ nhàng, động tác lại cực kỳ mềm mại, mà Vân Tú cũng đã không còn là Vân Tú của ngày hôm qua.
Nàng cũng đã có chuyển biến, nàng phải để ý Hoàng Thượng.
Quý Phi nương nương đã xây dựng tốt tâm lý, mặc dù bị độ ấm giữa trán làm cho kinh ngạc một chút, nhưng nàng vẫn áp xuống sự không bình tĩnh đang tàn sát bừa bãi dưới đáy lòng, ngoái đầu nhìn lại dỗi nói: "Bồi tội gì chứ? Chỉ là do hôm qua ngủ không được ngon, mấy cung nhân cũng nói quá rồi, thần thiếp nghỉ tạm một hồi là được. Hoàng Thượng cũng vừa lâm triều xong, còn phải phê sổ con, sao có thể lãng phí thời gian ở chỗ này của thần thiếp được?"
Nói là nói như vậy, nhưng thần sắc của Vân Tú lại trái ngược, khiến ai cũng có thể nhìn ra nàng nghĩ một đằng nói một nẻo.
Hắn nhạy bén mà nhận ra cái gì, hình như sự thân mật và ỷ lại của nàng đã cao hơn một tầng, Khang Hi nào bỏ được nàng mà đi!
Tú Tú đang bất an.
Nhớ lại cung nhân vội vã chạy đến bẩm báo "tâm bệnh", tâm Hoàng Đế đều hóa thành nước, không còn đóng băng lạnh lẽo, cam nguyện mà nhu hòa với người trước mặt.
Hắn lại cười nói: "Trẫm kêu bọn hắn đem sổ con dọn đến Dực Khôn Cung là được, ở một bên canh cho nàng ngủ."
Canh cho ngủ......
Gò má Vân Tú lại đỏ lên, thầm nghĩ, lời này mà để người khác nghe thấy, thì nàng khỏi làm người.
Nghĩ tới Dận Kỳ cũng đã đến Thượng Thư Phòng học, Dận Đường cũng càng lúc càng lớn, vậy mà a mã và nương bọn hắn lại còn ngày càng nũng nịu sâu đậm, nói mấy lời ngon tiếng ngọt tới nhau.
Tuy kỹ năng Hoàng Đế vẫn cao hơb một bậc, nhưng nàng cũng không muốn thua kém, Nghi Quý Phi bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ lòng hiếu thắng, do dự hồi lâu, dưới đáy lòng hừ nhẹ một tiếng, gật gật đầu.
"Lương Cửu công công." Bên trong truyền đến âm thanh trầm thấp có chút gấp gáp của Khang Hi, "Không nghe trẫm nói hay sao? Mang người đi Càn Thanh Cung, không được chậm trễ!"
Hôm nay là ngày nghỉ để tắm gội của Thượng Thư Phòng, nghe tin Thái Hoàng Thái Hậu triệu kiến, tiểu thái tử đang đọc sách ở Dục Khánh Cung hơi có chút không hiểu, Lão Tổ Tông cho gọi mỗi hắn thôi á?
Tầm hơn một canh giờ, thái tử điện hạ bước ra khỏi Từ Ninh Cung với tâm tình rất là tốt đẹp, không nhịn được mà nhấp môi cười, cười rực rỡ tới mức như ánh mặt trời sáng chói, khiến Hà Trụ Nhi hầu hạ bên người nhìn mà khiếp sợ.
"Thái Tử gia......" Vừa rồi Hà Trụ Nhi bị để ngoài điện, cũng không biết Thái Hoàng Thái Hậu và chủ tử nói cái gì, thấy vậy thật cẩn thận thăm dò, "Ngài có chuyện gì sao?"
"Lão Tổ Tông nói cho cô gia, sau này nếu có việc gì liên quan tới hậu cung, hoặc lưỡng lự cái gì, thì có thể thoải mái đi hỏi Nghi mẫu phi." Tươi cười trên mặt thái tử càng thêm nồng đậm, "Gặp nô tài không vừa lòng thì Nghi mẫu phi cũng sẽ thay cô gia làm chủ......"
Nói xong, thái tử chậm rãi dừng bước chân, bỗng nhiên không nói nữa.
Sau một lúc lâu, hốc mắt hắn đỏ hồng, nhẹ nhàng nói: "Lúc trước, cô gia cực kỳ hâm mộ Đại ca có Huệ phi nương nương coi chừng, hiện giờ, ta với hắn cũng không có gì khác nhau nữa rồi."
Sự cảm khái cũng chỉ trong một cái chớp mắt, thái tử xoa xoa đôi mắt, một lần nữa mím môi. Hắn nhìn theo hướng Dực Khôn Cung, nói nhỏ: "Ngươi đi tìm hiểu xem, cơm trưa hôm nay Nghi mẫu phi đã có hẹn với ai chưa?"
Hừm, hắn vì sợ bị nói ra nói vào mà chưa được dùng cơm ở Dực Khôn Cung lần nào.
Buổi tối thì càng đừng nghĩ tới, Hoàng A Mã cường thế mà chiếm người, hắn cũng không dám vuốt râu hùm.
Thế thì chuẩn bị dùng cơm trưa thôi! Thuận tiện cũng ghé chơi với tiểu Cửu.
Thái tử điện hạ càng nghĩ càng cảm thấy lâng lâng, trên đường đi về cung, bước chân cũng nhẹ như có cánh.
Hôm nay chuyện vui đúng là tới ồ ạt, lúc trở về Dục Khánh Cung, quản sự thiện phòng đến bẩm báo với hắn, nói tổng quản Trương Hữu Đức của Dực Khôn Cung mang theo một sư phó làm điểm tâm đến đây, nói muốn hỏi ý Thái Tử gia xem như thế nào.
"Ngũ a ca và Tứ cách cách cực kỳ thích bánh hạt dẻ mà người này làm, hương vị phải nói là tuyệt nhất, Quý Phi nương nương nói cũng đưa cho Thái Tử gia nếm thử chút." Trương Hữu Đức cười tủm tỉm nói, "Nếu ngài ăn không quen, thì cứ lập tức phân phó nô tài...... nương nương chúng ta sẽ ân cần dạy bảo lại, chắc chắn sẽ không để bụng."
Nghi mẫu phi đưa đầu bếp tới sao!
Sự quan tâm này khiến thái tử cao hứng đến cong cả mắt, trái tim ấm áp, vội vàng nói: "Làm gì mà ăn không quen? Cô gia không có ăn kiêng, Ngũ đệ thích, đương nhiên cô gia cũng thích."
Trong lòng cũng đưa ra quyết định, mùa xuân năm nay, thịt kho tàu, thịt vịt, cá quế chiên xù gì đó cũng phải lùi lại một góc, món hắn yêu nhất sẽ là bánh hạt dẻ.
Cao hứng xong, thái tử nói thầm, cũng trùng hợp thật!
Nếu Trương Hữu Đức đã tới, cũng đỡ cho Hà Trụ Nhi đi tìm hiểu.
Giơ tay cho mọi người lui ra, thái tử nhỏ giọng hỏi hắn: "Dực Khôn Cung có đang có khách không?"
Trương Hữu Đức có chút không hiểu, nhưng nhớ tới mệnh lệnh "không được nói dối thái tử" của nương nương nhà mình, hắn do dự trong chốc lát, rồi vẫn thành thật trả lời: "Bẩm Thái Tử gia, khách thì không có, bất quá có Hoàng Thượng. Hoàng Thượng dọn sổ con từ Ngự Thư Phòng qua, nói là buổi trưa sẽ ở lại, sau đó sẽ ở luôn để dùng bữa tối."
"......" Thái tử thở dài một hơi, khó có thể che giấu sự thất vọng trên mặt.
Cả ngày đều ở Dực Khôn Cung?
Hoàng A Mã sao mà dính người thế!!
Bên kia, Khang Hi cũng không biết nhi tử bảo bối luôn ngưỡng mộ hắn lại sinh ra oán niệm với hắn.
Buổi trưa, hắn đã đóng gói Dận Đường vừa tỉnh ngủ ném sang Dực Khôn Cung, hưởng thụ khoảng thời gian riêng tư với Quý Phi nương nương như thế này, Khang Hi chỉ cảm thấy cả ngươi thư thái nhìn gì cũng thuận mắt.
Nhìn dung nhan trầm tĩnh ngủ yên của Quý Phi trên giường đến không chán, khiến hiệu suất phê sổ con của hắn cũng cao hơn vài phần, làm Lương Cửu công công đứng hầu hạ một bên thầm bảo thật lạ, cái này là cái nguyên lý gì?
Đại tổng quản còn đang xuất thần, liền thấy Khang Hi đặt bút son xuống, đứng dậy đi vòng ra thiên điện, hắn vội vàng đi theo.
Chỉ nghe Hoàng Đế nhỏ giọng mà phân phó nói: "Thỉnh Trần Viện Phán tới."
Lương Cửu công công "Ách" một tiếng, to gan hỏi: "Vạn Tuế Gia, không phải nương nương không có việc gì sao?"
Khang Hi liếc hắn một cái: "Đi thỉnh là được, nói nhiều như vậy làm gì?"
"Vâng, vâng."
Tới khi Trần Viện Phán vội vàng ba chân bốn cẳng mà chạy, thở hồng hộc bước vào thiên điện, thì đập vào mắt chính là khuôn mặt cực kỳ nghiêm nghị của Hoàng Đế.
Hắn xách theo hòm thuốc, trong lòng khẽ lộp bộp, có chuyện gì vậy?
Ai cũng nói Nghi Quý Phi là nhân vật nằm trên đầu quả tim của Vạn Tuế Gia, chẳng lẽ Nghi Quý Phi xảy ra chuyện rồi?
Hắn càng nghĩ càng thấp thỏm, buông hòm thuốc, run rẩy tiến lên hành lễ, sau đó nghe Khang Hi bình tĩnh nói: "Miễn lễ, trẫm triệu ngươi tới, là muốn hỏi ngươi vài điều."
Hỏi vài điều?
Vậy là không có liên quan tới Quý Phi nương nương?
Trần Viện Phán thoáng thở phào một hơi, chắp tay vâng dạ nói: "Vâng, chắc chắn lão thần biết gì sẽ nói hết, không một chút giấu giếm!"
Hoàng Đế ừ một tiếng, khoanh tay dạo trong điện một vòng, sau một lúc lâu, hắn trầm giọng hỏi: "Bệnh tương tư...... biểu hiện như thế nào? Có thể chữa khỏi hay không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Viện Phán: ???
Ta được xưng là thần y tiếng tăm lẫy lừng, cứu người vô số, trị được biết bao nhiêu là bệnh, thế mà có ngày Hoàng Thượng lại hỏi ta bệnh tương tư trị như thế nào!
Thái tử: Ai, thật là, Hoàng A Mã dính người quá mức rồi.
Danh Sách Chương: