• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Bánh Tai Heo

Wattpad: banhtaiheo

Wp: banhtaiheohelachanai.wordpress.com

-----

Ngay khi cái tên Lưu Khâm này được xướng lên vang vọng khắp đại điện, thì hầu như tất cả những người có mặt ở đây đều thay đổi sắc mặt.

Được làm việc bên người Vạn Tuế Gia thì chắc chắn phải là ngàn chọn vạn tuyển, những người hầu hạ trong Càn Thanh Cung đều có lý lịch trong sạch, cho dù có ngầm hướng về vị nương nương ở hậu cung nào, hoặc là nhận "Hối lộ", nhưng bọn họ đều tuyệt đối trung thành với Thánh Thượng.

Lưu Khâm là lão nhân trong cung, mười mấy tuổi đã đi theo bên cạnh Hoàng Thượng, có thể lên đến tổng quản, chắc chắn không thể là đồ vô dụng. Trừ Lương Cửu công công từ nhỏ đã hầu hạ Hoàng Thượng, thì Lưu Khâm cũng là nhân vật có thể diện trong Càn Thanh Cung, những lúc làm việc bên ngoài, quan viên trên dưới triều đình, ai mà không gọi một tiếng Lưu công công với hắn?

Nhưng nghe ý tứ của Vinh phi, thì vị phó tổng quản Lưu Khâm của Càn Thanh Cung này, từ đầu đến cuối đều là nô tài của Hoàng Quý Phi......

Đầu ngón tay Hoàng Quý Phi run lên, sắc mặt tức khắc xanh mét, nếu muốn nói ai xanh hơn cả nàng thì chính là Huệ phi.

Sau khi kinh hoảng, Huệ phi hít sâu một hơi, tin lời Vinh phi nói đến sáu phần.

Lưu Khâm này, là người yêu thích vàng bạc, lúc trước bị nàng thu mua, cam nguyện làm tai mắt cho nàng, truyền tới cho nàng rất nhiều tin tức, cũng bao gồm hành tung của Hoàng Thượng, qua đó cũng giúp Duyên Hi Cung tránh được rất nhiều mưu kế.

Bởi vì nhiều năm hợp tác, cho nên nàng cực kỳ tin tưởng Lưu Khâm, lần trước tin tức Phúc Lộc khiêu khích Đại a ca truyền ra, nàng cũng không thèm chứng thực mà tin ngay.

Nếu Lưu Khâm là người của Hoàng Quý Phi......

Che giấu nhiều năm như vậy, cống hiến cho chủ tử của hắn nhiều năm như vậy, Nghi phi và nàng, đều là con cờ thôi sao?!

Huệ phi hơi hơi nhắm mắt lại, ngực phập phồng kịch liệt, giống như bị người tát mấy chục bạt tay. Đại a ca ngồi bên cạnh nàng, thấy vậy khẽ rùng mình, thấp giọng kêu: "Nương?"

"Nương không sao...... nghe tiếp đi." Huệ phi cười lạnh, từ trong cổ họng gằn ra một câu.

Yến hội đang yên vui trong phút chốc liền bị đảo loạn, bây giờ cho dù một cây châm khẽ rơi trên mặt đất, cũng sẽ khiến người ta hoảng hồn như nghe tiếng sấm rền vang. Chuyện bí ẩn này do chính miệng Vinh phi nói ra, các phi tần người cúi đầu không nói, người hai mắt nhìn nhau, không ai dám lên tiếng đánh vỡ yên tĩnh.

Lưu Khâm?

Không chỉ mỗi Huệ phi, Vân Tú cũng có chút bừng tỉnh.

Những vấn đề đang đặt dấu chấm hỏi bỗng nhiên được sáng tỏ, đúng rồi, việc châm ngòi ly gián, ở giữa bày mưu, tất nhiên không phải một nô tài nho nhỏ có thể làm được.

Nghi ngờ, ác ý, xem kịch vui, đủ loại ánh mắt đều không hẹn mà gặp cùng dừng trên người Hoàng Quý Phi, nàng siết chặt lớp áo, cố nén cơn choáng váng, lạnh lùng nói: "Lưu Khâm và bổn cung không hề có quan hệ, Vinh phi, vu oan hãm hại cũng có mức độ thôi......"

"Đúng vậy, không hề có quan hệ, đây chính là chỗ thông minh của Hoàng Quý Phi nương nương." Vinh phi cười cười, ngược lại nhìn về phía Khang Hi, "Hoàng Thượng, thứ lỗi cho thần thiếp lắm miệng, chắc mọi người cũng muốn biết nguồn gốc của Lưu Khâm đúng không?"

"Tiến cung năm Thuận Trị thứ 10, năm 11 thì được điều sang hầu hạ Thánh Mẫu Hoàng Thái Hậu, cũng được 7, 8 năm phong quang vô hạn. Rồi sau đó phạm sai lầm, bị biếm vào Phụng Thiên Điện làm vẩy nước quét nhà, nhưng không biết khi nào lại được chuyển đến A Ca Sở, hầu hạ Thánh Thượng từ lúc bé." Vinh phi nói, "Những thứ này đều do thần thiếp phái người tra xét, chứng cứ đều rõ rành rành."

Vừa nghe đề cập tới Thánh Mẫu Hoàng Thái Hậu, có người hít một hơi khí lạnh, ánh mắt Khang Hi bỗng nhiên trở nên âm lãnh.

Hoàng Quý Phi xuất thân từ Đồng gia, Thánh Mẫu Hoàng Thái Hậu cũng xuất thân từ Đồng gia, quan hên của các nàng chính là cô cô và chất nhi ruột......

Câu chuyện đã đến mức này, tất cả mọi người đều đứng ngồi không yên.

Như là đã ra quyết định, Vinh phi không chút nào sợ hãi khi phải gϊếŧ địch một ngàn tự tổn hại 800. Có lẽ nhận ra Hoàng Đế tức giận, nàng hơi rũ mắt, nói một tràng vô cùng nhanh: "Lí do thần thiếp chú ý tới Lưu Khâm, thật ra cũng rất cũng khéo. Nếu không phải nhờ cung nữ bên người là Thược Dược gặp được...... Thần thiếp sao có thể chắc chắn hắn là người của Hoàng Quý Phi?"

Dứt lời, nàng liếc nhìn về phía Vinh Quận Vương, sau đó đi đến giữa đại điện, khuỵu gối thật sâu xuống: "...... Thỉnh Hoàng Thượng cho các a ca và cách cách lui ra."

Sau một lúc lâu, Khang Hi nói: "Được. Truyền Lưu Khâm tới đây."

Lương Cửu cồng công lau mồ hôi lạnh, nhỏ giọng đáp, sau đó vội vàng chạy ra Vĩnh Thọ Cung, giống như phía sau có quỷ đuổi theo.

Dận Tộ ngây thơ mà bị ma ma nắm ra, thấy Dận Chân vẫn ngồi lì trên ghế, hắn nhỏ giọng kêu lên: "Tứ ca!"

Dận Chân hít hít cái mũi, nhìn hắn lắc đầu, cắn răng, sau đó quỳ xuống: "Hoàng A Mã, nhi tử không đi."

Khang Hi sửng sốt, mi tâm khẽ nhíu, sau đó thở dài, lửa giận đầy ngập cũng thu lại một chút: "Dận Chân......"

Tứ a ca vẫn tiếp tục quật cường mà quỳ, sống lưng thẳng tắp, hốc mắt đỏ bừng, chỉ một thoáng, không khí liền đình trệ đến mức có chút không thở nổi.

Hoàng Quý Phi nhìn một màn này, run rẩy đến nói không ra lời.

Đột nhiên, tiếng nói trong trẻo vội vàng vang lên: "Hoàng A Mã!"

Thái tử kiềm chế nôn nóng trong lòng, tiến lên vài bước, nhấc lên góc áo quỳ gối cạnh Dận Chân: "Tứ đệ quan tâm quá sẽ bị loạn, cầu Hoàng A Mã tha thứ cho hắn! Để hắn ngồi kế nhi thần được không?"

Đáng ra lúc này hắn không nên mất tập trung, thế nhưng Hoàng Đế lại sinh ra một chút vui mừng.

"Cũng được," Thanh âm Khang Hi dần trở nên ôn hòa, "Ngươi chiếu cố đệ đệ cho tốt."

Mắt thấy cục diện lạnh lẽo đến cực điểm bị thái tử giải vây, ngón tay Vinh phi bấu lại, không biết nên giận hay nên cười.

Bất quá cũng không ảnh hưởng được toàn cục...... Mặc dù Tứ a ca khóc lóc kể lể cầu tình, nhưng Đồng Giai thị cũng sẽ không lật người nổi.

[Editor: Bánh Tai Heo - truyenwiki1.com: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]

Trò hay vẫn còn ở phía sau!

Lúc Lưu Khâm bị mang vào Vĩnh Thọ Cung, hắn vô cùng lo sợ bất an, chỉ vì khi Lương Cửu công công tìm tới hắn, hắn trầm trầm nói: "Lưu tổng quản à, Vạn Tuế Gia có chỉ, ngươi đi theo ta một chuyến chứ?"

Cả người Lương tổng quản đều lộ ra thần sắc "Đại họa ập xuống đầu ngươi rồi", không đợi Lưu Khâm phản ứng lại, hắn liền sai mấy tiểu thái giám kéo hắn đi.

Vừa bước vào Vĩnh Thọ Cung, hắn bị tiểu thái giám ném xuống đất, đau đến nhe răng trợn mắt. Lúc này, sự bất an trong lòng bị sự oán độc thay thế, hắn cắn răng mà nghĩ, đợi đi, ngày sau thời thế thay đổi, nhớ đừng để ta tóm được ngươi!

Lưu Khâm vô cùng chật vật bò lên, chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát. Ngẩng đầu nhìn lại, Hoàng Quý Phi, Quý Phi...... các vị tiểu chủ ngồi ở kia nhìn hắn, ánh mắt rất là kỳ dị, đột nhiên, cảm giác bất an lại lần nữa nhảy lên trong lòng.

Còn chưa kịp cúi chào, Lưu Khâm liền thấy ánh mắt vô tình của Khang Hi liếc sang hắn một cái, cái liếc mắt kia...... Khiến cả người hắn phát run.

Rốt cuộc hắn cũng cảm thấy sợ hãi.

Trong lòng hắn nghĩ lung tung, có chuyện gì thế này?

Dù gì cũng đã làm tổng quản nhiều năm, dù chân Lưu Khâm run rẩy, nhưng hắn vẫn cố ổn định sắc mặt, theo bản năng mà nhìn về hướng Huệ phi.

Huệ phi suýt chút tức điên, nàng nhắm mắt, tên súc sinh này!

Sao Vinh phi có thể không nhìn ra Huệ phi và Lưu Khâm có gì đó được chứ?

Nàng cười châm chọc, thầm nghĩ, đúng là nhổ củ cải lại thấy thêm đống bùn.

"Lưu tổng quản có còn nhớ rõ, ngày 26 tháng 8 năm ngoái, ngươi ở cùng với ai, làm cái gì không?" Vinh phi nhìn chằm chằm hắn, khẽ quát nói, "Thược Dược, ngươi nói đi!"

Nghe nói tới mấy chữ "Ngày 26 tháng 8", ban đầu Lưu Khâm cũng hơi ngớ ra, nhưng qua mấy giây, mặt hắn liền đại biến.

"Khởi bẩm Vạn Tuế Gia, khởi bẩm các vị nương nương tiểu chủ, ngày 28 tháng 6 đó, cũng chính là trước một ngày của lễ tắm ba ngày của Cửu a ca, nô tỳ khi đó có đi ngang qua cổng Bắc của Thừa Càn Cung Đông, thoáng nhìn thấy hai bóng người, đúng là Chân ma ma bên cạnh Hoàng Quý Phi và Lưu tổng quản." Thanh âm Thược Dược có chút run, cúi đầu nói, "Lúc đầu nô tỳ cũng không có nghi ngờ gì, nhưng sau đó liền mơ hồ nghe được Chân ma ma nhắc tới ' Lưu thị '...... cũng chính là ma ma của Lục a ca, không phải, là ma ma khi trước của Vinh Quận Vương......"

Hoàng Quý Phi vốn tưởng rằng Vinh phi mượn Lưu Khâm gây khó dễ, là muốn vạch trần chân tướng hai ngày hai đêm nàng chăm sóc Dận Chân, vì nàng đã nghe Vinh phi nhắc tới câu "Diễn vai từ mẫu" cơ mà?

Ngay sau đó, nàng nhanh chóng phủ định suy đoán này.

Vinh phi lấy chứng cứ ở đâu ra? Không có khả năng, chỉ là hoài nghi thôi!

Nàng đã đưa hết cung nhân và thái y đi, chỉ để lại Chân ma ma ở bên, cho dù Vinh phi có mánh khoé như thế nào, cũng sẽ không nhúng tay vào được việc này.

Hay là nàng phát hiện ra lời đồn Phúc Lộc anh dũng hơn...... nhưng lời đồn đãi đó đúng là do Lưu Khâm tự mình để lộ ra.

Suy nghĩ Hoàng Quý Phi quay như con thoi, nhanh chóng nghĩ kỹ lý do chối bỏ.

Nếu là chuyện tin đồn, thì nàng chỉ có thể bỏ quân xe, giữ quân hậu, hi sinh quân cờ Lưu Khâm mà cô mẫu lưu lại; Còn nếu Vinh phi vẫn không chịu buông tha, tra ra được dấu vết của Lưu Khâm, thì nàng cũng chỉ còn đường nhận tội.

Bị thương gân động cốt cũng chả sao, mất hết thể diện cũng chả hề gì, vì địa vị nàng trong lòng biểu ca đã rớt đến tận đáy cốc, chỉ còn là một Hoàng Quý Phi có danh không quyềnn, nàng còn gì để mất chứ?

Nhiều lắm là bị răn dạy, sau đó bị cấm túc thôi.

Ai ngờ Vinh phi lại nhắc tới Dận Tộ!

Trong phút chốc, tay chân Hoàng Quý Phi lạnh lẽo, Dận Chân...... Dận Chân còn đang ngồi cạnh thái tử......

Bên kia, Thược Dược vẫn tiếp tục nói: "Nô tỳ thắc mắc tại sao Chân ma ma lại nhắc tới bà vú Lưu thị, nhưng sau đó nô tỳ sợ bị người phát hiện, nên vội vàng mà tránh đi."

Vinh phi nhẹ nhàng thở dài, tiếp lời Thược Dược: "Sau khi Thược Dược hồi cung liền bẩm báo với thần thiếp. Hoàng Thượng, không trách thần thiếp hoài nghi, bởi vì hôm đó cũng đã gần tới ngày Ô tần sinh nở......"

"Thần thiếp cho người chú ý cẩn thận từng đường đi nước bước của Lưu tổng quản, ngày thứ hai, cũng là dịp nửa năm được về thăm người thân, người của thân thiếp đứng từ xa theo dõi, thấy Lưu Khâm đưa một ma ma hoá trang thành cung nhân ra ngoài! Ma ma kia vội vàng ra khỏi cung, thủ vệ nói, lệnh bài nàng đưa ra là của Thừa Càn Cung."

"Người trông cửa chưa bao giờ gặp Lưu thị, nên không biết nàng là tội nhân của Thận Hình Tư, vậy nên xua tay cho đi. Nhưng bọn hắn nhớ rất rõ mặt mũi Lưu thị, chỉ cần Hoàng Thượng cầm bức hoạ của Lưu thị mà hỏi bọn hắn, thì bọn hắn sẽ biết ngay!"

Nói xong lời cuối cùng, Vinh phi ngừng lại một chút, nhẹ nhàng nói: "Ai mà ngờ, người lẽ ra phải phơi thây ở bãi tha ma lại có thể êm đẹp mà rời khỏi cung nha? Đây cũng không phải do người khác làm, tất cả đều nằm trong bàn tính của Hoàng Quý Phi nương nương rồi còn gì."

Người biết được nội tình đều hiểu rõ, "Người khác" trong miệng Vinh phi là đang nói tới Tác Ngạch Đồ!

"Nương nương tính toán khắp nơi, chỉ vì muốn mưu hại Vinh Quận Vương 4 tuổi, là đệ đệ ruột của Tứ a ca. Đùa bỡn mọi người còn chưa đủ, hiện giờ lại muốn làm thân mẫu của Tứ a ca, vậy mà ngài cũng thấy thoải mái sao? Ban đêm đi ngủ, ngài vẫn có thể ngủ an ổn à? Thần thiếp bất quá chỉ muốn đòi một cái công đạo cho Vinh Quận Vương thôi."

......

Lời nói nàng rơi xuống, khiến Vĩnh Thọ Cung rơi vào một mảnh yên tĩnh.

Lưu Khâm đã run như cầy sấy, cả người nhũn ra, "Vạn Tuế Gia, nô tài oan uổng, nô tài oan uổng! Đây là Vinh phi nương nương dốc hết sức bịa đặt, nô tài chưa bao giờ tới luo với Thừa Càn Cung a Vạn Tuế Gia!"

Sau đó hắn căm hận nói: "Nếu như Vinh phi nương nương hoài nghi nô tài, vì sao đã qua lâu rồi mới tố cáo? Lại còn muốn cho Vinh Quận Vương một cái công đạo, có phải quá muộn hay không!"

Hắn đây là thẳng thừng ám chỉ Vinh phi có âm mưu.

"Tất nhiên là bổn cung cũng biết ngươi sẽ không nhận," Vinh phi mắt lạnh nhìn hắn, "Trừ chuyện này ra, người bịa đặt lời đồn đãi, khuyến khích Phúc Lộc thiếu gia tỷ thí với Khuê Nhân thiếu gia, chẳng lẽ không phải ngươi sao? Cảnh ngươi vội vã chạy đến góc của Ngự Hoa Viên, cứ đến một ngày nhất định sẽ hẹn gặp đại cung nữ của Thừa Càn Cung, tất cả đều bị Thược Dược thấy được."

Sắc mặt Lưu Khâm nháy mắt cứng đờ.

"Hoàng Thượng, chân tướng việc Vinh Quận Vương trúng độc, không phải thần thiếp không muốn báo." Ngay sau đó, Vinh phi dập đầu một cái, "Nhưng nghi ngờ chỉ là nghi ngờ, chỉ với lời nói một phía của Thược Dược, chỉ bằng việc Lưu Khâm lui tới với Chân ma ma, thần thiếp thật sự không xác định được hắn có phải là người của Hoàng Quý Phi hay không, do đó không dám tố cáo."

"Không có chứng cứ xác thực, Hoàng Quý Phi sẽ dễ mà phủi đi, bỏ xe giữ hậu, nói việc làm hại Lục a ca là do Lưu Khâm tự ý! Chỉ là hôm trước, Lưu Khâm vì muốn rêu rao Phúc Lộc thiếu gia anh dũng, liền sử dụng rất nhiều tay chân trong cung, bị thần thiếp lần ra dấu vết, do đó liền bắt được hắn có liên hệ với Thừa Càn Cung."

Lời nói Vinh phi vô cùng đầy đủ tự tin có chứng cớ, lúc này, cho dù Hoàng Quý Phi có bỏ xe giữ hậu, thì cũng tẩy không sạch sẽ.

Khang Hi nhắm mắt, thần sắc thái tử ngưng trọng, Dận Chân thì đã ngốc tại chỗ.

Lục đệ...... cũng bị mẫu phi làm hại sao?

Hắn còn nhỏ như vậy......

Không biết qua bao lâu, Tứ a ca mơ màng choáng váng, lung lay mà đứng dậy, bùm một tiếng quỳ xuống: "Hoàng A Mã...... Dận Chân không muốn thay đổi ngọc điệp, mong Hoàng A Mã thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!"[EDITING] Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày (Mãn Thanh) - Trầm Ổ - Chương 78

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK