Editor: Bánh Tai Heo
Wattpad: banhtaiheo
Wp: banhtaiheohelachanai.wordpress.com
-----
Đức phi, không, hiện giờ nên gọi nàng là Ô tần. Ô tần nghe thấy ý chỉ của Khang Hi, không thể tin tưởng mà trợn to mắt, sau một lúc lâu, trong óc trống rỗng, chết lặng bên mép giường.
Nàng chậm rãi buông lỏng bàn tay đang nắm lấy Dận Tộ, thân hình xụi lơ ngồi dưới đất, rốt cuộc không che giấu nổi cảm xúc của chính mình nữa.
Chuyện đả kích liên tục nối gót tới, Ô tần mất bình tĩnh, như thế nào cũng không tin chính mình đã lưu lạc đến nông nỗi này.
Nàng che mặt hoảng hốt, cảm thấy mình như bị bóng đè, làm sao cũng không tỉnh lại được, chỉ có thể cố gắng giãy giụa, nhưng lại càng rơi vào sâu bên trong vũng bùn.
Nàng vừa nghe thấy gì vậy?
Dận Tộ...... Dận Tộ còn hôn mê, thế mà Hoàng Thượng lại đem hắn đi làm con nuôi cho Vinh Thân Vương, là con của Hiếu Hiến Hoàng Hậu, là tên quỷ đoản mệnh chưa đến một tuổi đã chết yểu!
Không, không có khả năng này.
Làm con nuôi, thừa kế...... Việc vớ vẩn như vậy, sao có thể xảy ra?
Tiểu Lục là hy vọng cả đời của nàng, hắn sao có thể làm nhi tử của người khác, sao có thể không nhận nàng làm nương, không nhận Hoàng Thượng làm a mã?!
Trong hậu cung này, nàng chỉ có hắn để dựa vào, nàng và Dận Tộ sống nương tựa lẫn nhau a.
Ô tần không thể nào tưởng tượng ra nổi tình cảnh Dận Tộ rời khỏi nàng, cắn răng ken két, bỗng dưng trở nên liều mạng, bùng lên nghị lực thật lớn, đứng dậy không còn nằm trên mặt đất nữa.
Dận Tộ là tim là phổi của nàng, là nơi nàng dựa vào trong nửa đời còn lại, không có hắn, thì mấy thứ nàng đã làm còn có lợi gì? Còn không phải là giúp người khác may áo cưới sao!
Lão Tứ từ lâu đã không phải hài tử của nàng nữa! Mạt Nhã Kỳ thì suy yếu, phải cực kỳ cẩn thận mà nuôi sống...... Chỉ là một cách cách, cho dù tôn quý, lại được sủng ái, nhưng có thể dùng thế nào, có thể có lợi ích gì?
Nàng chỉ có Dận Tộ.
Hai mắt Ô tần phủ đầy máu, rốt cuộc bất chấp tin dữ giáng cấp của chính mình, cũng bất chấp giận chó đánh mèo người khác, hỏi tiếp ngọn nguồn của túi thơm.
Nàng thê lương mà hô một tiếng Hoàng Thượng, thất tha thất thểu quỳ xuống, nắm chặt góc áo của Khang Hi, nói năng cuồng loạn lộn xộn: "Hoàng Thượng, thái y nói Dận Tộ sẽ tốt, hắn sẽ tốt! Ngài trừng phạt thần thiếp, thần thiếp đều nhận, nhưng Dận Tộ còn nhỏ như vậy, sao ngài có thể bỏ hắn đem làm con nuôi cho người ta...... Dận Tộ mới 4 tuổi a, rời khỏi a mã, rời khỏi nương, sau này hắn phải sống như thế nào?!"
Khang Hi phất tay đẩy Ô tần ra, mắt phượng uy nghiêm mà nhìn nàng, giọng điệu rất là bình tĩnh, ẩn chứa nhè nhẹ lạnh lẽo: "Tiểu Lục vẫn được nuôi trong cung, vẫn kêu trẫm là Hoàng A Mã như cũ, chi phí ăn mặc không khách gì các huynh đệ của hắn. Trừ việc sửa lại gia phả, kế thừa và phong tước, sẽ không có gì khác."
Hoàng Thượng ngụ ý, thánh chỉ đã ra, liền không có thu lại, nhưng trong đó cũng có cho đường sống!
Ô tần vô lực mà buông tay, sắc mặt trắng bệch. Nàng tính toán một hồi rồi há miệng thở dốc, trong lòng như bị thuỷ triều tuyệt vọng quét qua, hoàn toàn chui rúc vào sừng trâu*, không nghĩ tới một hướng nghĩ khác.
*chui rúc sừng trâu: là một sự tích xưa, ý nói ngoan cố, không hiểu được đạo lý tiến thoái, tự mình chuốc khổ.
Lục a ca còn nhỏ đã gặp khổ nạn, bị vướng vào tranh đấu trong hậu cung, không phải một phần cũng vì Ô hay sao. Thánh chỉ đã hạ, hài tử 4 tuổi liền có thể thoát khỏi lốc xoáy sóng ngầm quỷ quyệt đó, rời xa những âm mưu, bình an trôi chảy mà sống, đây làm sao không phải xuất phát từ tấm lòng phụ thân của Hoàng Đế?
Mặt khác, việc trúng độc, cho dù có di chứng cũng không quan trọng, sẽ không ai dám lơ là hắn.
—— Dận Tộ đã là Vinh Quận Vương, trong cung này, trừ thái tử ra, ai cũng phải hành lễ với hắn. Đợi ngày sau hắn lập công lớn, hoặc đến khi tân đế đăng cơ, thì chức Thân Vương chắc chắn sẽ là của hắn rồi......
Vân Tú gom áo choàng lại, nhìn đứa bé đang hôn mê trên giường, rũ mi mắt xuống, hơi hơi xuất thần.
Hiện thực cùng cảnh trong mơ không biết từ lúc nào mà đã đi ngược hướng. Dận Tộ còn sống, Đức phi thì bị ăn quả đắng, vừa giáng vị, vừa bị tước đoạt phong hào, cấm túc hai tháng.
Báo ứng, tất cả đều là báo ứng.
Ô tần nương nương, nghe êm tai hơn Đức phi nương nương một vạn lần!
Đè lại cảm giác vui sướng trong tim, mắt thoáng nhìn sang nhi tử đang thấp thỏm bất an, Dận Kỳ cũng đang gãi gãi đầu ngón tay, trộm nhìn nàng, mắt đen ướŧ áŧ: "Nương, nhi tử sai rồi."
Sau khi Vân Tú khóc lúc nãy, nàng "Suy yếu" dựa vào ghế mềm, nắm lấy tay Dận Kỳ không buông mà dỗ hắn, xoa xoa đôi mắt hồng hồng như con thỏ của hắn.
Hài tử nhỏ như vậy, có thể có tâm tư khác gì chứ? Dận Kỳ nhìn thấy Dận Tộ không bình thường, tiện đà nói cho thái tử, tất cả đều xuất phát từ tấm lòng, nàng đương nhiên sẽ hiểu chuyện đó.
Nàng không trách tiểu Ngũ cứu Dận Tộ, nhưng......
Nhìn Dận Kỳ nước mắt lưng tròng ủy khuất đến cực điểm, Vân Tú vừa tức vừa đau cũng vừa buồn cười, nhẹ nhàng không dùng lực mà nhéo lỗ tai hắn, nhỏ giọng giáo huấn: "Ngươi giỏi thật đấy. Rõ ràng là cứu tiểu Lục, lại bị người ta nói đến không dám ngẩng đầu, cứ im ỉm không dám ho tiếng nào! Cuối cùng nương còn phải ra mặt cho ngươi, có thấy xấu hổ hay không hả?"
Dận Kỳ lần nữa ngây dại.
Hắn nhìn nương khí thế bức người, trên mặt không còn giọt nước mắt nào nữa, ngập ngừng vài tiếng thì nghẹn ra mấy chữ: "Nương, ngươi giả khóc a."
Vân Tú: "......"
Khi nãy Nghi phi nương nương bị chọc giận, cười lạnh một tiếng, vốn cũng không muốn giáo huấn hài tử xui xẻo này của mình nữa.
Ai ngờ, hài tử xui xẻo lại tiến đến nhận sai trước!
Điều đó cũng khiến nàng giác ngộ.
Cho dù tiểu Ngũ ngoan ngoãn khiến nàng thương xót, nhưng nên giáo huấn thì vẫn cần giáo huấn.
Vân Tú ngăn chặn ý cười bên miệng, hừ nhẹ một tiếng, đè thấp tiếng nói hỏi hắn: "Ngươi cũng biết mình sai rồi à. Sai ở đâu?"
Dận Kỳ vắt hết óc mà nghĩ nghĩ, đang muốn trả lời, thì bên kia, bỗng nhiên Ô tần dồn hết sức lực từ thời cha sinh mẹ đẻ, đứng dậy nhào về phía Vân Tú.
Gương mặt trắng đến dọa người của nàng tràn ngập nồng đậm hận ý, đôi tay vặn vẹo phóng tới cổ Vân Tú như bất chấp tất cả mà muốn bóp chết nàng.
Văn Uyên hoảng hồn, thất thanh hô: "Nương nương!"
Vân Tú nhàn nhạt nhìn nữ nhân trước mặt đầu tóc hỗn độn, quần áo xốc xếch, sau đó lộ ra nụ cười trào phúng, không có chút cảm xúc sợ hãi nào.
Khang Hi nhất thời không để ý, lúc phản ứng lại thì đã muộn, mắt phượng của hắn trầm đến mức sâu không thấy đáy, kinh giận nói: "Ô Nhã thị! Người đâu!"
May mà có Đổng ma ma và Văn Uyên che ở phía trước, gian nan ngăn lại động tác của Ô tần, ngay sau đó, một đám cung nữ thái giám như ong vỡ tổ nhào lên, vội vội vàng vàng kéo lấy Ô tần, nhất thời, trong điện trở nên vô cùng hỗn loạn.
[Editor: Bánh Tai Heo - truyenwiki1.com: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]
......
Thái Hậu được Tiền ma ma đỡ tay vội vội vàng vàng mà tới, vừa bước vào đại điện là thấy một màn này.
Nàng vừa kinh ngạc thất kinh vừa lớn tiếng nói: "Dừng tay ——"
Thái Hậu không thạo tiếng Hán, dùng tiếng Mông nói chuyện mỗi ngày; nhưng đã tiến cung nhiều năm, tự nhiên cũng sẽ biết chút tiếng Mãn, dùng để giao lưu thì không thành vấn đề.
Nàng nén giận lên tiếng, ngay sau đó, các cung nhân buông Ô tần ra, cả Dục Khánh Cung ồ ạt quỳ xuống: "Nô tài tham kiến Thái Hậu......"
Khang Hi lo lắng mà nhìn Vân Tú, lúc này mới đi nhanh ra ngoài: "Hoàng Mẫu phi, sao ngài lại tới đây?"
"Lão Tổ Tông nhớ tiểu Lục, nên mới kêu ai gia qua đây xem." Thái hậu đè nặng tức giận, cao giọng nói: "Ta mà không tới, có phải Dận Kỳ đã bị khi dễ đến chết rồi không! Còn có Bảo Thành nữa, đây là Dục Khánh Cung của Bảo Thành!"
Thái Hậu tính tình đôn hậu hiền lành, không phải người cường thế, tuy là mẹ cả*, nhưng lại khiến Khang Hi vô cùng kính trọng.
*Thái Hậu là Hiếu Huệ Chương Hoàng Hậu, chính thê của Thuận Trị Đế, nên mới nói là mẹ cả của Khang Hi tuy không phải là người sinh ra Khang Hi, sau khi mẹ ruột Khang Hi mất, Thái Hậu và Thái Hoàng Thái Hậu rất yêu thương và nâng đỡ ông, vậy nên ông cực kỳ kính trọng.
Nàng trước giờ không có tạo ra tiếng tăm quá lớn như Thái Hoàng Thái Hậu, mỗi ngày đều cười ha hả, ngậm kẹo chơi đùa với cháu, nuôi chim nuôi cá trồng hoa, rất ít tham dự vào mấy việc ở hậu cung, nhiều năm qua, hầu như không có việc gì khiến Thái Hậu phải tức giận.
Hôm nay Thái Hậu đột nhiên nổi nóng, khiến cho các cung nhân sợ đến mức lại càng quỳ thấp hơn, Khang Hi vội vàng đỡ nàng, trong lời nói bao hàm vẻ tự trách: "Hoàng Mẫu phi, là trẫm sơ suất......"
"Dận Tộ xảy ra chuyện, trong cung thì rối loạn, ai gia đều biết rõ." Thái Hậu thở dài, sau đó liền liếc nhìn Ô tần cả người chật vật, vô cùng tức giận chỉ vào nàng nói: "Đức phi, mặc dù Lục a ca hôn mê bất tỉnh, nhưng nơi này cũng không phải là nơi ngươi có thể la lối khóc lóc!"
Một tiếng Đức phi này như hoá thành một thanh kiếm, bay thẳng cắm vào trong lòng của Ô tần.
Nàng lung lay sắp ngã, rốt cuộc không kiên trì nổi nữa, nhẹ nhàng ngất xỉu trên mặt đất.
Khang Hi nhìn một màn này, lửa giận ngập trời không có chỗ phát tiết liền nói một tràng: "Tốt, tốt. Người đâu, mang Ô Nhã thị trở về Vĩnh Hòa Cung, ngươi đi theo đi, phải chữa cho hết bệnh điên của nàng!"
Mấy chữ "Chữa cho hết" này, bị Hoàng Đế nhấn rất mạnh, hơi có chút âm trầm. Thái y bị điểm danh khép nép ừng ực nuốt nước miếng, nơm nớp lo sợ mà nhận mệnh, khiêng hòm thuốc lên, đi mà như chạy trốn.
Vân Tú nhìn Văn Uyên rồi nhẹ nhàng gật gật đầu, Văn Uyên hiểu ý, nhanh bước đến cạnh Tiền ma ma đang hầu ha Thái Hậu, nhỏ giọng mà thì thầm vài câu.
Tiền ma ma mắt mở to thu lại biểu tình kinh dị, ngay sau đó bẩm báo cho Thái Hậu, Thái Hậu đột nhiên ngây ngẩn cả người, lúc lâu sau thì thở dài một tiếng: "Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt."
Nếu tiểu Lục có thể vượt qua kiếp nạn này, ngày sau hắn sẽ sống tốt......
"Dận Kỳ, nơi này không được vui, mau đến Dực Khôn Cung với nương ngươi, chơi với tiểu Cửu một lát nhé. Tí nữa lại về dùng bữa với Hoàng Mã Ma được không?" Nàng quay đầu dặn dò Dận Kỳ, lại quan tâm hỏi Vân Tú mấy cây, cuối cùng kéo tay thái tử, "Hài tử ngoan, chuyện này liên luỵ ngươi rồi. Để ai gia trông Dận Tộ, ngươi nhanh đi nghỉ đi!"
Vân Tú cười nhu hòa, nhìn vào mắt Hoàng Đế, ngay sau đó hành lễ rời đi.
"Để Lương Cửu công công đi theo ngươi, thỉnh ngự y đến xem một chút." Sắc mặt Khang Hi hòa hoãn lại, quay đầu nhìn cung nhân, "Nhớ hầu hạ cho cẩn thận, không được có sai lầm nào......"
Lương Cửu công công dẫn đầu hô vâng, chỉ chốc lát sau, trong đại điện lại khôi phục yên tĩnh.
Thái hậu tiến lên vài bước, sờ sờ cái trán nóng rực của Dận Tộ, không hề nhắc tới Ô tần, thở dài một hơi.
"Cái túi thơm có độc kia......"
"Hoàng Mẫu phi, trẫm đã cho người điều tra, giờ chỉ chờ Dận Tộ tỉnh thôi." Trong mắt Khang Hi ẩn ẩn sát ý, thấp giọng nói, "Có lẽ tiểu Lục biết được chỗ của túi thơm."
Thái hậu chắp tay trước ngực, hơi hơi gật đầu, niệm câu a di đà phật: "Vậy mà dám duỗi tay đến tận trên người hoàng a ca."
Đang nói chuyện, Dận Tộ mơ mơ màng màng mở bừng mắt, nhìn thấy bóng người mông lung, hắn theo bản năng mà nắm lấy vạt áo trước ngực, khụt khịt nói: "Lưu...... Lưu ma ma......" Sự linh động trong mắt đã ảm đạm rất nhiều.
—— Lục a ca, không, Vinh Quận Vương tỉnh?!
Ngay lúc thái tử triệu tập toàn bộ Thái Y Viện, nhóm nương nương và tiểu chủ trong hậu cung đều biết được tin tức, trong lòng khiếp sợ, sau khi suy đoán liền lờ mờ nhận ra đây là dấu hiệu của mưa giông sắp đến.
Đức phi mới sinh hơn hai ngày chạy đến Dục Khánh Cung, Nghi phi đang ở cữ chưa xong cũng tới Dục Khánh Cung, cả Thái Hậu cũng vội vội vàng vàng mà khởi kiệu!
Bên chỗ Vinh phi, bởi vì có Tam a ca mà cũng biết tình hình đại khái, nên cũng không sốt sắng quá; Huệ phi thì sai người đi thám thính, vội vội vàng vàng còn chưa kịp an ủi Đại a ca vụ chọn ngựa, nàng trầm khuôn mặt, đi qua đi lại trong cung.
Nếu nói có người nào không thèm quan tâm, thậm chí nhón chân mong chờ chuyện hay, không ai khác chính là Hoàng Quý Phi sắp tái nhậm chức ở Thừa Càn Cung.
Sau mấy canh giờ, hai đạo thánh chỉ một trước một sau mà thông báo đến toàn lục cung.
Đức phi bị giáng xuống tần vị, tước phong hào; Lục a ca làm con nuôi Vinh Thân Vương, nhận tước vị quận vương.
Hoàng Quý Phi nghe xong, thẩn thờ hơn nửa ngày, rồi sau đó che miệng nở nụ cười: "Ô tần, Ô Nhã thị!"
Hay cho một cái Ô tần! Tiện nhân kia cuối cùng cũng gặp báo ứng.
Sau khi cười xong, nàng nhanh chóng thu lại độ cong bên môi, lẩm bẩm nói: "Nhưng vẫn không có tiếng chuông tang. Đúng là mạng lớn......"
Sự không cam tâm bỗng chốc dâng lên trong lòng, nhưng cũng dần dần tạm tiêu tán.
Ngoài cung, Tác Ngạch Đồ đang viết viết đột nhiên dừng lại, sắc mặt ban đầu thoáng khựng một chút, ngay sau đó lại là một mảng thanh minh rõ ràng.
Ngàn tính vạn tính, thế nhưng lại sai một chỗ. Hắn không ngờ lại ra tay trong viện của Thái Tử gia, muốn làm hỏng kế hoạch của hắn hay sao!
Kết cục tuy không như ý lắm, nhưng chuyện Lục a ca bị đem làm con nuôi, cuối cùng cũng giúp hắn đỡ một phần suy nghĩ.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng khi nghe nói đến việc mà thái tử làm, Tác Ngạch Đồ liền bỏ cánh tay đang vuốt vuốt chòm râu xuống, nặng nề đập mạnh một cái lên bàn.
"Điện hạ quá hồ đồ a!"
Tác giả có lời muốn nói:
Vở kịch nhỏ:
Vân Cầm khóc như lê hoa đái vũ*, Khang Hi đau lòng không thôi.
*lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi (1 trong tứ đại mỹ nhân của lịch sử Trung Quốc). Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Thái tử: Oa, cô gia học được rồi, cô gia sẽ khóc như vậy
Tiểu Ngũ: Oa, nương giả khóc
......
Dận Kỳ, im ngay!
ps. Ô Nhã thị dồn quá nhiều dã tâm vào Dận Tộ, cho nên nhất thời không thể tiếp thu được, chờ nàng nghĩ thông suốt, tự nhiên sẽ an phận.
Tác Ngạch Đồ: Tức chết lão phu rồi!
Danh Sách Chương: