Tiểu Thất nhìn Tống Lương Trác cười lãnh đạm, ngực bùm một tiếng, Tiểu Thất cuống quýt nâng tay che ngực, lòng thầm mắng tiểu bạch kiểm đầy uy lực.
Trần Tử Cung nhìn động tác tỏ rõ quyền sở hữu của Tống Lương Trác, khóe miệng giật giật lắc đầu, ngược lại ho nhẹ một tiếng di chuyển sự chú ý của Tiền Tiểu Thất từ Tống Lương Trác sang bản thân, khẽ cười nói: “Vậy Trần mỗ xin từ biệt, ngày khác sẽ cùng Tiểu Thất gặp lại.”
Tiền Tiểu Thất thấy hắn xoay người đi, cuống quýt đuổi theo, bị Tống Lương Trác gương mặt u ám kéo trở về, Tiền Tiểu Thất cả giận nói: “Hắn cầm đồ của ta!”
Tống Lương Trác nghe vậy thì hạ mày xuống, đưa túi vải trong tay cho Tiểu Thất cầm, bước tới hai bước, giương giọng nói: “Trần công tử chậm đã!”
Trần Tử Cung quay đầu lại, Tống Lương Trác bước qua, liếc mắt thấy Tiểu hồng mã bằng đất, hắn đang cầm trong tay nói: “Trần công tử không nhường được?”
Trần Tử Cung cười lắc đầu, “Không được!”
“Ha ha, vậy phiền Trần công tử gửi bạc lại cho ông chủ!” Tống Lương Trác lơ đãng ngắm vật nhỏ trong tay hắn, “Phu nhân của ta không tốt, không tiện tặng người đồ vật, tính rõ ràng vẫn tốt hơn.”
Trần Tử Cung hơi nhíu mày, ánh mắt liếc về phía Tiền Tiểu Thất nhìn không ra bộ dáng của một phu nhân, có chút đáng tiếc lắc đầu, lấy ra một mẩu bạc vụn giương tay ném vào lòng của đại thúc lão bản.
Tiền Tiểu Thất thấy Trần Tử Cung ném bạc lại, hầm hừ bước nhanh vượt đến, chưa tới trước mặt đã bị cánh tay của Tống Lương Trác kéo trở về.
“Hắn, hắn cầm đồ của ta.” Tiền Tiểu Thất hừ giận.
“Hắn đã trả bạc.”
“Đó là do ta thấy trước!” Tiền Tiểu Thất ủy khuất, quay đầu nhìn đại thúc nói: “Đại thúc ngươi nói xem, có phải là ta thấy trước hay không?”
Đại thúc chủ hàng cười nói: “Đúng là tri huyện phu nhân thấy trước.”
Tiền Tiểu Thất liên tục gật đầu, tức giận trừng mắt nhìn Tống Lương Trác, phùng mang trợn má lên trong rất đáng yêu. Tống Lương Trác cười cười nói: “Tiểu Thất chọn lại cái khác đi.” Tống Lương Trác cầm lấy một cái Tiểu Mã màu đen giống y như đúc đưa qua, “Này không phải giống nhau sao? Sao phải muốn cái kia làm gì?”
Tiền Tiểu Thất trừng to mắt nhìn Tống Lương Trác, trong mắt đầy ủy khuất thương tâm, quay qua một bên hung tợn nói với đại thúc chủ hàng: “Ai là tri huyện phu nhân? Ta là Tiền Tiểu Thất, Tiền gia Tam tiểu thư! Nhường chức vị phu nhân tri huyện đại nhân này cho quỷ đi!” Nói xong xoay vai vứt túi vải cho Tống Lương Trác, hầm hừ chạy đi.
Ôn Nhược Thủy thấy Tiền Tiểu Thất chạy đi xa, quay đầu lại nhìn lão bản đại thúc đang nắn một người đất có bộ dáng của mình, đắc ý nhẹ giọng nói: “Trác ca ca, chờ đại thúc làm xong cái này rồi chúng ta cùng nhau về?”
Tống Lương Trác thấy bóng dáng của Tiền Tiểu Thất đã khuất khỏi tầm mắt, nhẹ gật đầu. Lục Liễu đứng đó đợi Tống Lương Trác đuổi theo, thấy thế liền tức giận trừng Ôn Nhược Thủy rồi vội vàng đuổi theo Tiểu Thất.
Tống Lương Trác xem xét quầy hàng trong chốc lát, hỏi: “Nơi này không còn Tiểu mã màu đỏ giống như cái lúc nãy sao?”
“Không có, mỗi lần làm chỉ làm duy nhất một cái, mỗi dạng chỉ một cái.” Đại thúc chủ quầy một bên nặn người đất, một bên ngẩng đầu lên hỏi: “Tri huyện đại nhân cũng muốn cái màu đỏ đó sao?”
Tống Lương Trác lại cười nói: “Đúng vậy, không biết nung một lần nữa thì mất bao lâu?”
“Ha ha, cái này cũng không phải chính ta đã nói? Nếu đại nhân thích, ngày khác ta sẽ làm thêm là được.”
Ánh mắt Tống Lương Trác liếc qua người đất đang chống nạnh hất cằm kia, khóe miệng không nhịn được câu lên một tý nói: “Loại người đất này cũng nung được?”
“Có thể, thêm một lớp đất sét nữa thì nhìn sẽ trơn bóng hơn là nặn bằng bùn.”
“Vậy nung đi, ngài cho ta thời điểm, đến lúc đó ta sẽ tới lấy.”
“Tri huyện đại nhân khách khí, khi nào làm xong ta sẽ đem đến phủ cho ngài.”
“Đưa đến nha môn đi.” Tống Lương Trác lấy ra một ít bạc vụn, thấy hai tay của lão bản đại thúc đều đang dính bùn đất liền đặt lên trên quầy hàng nói: “Đây là tiền trả trước, đến lúc đó ta sẽ đưa thêm cho người.”
Lão bản đại thúc biết tri huyện trẻ tuổi này không nhận không đồ vật của người khác, cũng không khách khí gật đầu, “Mấy ngày nữa là nung xong rồi.”
Ôn Nhược Thủy nhìn người đất có bộ dáng của Tiểu Thất, chu chu miệng nói: “Ta cũng muốn nung cái của ta, đại thúc trang trí cái của ta thật đẹp vào.”
“Ha ha, được!”
Tống Lương Trác cất bước đi trước, Ôn Nhược Thủy dặn dò đại thúc vài ba câu rồi cuống quýt đuổi theo, thấy tay hắn mang theo túi vải, dường như có mang theo một cỗ máu tanh tử khí, cau mày nói: “Trác ca ca đang cầm cái gì trong tay thế?”
“Lòng gà.”
“Dùng để làm gì?”
“Ăn.”
Hai mắt Ôn Nhược Thủy sáng bừng, “Ăn ngon sao?”
“Là cho Ha Da ăn.”
Ôn Nhược Thủy đô đô miệng, chạy lên kéo bàn tay rảnh rỗi của Tống Lương Trác, Tống Lương Trác cũng không đẩy ra, chỉ nghe thấy tiếng nói ấm áp: “Ta đã gửi thư cho Ôn bá, mấy ngày nữa sẽ có người từ phủ thượng đến đây.”
Ôn Nhược Thủy tỏ ý không vui, buông tay, cúi đầu xuống: “Trác ca ca không thể cho muội ở đây chơi đùa một thời gian sao”
“Một cô nương gia...”
“Vậy Trác ca ca về cùng muội đi, Tiểu Thất nói sẽ đem Trác ca ca tặng cho muội.”
Tống Lương Trác cau mày, “Nhược Thủy, hôn nhân đại sự nào là trò đùa? Chớ nói ta đã cưới Tiểu Thất, cho dù chưa lập gia đình, chúng ta cũng chỉ là huynh muội.”
Tống Lương Trác rút tay về, vỗ nhẹ đầu Ôn Nhược Thủy, giọng nói trầm ấm: “Ta nói với Minh Hiên huynh rồi, vài ngày nữa hắn sẽ đến đón muội.”
“Trác ca ca!” Ôn Nhược Thủy mắt đỏ hoe, “Có phải Trác ca ca vẫn nhớ tới Tử Tiêu kia hay không?”
Nụ cười lãnh đạm trên mặt Tống Lương Trác biến mất, gương mặt không nhìn ra biểu tình gì. Ôn Nhược Thủy mím môi, sợ hãi nhưng vẫn tiếp tục nói: “Người đó đã tiến cung hai năm rồi, không chừng đã có tiểu hoàng tử rồi.”
“Không có quan hệ gì với nàng cả.”
“Vậy tại sao Trác ca ca không quan tâm muội?”
Tống Lương Trác quay sang, vẻ mặt thâm thúy, nghiêm nghị nhìn Ôn Nhược Thủy, chợt cười nói: “Nhược Thủy, nghe Minh Hiên huynh nói, Hằng Chi huynh động tâm với muội? Hằng Chi huynh, người này nhân phẩm cũng không tệ.”
Ôn Nhược Thủy đen mặt, lầm bầm nói: “Một người cả ngày chỉ biết chọc người tức giận có tính là nhân phẩm tốt được không? Hắn thật đáng đánh nha!”
Tống Lương Trác cười lắc đầu.
Tiền Tiểu Thất chạy đi hơn nửa phố, lửa giận trong lòng chỉ tăng thêm chứ không giảm, ngay đầu phố lại thấy nam tử vừa nãy đã cướp Tiểu hồng mã của nàng, hắn cũng nhìn thấy nàng, tầm mắt hơi dừng lại, nhưng lại làm ra vẻ như không thấy nàng.
Tiền Tiểu Thất chống nạnh, tức giận đến thở hổn hển, híp mắt nhìn chằm chằm bóng lưng của Trần Tử Cung một lúc lâu, vốn muốn hầm hừ tiến lên đòi lại, nhưng nghĩ lại, cười lạnh một cái rồi ngay lúc Trần Tử Cung quay đầu lại nhìn thì lách mình đi vào một ngõ nhỏ, đi đường vòng trở về Tống phủ.
Tại quầy hàng bán ngọc, Trần Tử Cung đang xem xét các loại ngọc thượng hạ đẳng, đợi Tiền Tiểu Thất tiến đến. Trần Tử Cung quay đầu lại nơi vừa nãy đã nhìn thấy nàng, nhưng lúc này lại không thấy bóng người nữa! Trần Tử Cung tiếc nuối lắc đầu, đảo mắt lại thấy Tống Lương Trác cùng Ôn Nhược Thủy đang đi tới, khóe miệng Trần Tử Cung khẽ giật lên, quay lưng bước vào trong đám người.
Tiểu Thất chạy về Tống phủ, trước tiên chạy vào phòng thay nữ trang, lại vội vã chạy qua phòng bếp lấy trộm ít đồ ăn ngon cho Ha Da. Mấy ngày trước Tống Lương Trác không về nhà buổi trưa, nàng muốn thế nào thì làm thế nấy, lần này khẳng định là không được rồi.
Tiểu Thất đợi Phùng mẫu cạo da sạch sẽ con gà mái, lại cầm chạy về phòng cất dưới gầm giường, để tối nay cho Ha Da ăn.
Tiểu Thất vừa sắp xếp xong thì Lục Liễu cũng vội vã về tới, vừa xoa thắt lưng vừa thở hổn hển, vẻ mặt đau khổ hồi lâu mới lên tiếng: “Tiểu thư chạy về sao không nói trước? Làm cho Lục Liễu đi tìm người!”
Tiểu Thất rót chén trà đưa qua, Lục Liễu ngửa đầu uống hết, cả giận: “Thủy tiểu thư kia hơi quá đáng, lại lôi kéo cô gia ở đó mua đồ chơi bằng đất. Cô gia cũng thật là, sao lại để cho người ngoài lôi kéo như thế?”
“Hừ hừ, đó là không tin được.” Tiểu Thất lầm bầm một cách kỳ quái.
Lục Liễu cười nói: “Nhưng tiểu thư cũng đừng nóng giận, em vừa thấy cô gia ở ngay phía sau, cũng đã trở về, cô gia cũng không ở cùng Thủy tiểu thư quá lâu.”
Tiểu Thất hừ một tiếng, Lục Liễu xem trên đầu nàng vẫn còn cái trâm cài của nam tử, cuống quýt đứng dậy gỡ xuống, mái tóc dài lúc này mới buông xõa xuống. Tống Lương Trác vừa tiến vào, thấy đầu tóc Tiểu Thất không được gọn gàng đang trừng mắt to nhìn mình, trong nháy mắt lại ngây người.
Nữ tử xinh đẹp, dịu dàng, lương thiện như Tử Tiêu cũng tốt, mà nghịch ngợm, cố chấp như Tiểu Thất cũng không tệ, đáng yêu đơn thuần như Nhược Thủy cũng được, đoan trang hiền thục như mẫu thân cũng tốt, mỗi người mỗi vẻ đều khiến người khác phải yêu thích.
Tống Lương Trác còn chưa cảm thán xong, Tiền Tiẻu Thất đã phồng má nói: “Ngươi vào đây làm chi? Không thấy ta đang trang điểm hay sao?”
Tiền Tiểu Thất cây ngay không sợ chết đứng, giọng nói lại mơ hồ mang theo một tia giận. Tống Lương Trác hướng Lục Liễu khoát khoát tay, chờ nàng đi xuống thì chính mình mới cầm lược, muốn chải đầu cho Tiểu Thất, nàng lại nghiêng người tránh đi, cau mày hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Tống Lương Trác đưa lược cho Tiểu Thất, thong thả ngồi xuống một bên, thản nhiên nói: “Sao ra ngoài mà không mang theo ai?”
Nhìn đi! Cũng chỉ biết nói thế! Tiểu Thất bĩu môi không thèm trả lời.
“Về sau là tri huyện phu nhân, đừng chạy loạn như lúc trước nữa.”
Tiểu Thất khẩy môi nói: “Lời này chúng ta đã nói nhiều rồi, ta cũng không muốn lặp lại. Ta là Tiền Tiểu Thất nha, không phải phu nhân của ngươi, ta đã có thư hòa cách rồi.”
Tống Lương Trác cau mày, cúi mi nói: “Tuy vậy, trong thời gian này nàng vẫn ở Tống phủ, ít nhất cũng có tác phong của tri huyện phu nhân đi.”
Mắt Tiểu Thất giật giật vài cái, gật đầu nói: “Được rồi, sau này ta không ra ngoài được, nhưng ngươi làm nhanh lên, đừng để ta buồn mà chết nghẹn nơi này là được.”
Tống Lương Trác lại cười: “Nếu buồn thì nói với ta, ta mang nàng ra ngoài.”
Tiểu Thất vỗ vỗ ngực nói: “Quên đi, ngươi cùng Thủy muội muội ngươi đi đi, để ta tự tại là được rồi.”
Tống Lương Trác nhìn Tiền Tiểu Thất, thấy trong mắt nàng không hề có một tia ghen ghét hay ái mộ nào cả, ánh mắt buông xuống nói: “Lời này ta cũng đã nói rất nhiều, Nhược Thủy chỉ là muội muội của ta.”
Tiểu Thất khẽ hừ, nói: “Vậy đi cùng muội muội ngươi đi, dù sao cũng thế cả thôi.”
Tống Lương Trác thở dài, cúi đầu thấy vật nhỏ bốn chân Ha Da không biết đã xuất hiện khi nào.
Ha Da khẽ hừ rồi cứ đứng ngửi chân của Tống Lương Trác hồi lâu, có thể là máu từ lòng gà đã vô tình dính vào giày của hắn, Ha Da liền đuổi theo bước chân hắn không buông. Tống Lương Trác giơ hai chân lên né, thế nhưng Ha Da lại cắn được ống quần hắn không buông.
Tống Lương Trác dở khóc dở cười, khẽ nâng chân về phía Tiểu Thất nói: “Ôm nó xuống đi.”
Tiểu Thất chu miệng đứng im ở đó, chính mình ngồi đó thắt tóc lại, thấy sắc mặt Tống Lương Trác ngày càng khó coi, ánh mắt sáng lên cười nói: “Ngươi sợ chó? Ha ha, một đại nam nhân mà lại sợ vật nhỏ này, thật là đáng xấu hổ!”
Vẻ mặt Tống Lương Trác ngượng ngùng, nghiến răng nói: “Ta bị dị ứng với chó.”
“Dị ứng?” Tiểu Thất cúi xuống ôm lấy Ha Da, “Dị ứng ngoài da? Ngươi bị nổi sởi sao?”
Tống Lương Trác gật đầu, phun ra được chữ một chữ vàng: “Ngứa.”
Tiểu Thất tưởng tượng hình ảnh Tống Lương Trác nổi sởi khắp cả người, miệng cười tới mang tai không ngừng. Tống Lương Trác thấy Tiểu Thất cười đến vô tâm vô phế (*), giống như đã đi vào cõi thần tiên, không nhịn được lấy ngón tay búng vào trán.
(*) Vô tâm vô phế [没心没肺] ~ Một tâm một phế : Tạm hiểu là “Không tim, không phổi”, thường chỉ người vô tâm, nhẫn tâm, hay suy nghĩ đơn giản, thiếu suy nghĩ, thậm chí là… ngu đần.
“Úi!” Tiểu Thất vuốt vuốt trán, tức giận kêu lên: “Tống tri huyện ngươi thật quá đáng, lại dám đánh người.”
Thật đúng là một tiểu hài tử! Tống Lương Trác thở dài, đứng lên đi về thư phòng.