• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Bánh Tai Heo

Wattpad: banhtaiheo

Wp: banhtaiheohelachanai.wordpress.com

-----

Nhìn lại cả Đại Thanh, a ca tất nhiên tôn quý, nhưng bốn chữ "Quý không thể nói", không phải ai cũng có thể được ghép vào.

Đức phi có thể từ vị trí cung nữ mà bò lên đến vị trí tứ phi, trừ bỏ bộ dáng thanh lệ cùng cái bụng đó*, thì thứ còn lại chính là sự cẩn thận.

*bụng ở đây chỉ mang thai, không phải mưu kế đầy bụng nha mọi người

Hơn nữa Dận Tộ là bảo bối của nàng, che che chở còn không kịp, làm sao có thể nói với mọi người cái gì mà thông minh lanh lợi, quý không thể nói nói?

Lưu thị là ma ma của Dận Tộ, cũng không phải thân tín của Đức phi!

Hoàng Quý Phi trong lòng hiểu rõ, Đức phi cho dù có bừng bừng dã tâm, nhưng cũng sẽ giấu ở trong lòng, có âm mưu gì cũng sẽ không nói cho người khác.

Nhưng, nếu đã muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do?

"Hận thì cứ hận đi, ai bảo Hoàng Thượng ban cho Lục a ca một cái tên dễ khiến người khác chú ý như vậy." Nhắc tới Khang Hi, Hoàng Quý Phi thanh tỉnh đến cực điểm, trong mắt không có một tia mến mộ điên cuồng nào.

Dứt lời, nàng nhẹ nhàng cười cười, nỉ non nói: "Trách thì cứ trách hắn có mẹ là Ô Nhã thị."

Đều nói ra tay với hài tử sẽ bị trời phạt, nhưng Đồng Giai thị không sợ!

Lúc Đức phi và Tác Ngạch Đồ động thủ, họ từng có chút nào thương tiếc nàng đang sắp sinh hay không?

Nàng không thể để tiểu cách cách cô đơn mà đi, phải có người chôn cùng mới tốt......

"Bé ngoan, nương để lục ca tới bồi ngươi, thích không?" Hạ thân của Hoàng Quý Phi ẩn ẩn cơn đau, nàng xoa xoa bụng nhỏ, ôn nhu nói, "Còn có Hách Xá Lí gia, Dục Khánh Cung...... Một cái cũng trốn không thoát."

Tác Ngạch Đồ tận tâm tận lực mà tính kế nàng, vì cái gì? Còn không phải là vì giúp thái tử thanh trừ chướng ngại!

Hắn muốn bóp chết những thứ uy hiếp đến địa vị của thái tử, để thái tử có thể thuận thuận lợi lợi mà đăng cơ, muốn làm Đa Nhĩ Cổn* thứ hai, muốn làm Ngao Bái* thứ hai, cầm giữ triều chính, quyền khuynh thiên hạ.

*Theo lịch sử:

Đa Nhĩ Cổn: là 1 trong 2 vị Nhiếp Chính vương thời Thuận Trị Đế.

Ngao Bái: là 1 trong 4 vị Đại thần nhiếp chính dưới thời Khang Hi. Do quyền lực quá lớn, kết bè kết cánh, ông đã bị Khang Hi bắt và giam trong ngục vào năm thứ 8 cai trị.

Suốt ngày đánh nhạn, có ngày bị nhạn mổ mắt, Tác Ngạch Đồ bất quá chỉ là một tên hề nhảy nhót, sẽ có lúc hắn gặp nạn thôi.

"Ngươi nói, nếu Lục a ca xảy ra chuyện, Hoàng Thượng, Thái Hoàng Thái Hậu sẽ ra sao nhỉ?" Ý cười Hoàng Quý Phi gia tăng.

Bị toàn bộ nước bẩn hắt lên, đến lúc đó, thái tử cho dù không có liên can, cũng không thoát khỏi quan hệ.

Năm đó lúc Lục a ca đầy tháng, được Hoàng Thượng ban tên "Tộ", biểu thị sự yêu thích khắp nơi, làm cả tiền triều và hậu cung xôn xao, nổi lên từng trận gợn sóng.

Tác Ngạch Đồ khiếp sợ với tên của Lục a ca, trong phút chốc nổi lên tâm tư không nên có, nhưng chỉ là suy nghĩ thoảng qua, rất nhanh liền dẹp bỏ.

Đức phi xuất thân thấp lém, sao so sánh được với Hách Xá Lí gia? Trừ phi Hoàng Thượng váng đầu!

...... Coi như Hoàng Thượng có váng đầu làm bậy, thì văn võ trong triều cũng sẽ không tin phục.

Do hắn buồn lo vô cớ thôi.

Chỉ là, Lục a ca tuy là con vợ lẽ, nhưng lại đè ép thái tử ở cái chữ trong tên, "Tộ" và "Nhưng", Tác Ngạch Đồ cân nhắc nửa ngày, trước sau cũng không muốn tin tưởng đây là ngụ ý của Hoàng Thượng.

Nghĩ lại thì, đặt tên kiểu này không phải là đem Lục a ca nướng trên đống lửa sao?

Hắn suy nghĩ thật lâu, đột nhiên linh quang chợt lóe, nhớ tới một người.

Là a ca mà tiên đế* yêu thương nhất, là Tứ a ca do Hiếu Hiến Hoàng Hậu Đổng Ngạc thị sinh, chưa đến một tuổi liền được phong làm Vinh Thân Vương, trong tên cũng mang theo chữ "Tộ".

*tiên đế: hoàng đế trước thời của Khang Hi

Vinh Thân Vương năm đó mới chân chính gọi là độc sủng!

Tiên đế mừng rỡ như điên gọi hắn là "Trẫm chi đệ nhất tử*", chỉ chờ hắn đủ một tuổi liền sắc phong thái tử; ngay cả người rất chán ghét Đổng Ngạc thị Thái Hậu, là Thái Hoàng Thái Hậu bây giờ, cũng không có ý kiến gì với Vinh Thân Vương, nhìn hắn cũng đầy từ ái.

*Hài tử yêu quý nhất của trẫm

Nghĩ rằng hắn chỉ là một đứa trẻ sơ sinh mà thôi, cũng là cháu ruột của lão nhân gia nàng, nên Thái Hoàng Thái Hậu sẽ không làm ra chuyện như giận chó đánh mèo.

Chỉ là Vinh Thân Vương phúc mỏng, chưa đầy một tuổi liền chết non, theo như a mã hắn* nói, tiểu a ca mắc phong hàn rất nặng, đau khổ vài ngày liền chết đi.

*Đang là lời tự thuật của Tác Ngạch Đồ, nên a mã hắn ở đây là a mã của Tác Ngạch Đồ, là Sách Ni.

Hiếu Hiến Hoàng Hậu vì thế mà bệnh không dậy nổi, buông tay nhân gian, tiên đế tức khắc đau lòng khôn nguôi, cả ngôi vị hoàng đế cũng không muốn nữa.

Chuyện này chính là vết sẹo lớn trong lòng Thái Hoàng Thái Hậu, các triều thần ai cũng giữ kín như bưng, không dám đề cập.

Tác Ngạch Đồ khó khăn lắm mới dừng lại hồi ức, trở nên trầm ngâm, tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía.

Tiên đế vốn muốn chọn Vinh Thân Vương làm trữ quân, nhưng còn chưa kịp hạ lệnh thì người đã mất. Cho nên, Tác Ngạch Đồ suy đoán, sau này tiên đế hẳn là có để lại di chiếu, ra lệnh cho tân hoàng chọn một a ca trong Ái Tân Giác La tông thất*, đặt tên giống như Vinh Thân Vương, để hài tử mà hắn âu yếm có thể có hậu duệ kế thừa hương khói.

*Ái Tân Giác La: là dòng họ giữ vững ngôi vị hoàng đế Trung Nguyên thời nhà Thanh. Khang Hi tên thật là Ái Tân Giác La Huyền Diệp

Hoàng Thượng tuổi nhỏ đã đăng cơ, nhiều năm đều không có động tĩnh gì, nhưng hôm nay, tên Lục a ca lại trùng hợp có chữ "Tộ" giống như Vinh Thân Vương......

Hàm nghĩa trong đó, không nói cũng đã rõ rồi, Tác Ngạch Đồ thoáng chốc yên tâm, không còn địch ý với Dận Tộ nữa.

Nhưng, suy đoán cũng chỉ là suy đoán thôi.

Bốn năm qua đi, Hoàng Thượng thuận lợi dẹp loạn tam phiên, thu phục Trịnh thị; Nghi phi sinh Cửu a ca, Đức phi cũng sắp lâm bồn, vậy nhưng tâm tư mà mọi người nghĩ Hoàng Thượng dành cho Lục a ca, lại nửa phần cũng không có biểu hiện.

—— sau này, có lẽ cũng sẽ không có.

Vừa lúc có lời đồn đãi thổi tới, nói lễ tắm ba ngày của Cửu a ca nhìn sao cũng kém của Lục a ca, tên mà Vạn Tuế Gia ban cho lại càng kém hơn hẳn!

Tác Ngạch Đồ sao ngồi yên được?

Kết quả, ngay cả ông trời cũng muốn giúp hắn, khiến hắn có thể thừa cơ bắt được ma ma của Lục a ca. Sau khi hỏi Lưu thị, Tác Ngạch Đồ càng thêm khẳng định, Lục a ca Dận Tộ, sẽ đại địch của thái tử điện hạ.

Dã tâm của Đức phi khiến hắn như nuốt cơm bị nghẹn ở họng, hắn cũng không thể mặc kệ mọi chuyện được.

Thật buồn cười. Chỉ là hài tử của cung nữ thấp hèn, sao xứng đôi được với bốn chữ 'quý không thể nói'?

Qua mấy triều đại, gia tộc hưởng vinh quang liên miên không dứt, chỉ có thể thuộc về Hách Xá Lí thị.

......

Sửa sửa ống tay áo, lấy lại bình tĩnh, Tác Ngạch Đồ ngẩng đầu nhìn, trước mặt hiện lên mấy chữ to ánh vàng rạng rỡ, Dục Khánh Cung.

Làm thúc tổ phụ* của trữ quân, lại có thể tung hoành khắp triều đình, ngày thường Tác Ngạch Đồ thật sự rất bận rộn, nên không có nhàn rỗi làm sư phó ở Thượng Thư Phòng mà dạy dỗ thái tử đọc sách.

*thúc tổ phụ: anh/em của ông ngoại/nội

Vì mưu kế của gia tộc, hắn tấu lên Khang Hi, cho hắn một cái chức giảng dạy ở Dục Khánh Cung. Mỗi tháng vào ngày 10, liền có thể ở riêng dạy dỗ cho thái tử, mỗi khi nói đến sự vụ trong triều, hắn sẽ đưa góc nhìn cá nhân nói cho thái tử nghe......

Chuyện tiện lợi như vậy, Tác Ngạch Đồ rất là vừa lòng.

Điện hạ mới mười tuổi, còn chưa chính thức được gia nhập Đông Cung, lão phu là trưởng bối, bây giờ toàn lực chỉ điểm hắn, dìu dắt hắn. Chờ ngày sau điện hạ đăng cơ, bàn về công lao, bàn về tình nghĩa, ai có thể qua được lão phu?

Vứt bỏ tạp niệm trong lòng, Tác Ngạch Đồ mỉm cười vuốt râu dài, nhanh chóng bước qua cửa cung.

......

"Việc cô gia thường đến Dực Khôn Cung, không cần nói cho thúc tổ phụ." Trong thư phòng, thái tử khều khều lọ rửa bút hình con mèo nhỏ trên bàn sách, liếc nhìn cung nhân chung quanh, bỗng nhiên mở miệng, "Ai dám vi phạm, cô gia chắc chắn sẽ không tha cho hắn!"

Hầu hạ trong thư phòng, trừ bỏ thái giám Hà Trụ Nhi bên người, còn có tiểu thái giám bưng trà đưa nước, còn lại mấy người kia, tuy nói là tâm phúc của thái tử, kỳ thật chẳng có ai.

Nói đúng hơn, bọn họ là tâm phúc của Hách Xá Lí thị, là tâm phúc của Tác Ngạch Đồ.

Khang Hi yêu thương thái tử, tự nhiên đem quyền tuyển chọn hạ nhân giao cho hắn, chỉ để Lương Cửu công công điều tra qua bối cảnh của bọn họ, chứng minh được trong sạch, liền không quản thúc quá nhiều.

Thái tử từ nhỏ không có nương, đâm ra cũng vì Tác Ngạch Đồ quan tâm săn sóc, còn thái tử vốn ngây thơ mờ mịt, nên rất thân cận với người thúc tổ phụ này, từ đó cũng có hảo cảm với Hách Xá Lí gia.

Thái tử dần dần lớn lên, mơ hồ cũng có ý thức, hắn biết thúc tổ phụ luôn muốn tốt cho hắn, vì thế để cung nhân mà Tác Ngạch Đồ tín nhiệm giữ ở bên người, nửa điểm cũng không kiêng dè bọn họ.

Ngày xưa, hắn không cảm thấy việc này có cái gì không đúng.

Nhưng sau khi trở về từ Dực Khôn Cung, đống sương mù dày đặc trong lòng bị Vân Tú nói mấy câu liền tản ra hết, tiểu thái tử im lặng hồi lâu, trong chốc lát dường trưởng thành rất nhiều.

Ngay sau đó hắn rõ ràng ý thức được, việc cùng Nghi mẫu phi nói chuyện, tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài. Ngay cả thúc tổ phụ, cũng không thể biết!

Thái tử quét mắt nhìn cung nhân, áp xuống sự khó chịu bỗng nhiên lướt qua trong lòng, còn có sự không vui không biết từ đâu ra, gõ gõ bàn sách, nhàn nhạt hỏi: "Nghe hiểu chứ?"

Giờ khắc này, biểu tình của hắn cực kỳ giống Khang Hi, hoàn toàn rút đi vẻ non nớt, thêm vào chút tính toán độc đoán, không có vẻ gì là giả vờ.

Hà Trụ Nhi cong lưng, kính cẩn đáp vâng, các nô tài còn lại thầm rùng mình, không ngăn được mồ hôi lạnh đang chạy dọc trên sống lưng.

Điện hạ tuổi còn nhỏ!

Nhưng lại khí thế như vậy, uy nghiêm như vậy, khiến người ta không dám nổi lên chút tâm tư phản kháng nào.

Ngay lập tức, bọn họ đồng thời nằm sấp xuống, nặng nề mà dập đầu: "Nô tài cẩn tuân* Thái Tử gia phân phó!"

*cẩn tuân: kính cẩn mà tuân theo

Tại Càn Thanh Cung.

"Ngươi nói sao, càng tra xuống, manh mối liền bị chặt đứt?" Khang Hi ném bút, liếc Lương Cửu công công một cái, không nhẹ không nặng mà mắng, "Đồ vô dụng."

Thân mình Lương Cửu công công run run một chút, theo phản xạ có điều kiện mà quỳ trên mặt đất, biểu tình khóc không ra nước mắt.

Lần trước ăn năm bản tử, đến bây giờ vẫn còn đau đây! Ngài ngàn vạn không cần lại phạt nô tài.

Có lẽ nghe thấy được tiếng lòng của Đại tổng quản, Khang Hi xoa mi tâm, trầm giọng nói: "Rốt cuộc tình hình là như thế nào, ngươi nói rõ ra xem."

"Vâng. Vạn Tuế Gia, nô tài vô dụng, chỉ điều tra rõ được việc bố trí bên Nội Vụ Phủ......" Nói đến đây, Lương Cửu công công ngừng lại một chút, rồi gục đầu xuống nhẹ giọng nói: "Đúng thật không có hiểu lầm Bình tần chủ tử. Chỉ là bên Vĩnh Hòa Cung kia, không tra ra một chút dấu vết của việc rơi xuống nước! Những tên nô tài đó, đều được dùng nghiêm hình tra tấn của Thận Hình Tư, nói cái gì cũng nói, lời nói có chỗ thật, lại có chỗ dính líu lung tung, thậm chí còn liên quan tới Nghi phi nương nương......"

Nghe tới chỗ này, lửa giận của Khang Hi liền bốc lên, tốc độ xoa ngọc ban chỉ càng nhanh hơn, "Tiếp tục nói."

"...... Và nói là không có dính líu tới Vĩnh Hòa Cung." Dứt lời, Lương Cửu công công ngừng thở, trong lòng âm thầm kêu khổ.

Tra không ra chứng cứ, còn không phải không định tội Đức phi được hay sao?

Đối với Đức phi, Lương Cửu công công lại có cái nhìn hoàn toàn mới. Nếu nói nàng hoàn toàn vô tội, thì đúng là một chút cũng không liên quan; còn nếu thật sự do nàng động thủ, thì chính là tâm cơ ngoan độc, giấu kín rất sâu rất kỹ.

Có thể làm được đến mức không dấu vết, thật sự cao minh.

Lương Cửu công công đang nhập tâm suy nghĩ, liền nghe thấy Khang Hi cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng mà lẩm bẩm câu "Hách Xá Lí thị", sau đó phân phó nói: "Nếu manh mối đã bị chặt đứt, vậy đừng tiếp tục điều tra chỗ đó nữa. Tụ tập nhân thủ, tra rõ nội cung, cả thêu phường, phòng ăn, phòng chế tạo...... Một cái cũng không bỏ sót, tra xét tỉ mỉ cho trẫm!"

Lương Cửu công công cả kinh, thêu phường với phòng chế tạo còn dễ, còn phòng ăn?

Căn cơ của Ô Nhã thị chính là ở phòng ăn, này......

"Chớ rút dây động rừng," Khang Hi một lần nữa đặt bút, thận trọng mà dặn dò một câu, thấp giọng nói: "Trẫm đã nói, phải cho Nghi chủ tử của ngươi một công đạo. Những âm mưu quỷ kế đồ vật dơ bẩn đó, đều tra xét ra hết! Làm đi."

Đứa trẻ sơ sinh dần dần cũng đã ra hình ra dáng.

Tới khi làn da nhăn nhúm đỏ hỏn của Dận Đường nở ra, trở nên trắng nõn, thì kinh thành đã vào thu, không còn dính với mùa hạ nóng bức nữa.

Ngày 20 tháng 9 này là lúc Vân Tú sắp ở cữ xong, cũng là lúc Đức phi ở Vĩnh Hòa Cung sinh nở.

Lúc đó, Đức phi đang cùng Dận Tộ dùng bữa, tiếng hài tử ríu rít nói chuyện, hai mẹ con thân mật cực kỳ, hoà thuận vui vẻ.

Trong phút chốc, sắc mặt Đức phi bỗng nhiên biến đổi, đôi tay phủ lên bụng, giữa trán ngưng tụ mồ hôi, thất thanh kêu: "Người tới! Thỉnh thái y cùng bà mụ tới...... Phái người đi Càn Thanh Cung nói cho Hoàng Thượng!"

Dận Tộ khi nào đã thấy qua bộ dáng thê thảm của Đức phi như vậy?

Đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến muội muội đệ đệ sinh ra, trong lòng hiện lên khẩn trương lo lắng cùng cực.

Nương chắc phải khó chịu lắm?

Hài tử mới bốn, năm tuổi, luôn miệng mà gọi nương, gấp đến độ xoay vòng vòng, đáy mắt ẩn ẩn muốn trào nước mắt.

Đức phi cảm thấy choáng váng, cơn đau nhức âm ỉ truyền đến, rồi sau đó ngày càng nghiêm trọng, không phải đau từng cơn, mà là đau đến chết đi sống lại.

Nàng đã sinh hơn ba hài tử, coi như quen thuộc với tất cả các phản ứng rồi. Nhưng đau đến thế này, sợ là khó sinh......

Bất quá dù đau đến mất trí, nhưng nàng vẫn nhớ đến Dận Tộ, khẽ cắn môi, liều mạng lấy ra vài phần sức lực còn sót lại, ôn nhu an ủi nhi tử: "Dận Tộ đừng sợ...... Nương đến phòng sinh, rất nhanh sẽ có thể sinh cho ngươi cái đệ đệ...... Mau ra bên ngoài chơi đi, đến tiểu hoa viên nhé?"

Ngay sau đó nàng gấp gáp, lạnh giọng nói: "Còn không mau đem Lục a ca ra ngoài!"

Đức phi lúc này, không thể nói là dịu dàng như nước được nữa, thời điểm nàng cắn răng nói chuyện, trong mắt hạnh ngầm có ý tàn nhẫn, lạnh lẽo mà đảo qua cung nhân hầu hạ xung quanh.

Các cung nhân dạ thưa, vội vàng vừa dỗ vừa đẩy nhẹ, thỉnh Dận Tộ đang nhỏ giọng khụt khịt đi ra ngoài, "Lục a ca, ngài yên tâm, nô tỳ mang ngài ra tiểu hoa viên dạo một chút nhé?"

"Tránh ra!" Dận Tộ đứt quãng mà khóc lóc, "Ta muốn nương, ta muốn nương......"

Khóc thì khóc, cuối cùng hắn cũng nghe lời Đức phi nói, tự lau mặt, bỏ một đám cung nhân sau lưng, hướng hậu viện của Vĩnh Hòa Cung phóng đi: "Các ngươi đừng theo ta!"

Tiểu hoa viên chỉ ở hậu viện, đám người hầu hạ thở dài nhẹ nhõm một hơi, thoáng chần chờ, nhưng chung quy cũng không có ý cãi lời a ca.

Bên kia, Dận Tộ ở hoa viên gấp gáp bối rối, khóc đến đôi mắt đỏ bừng.

Hai mắt hắn đẫm lệ mông lung nhìn xung quanh, bỗng nhiên nhìn thấy một mảnh góc áo ở chỗ cửa nhỏ thông qua các cung khác, vải dệt in hoa đỏ sẫm, trông rất là quen thuộc......

Tò mò dần dần thay thế hoảng loạn, Dận Tộ nhẹ nhàng đi tới vài bước, toàn bộ tâm thần đều bị hấp dẫn.

Bên kia cửa nhỏ truyền đến âm thanh ôn nhu, kinh hỉ mà gọi hắn: "Lục a ca? Lục a ca......"

Dận Tộ khẽ nhếch miệng, rồi sau đó lộ ra vui mừng.

Dường như hắn đã tìm được người có thể ôm mà an ủi hắn rồi, hắn lau cái miệng nhỏ, sau đó chạy như bay đến, vừa chạy vừa cao hứng mà kêu: "Lưu ma ma!"

-----

Đôi lời editor:

Hồi hộp quá điiii

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK