• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quả nhiên Tiểu Thất uống thuốc không thuận lợi, nhưng mỗi lần Tống Lương Trác muốn tự mình đút, Tiểu Thất liền cúi đầu ngậm miệng, thân mình cương cứng không nhúc nhích.

Tống Lương Trác thở dài đứng ngoài cửa, nhìn nàng uống thuốc vào lại ói ra, lại uống tiếp, cuối cùng là Tống mẫu bóp mũi của nàng mà đổ vào, lập tức bỏ một miếng gừng vào miệng nàng, nắm chặt cằm của nàng, sống chết cũng không buông tay.

Hắn nhìn cổ nàng co rúm lại, cảm thấy trong lòng thật đau.

Nhất định là hắn đã làm sai cái gì, chính là trong lúc hắn không ý thức được.

Tống mẫu để Thu Đồng hầu hạ Tiểu Thất nằm lên giường, còn mình thì ngồi canh giữ bên giường trong chốc lát, chờ Tiểu Thất mơ mơ màng màng ngủ đi mới dẫn Nhược Thủy vẫn im lặng đi sang phòng cách vách.

Tống Lương Trác ngồi ở bàn bên cạnh mà nhìn người đang ngủ, chân lại không chịu khống chế mà bước qua. Tống Lương Trác quỳ ở đầu giường nhìn gáy Tiểu Thất có chút ngây người, trong trí nhớ của hắn, phương thức biểu đạt bất mãn của nàng chỉ có dẩu môi, liếc mắt, oán thầm và đem đối thủ sửa lưng trong đáy lòng. Mặc kệ là loại nào, cũng đều sinh động đáng yêu, im lặng như vậy lại khiến cả người nàng tản ra đau thương, khiến hắn vô thố lại đau lòng.

“Tiểu Thất đang giận cái gì?” Tống Lương Trác thì thào mở miệng, nâng tay vuốt nhẹ tóc nàng, thở dài.

Tống mẫu thực trực tiếp, vừa vào phòng đã hỏi: “Lương Trác vì con mà đánh Tiểu Thất?”

Nhược Thủy chớp mắt, kéo dài nửa ngày mới gật gật đầu, lập tức bổ sung: “Con đã tạ tội với Tiểu Thất, sau đó nàng nói không ngại, còn tặng trâm hoa cho con.”

Tống mẫu thở dài, “Vì sao đánh nàng?”

Nhược Thủy cẩn thận nhìn chằm chằm vào Tống mẫu đang ngồi một bên bàn, ngập ngừng nói: “Con, con chạy tới Thông Hứa tìm Trác ca ca, làm ầm ĩ, náo loạn lễ đường của hắn, lại giả bệnh quấn quýt lấy Trác ca ca không cho hắn đi động phòng.”

Nhược Thủy nhìn nhìn Tống mẫu, sợ hãi nuốt nước miếng, “Ngày hôm sau, con hẹn Tiểu Thất đi đến bên giếng, sau đó, ách, liền ‘ùm’ một tiếng. Trác ca ca rất tức giận...”

“Nàng đẩy con xuống?” Giọng nói của Tống mẫu mơ hồ mang theo tức giận.

Nhược Thủy mím môi khóc nói: “Không phải, Tuyết di, khi đó Trác ca ca không động phòng nàng cũng cười rất dịu dàng, con cảm thấy nàng cùng Tử Tiêu kia giống nhau, đều là tình cảm giả tạo, con sợ nàng làm tổn thương Trác ca, con nghĩ là muốn đuổi nàng đi, oa oa...”

Tống mẫu buồn bực hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Con khóc cái gì? Sau đó con tự mình nhảy xuống? Lương Trác đâu? Hắn làm sao có thể tùy ý đánh người?”

Nhược Thủy khóc đi đến phía trước, sợ hãi túm lấy góc áo của Tống mẫu, nghẹn ngào thút tha thút thít đáp: “Tuyết di, di không biết. Nàng, nàng lúc đó lại không phân rõ trái phải, Trác ca ca cũng chỉ trừng mắt nhìn nàng thì nàng liền khóc. Trác ca ca chỉ nói một câu bảo nàng xin lỗi, nàng liền mắng Trác ca ca lừa nàng, nói Trác ca ca làm thanh quan mà lại lừa tiểu cô nương nàng, nói nàng không cần gả, muốn từ hôn. Nàng mắng thật nhiều, càng mắng càng dữ, mọi người trong viện đều nhìn, tay của Trác ca ca đều giận run lên. Sau đó, sau đó nàng còn muốn nhào lại đánh con, nàng, mắt của nàng giống như xuất huyết... Con sợ hãi. Trác ca ca, Trác ca ca liền, liền đánh nàng một cái.”

Tống mẫu thở dài, “Sau đó thế nào?”

“Trác ca ca không dùng chút lực nào, thật sự, nhưng Tiểu Thất té ngã. Nàng không bị thương, ta thấy nàng còn mở to mắt nhìn Trác ca ca một lát, sau đó còn nở nụ cười mới nhắm mắt lại. Trác ca ca liền ôm nàng về phòng mời lang trung, lúc đó Trác ca ca còn xoa đầu cho nàng, khẽ xoa hơn nửa ngày, chờ lang trung nói qua là không có việc gì mới đi thư phòng. Nàng vừa ngủ dậy liền hòa hảo với con, còn nói không nhớ rõ chuyện lúc trước, muốn đem Trác ca ca tặng cho con.”

“Thật không nhớ rõ?”

Nhược Thủy đã tự động ngừng khóc, túm lấy tay áo Tống mẫu ngồi xuống, suy nghĩ rồi nói: “Hình như là không nhớ rõ, sau đó nàng mang con đi chơi, đều không tìm được nơi nào, còn phải nhờ Lục Liễu dẫn.”

Nhược Thủy lắc lắc tay áo của Tống mẫu, “Tuyết di, Tiểu Thất làm sao vậy? Giống như ma ám vậy. Nàng sau đó đã thay đổi rất nhiều, cũng không cười giống như Tử Tiêu kia nữa. Muốn cười liền mở miệng cười, hoặc là sẽ cười đến nổi cả da gà.”

Nhược Thủy nhăn mặt, “Một chút cũng không giống thục nữ. Nhưng Tuyết di, Tiểu Thất tốt lắm, nàng nói mang con đi chơi, còn cho con câu cá chép của nàng, lúc đó con liền quyết định thích nàng.”

Tống mẫu thở dài, vỗ vỗ tay Nhược Thủy nói: “Mấy ngày nay ở chỗ của Tuyết di đi, chơi đùa với Tiểu Thất, chờ cho trong lòng nàng quên đi thì tốt rồi.”

Lâm Tử Tiêu đi rồi, không khí của Tống phủ cũng không tốt hơn, ngược lại càng bị đè nén hơn. Tiểu Thất đột nhiên không thể mở miệng nói chuyện, trong đại sảnh liền im lặng hơn rất nhiều.

Trong lúc ăn cơm, Tống mẫu thử nói với Tiểu Thất để thay đổi biểu tình của nàng, đáng tiếc Tiểu Thất vẫn cúi mắt, nhiều nhất cũng chỉ gật đầu. Nhược Thủy ngồi cạnh Tiểu Thất, thỉnh thoảng lắc lắc tay của nàng, vốn có rất nhiều chuyện muốn nói với nàng, nhưng một phản ứng Tiểu Thất cũng không cho, Nhược Thủy nhụt chí cúi đầu ăn cơm.

Hai tay của Tiểu Thất đều quấn vải nên chỉ có thể cầm thìa mà ăn cơm. Tống Lương Trác rất muốn tự mình đút nàng, lại nghĩ đến kháng cự lúc ban ngày của nàng thì chỉ có thể từ bỏ.

Tống Lương Trác vẫn lưu ý Tiểu Thất, nhớ cổ họng nàng không thoải mái, chỉ gắp những thức ăn mềm, nhạt gắp vào trong chén của nàng, thấy nàng múc ăn liền được voi đòi tiên, trực tiếp gắp vào muỗng của nàng. Tống Lương Trác ra vẻ tùy ý nhìn nàng, thấy nàng ăn thức ăn trong muỗng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Tuy động tác cong khóe miệng của Tống Lương Trác nhỏ, nhưng vẫn không tránh được mắt của Tống mẫu. Tống mẫu thầm thở dài trong lòng, nghĩ là con mình từ trước tới giờ đều là người ôn nhã, thế nào cũng không làm ra chuyện đánh người. Kẻ trong cuộc thì mê, khi đó hắn hẳn là có cảm giác với Tiểu Thất mới yêu cầu cao hơn so với người ngoài, nhưng chung quy cũng không đủ yêu, mới có thể tát một cái như vậy. Nếu là thật sự không thích, lấy cá tính của hắn, căn bản là sẽ không cưới, cho dù là dùng bạc hay dùng đao kề cổ hắn thì hắn cũng sẽ không cưới.

Tống mẫu âm thầm lắc đầu, con trai nàng sao lại ngốc đến mức dùng lý do mượn bạc mà lấy cớ cầu hôn chứ? Nếu là xác thực dùng tâm mà đến, chỉ một cái này cũng đủ cho Tiểu Thất dùng cả đời bồi rồi. Quả thật là càng ngày càng ngốc, đúng là chân truyền của lão gia tử mà!

Tống Lương Trác chờ Tiểu Thất ăn xong, cười cười vươn tay nói: “Về đi, một lát nữa là tới giờ uống thuốc rồi.”

Tiểu Thất nhìn bàn tay đưa ra của Tống Lương Trác, nhìn rõ từng ngón tay, thon dài lại hơi thô ráp. Lòng bàn tay với vết chai kia lúc rời đi Thông Hứa, đã nắm tay nàng khiến cho nàng thực an tâm. Nhưng là hắn đối với nàng có bao nhiêu phần là thực tâm?

Tiểu Thất nhíu mày, lắc đầu nhìn Tống mẫu.

Tống mẫu cười cười nói: “Lương Trác lo lắng cho con cả một ngày, trở về sớm đi.”

Tiểu Thất nhìn Tống mẫu đứng dậy, cũng vội đứng lên. Tống mẫu đảo mắt đi ra cửa phòng, quả thực thấy Tiểu Thất liền đuổi theo. Tống mẫu đi nhanh nàng cũng đi nhanh, Tống mẫu chậm nàng cũng chậm.

Tống mẫu quay đầu nhìn con mình đang đứng ngoài cửa đại sảnh nhìn, thở dài kéo tay Tiểu Thất ra ngoài, oán giận nói: “Con đuổi theo ta làm gì chứ? Không lẽ muốn ngủ cùng giường với ta và cha con chứ? Lương Trác nó rất lo lắng cho con, con không thấy nó ăn một lát lại ngừng nhìn con ăn, hầu như là không động đũa? Lúc trước là nó không tốt, nương tìm cách phạt nó có được không?”

Tiểu Thất dứt khoát chôn mặt trong tay áo của Tống mẫu, dán vào cánh tay nàng mà đi về phía trước.

“Được rồi, được rồi, sẽ thu lưu con một đêm. Con nói con xem, có tướng công thương con, làm ấm chăn cho con, còn chen chúc với lão thái bà ta làm gì? Thế này ngủ không được cũng không có người nói chuyện phiếm cùng con a, ta bị giày vò khổ lắm rồi, phải bổ sung cho thật tốt đây.”

Tống mẫu quả có năng lực đoán trước, Tiểu Thất quả thật không ngủ được. Lúc trước không dựa vào người Tống Lương Trác thì chính là có Ha Da nằm trong lòng, ngủ không được còn có người dỗ dành nói chuyện phiếm, đột nhiên chỉ có một mình trong chăn lạnh thì đúng là có chút không thích ứng.

Tiểu Thất chớp mắt nhìn mạn giường, nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của Tống mẫu bên cạnh, nhớ lại từng việc từng việc từ lúc quen biết Tống Lương Trác cho tới bây giờ. Cố gắng nghĩ là hắn đối với mình tốt, nhưng ánh mắt mang theo căm ghét kia, giống như một cái đinh đóng vào ngực nàng, chỉ cần nàng nhớ lại sẽ đau đến muốn khóc lớn lên.

Tiểu Thất xoay người, đem bàn tay bị băng lại đặt bên miệng, lại mút mút ngón tay cái. Đã lâu nàng không làm động tác này, mỗi khi khẩn trương, cô đơn, hoặc là có chuyện hơi thương tâm một chút đều làm như vậy. Tiểu Thất từ từ nhắm mắt lại, nhíu mày mút một lát, cuối cùng ‘chụt’ một cái rồi rút ra. Tiểu Thất theo thói quen muốn chùi vào ngực Tống Lương Trác, khoa tay múa chân nửa ngày nhưng cái gì cũng không đụng tới.

Tiểu Thất mở mắt ra, duỗi thẳng tay sờ vào vách tường lạnh như băng, miệng mở ra đóng lại, có chút đau lòng. Tiểu Thất tủi thân thút tha thút thít, Tống mẫu lặng lẽ mở mắt, nhưng một câu cũng không nói.

Tiểu Thất thút tha thút thít nửa ngày, nắm chặt chăn rồi nhắm mắt. Tống mẫu chờ Tiểu Thất ngủ say mới mệt mỏi ngáp một cái. Bên ngoài cửa có tiếng nói chuyện, sau đó là Đông Mai nhẹ tay nhẹ chân đi tới, nhìn hai người trên giường, dịch dịch chăn cho tốt, nhẹ nhàng buông mạn giường xuống.

Tống mẫu nhắm mắt thấp giọng hỏi: “Chuyện gì?”

“Là thiếu gia, vẫn đứng ngoài sân ngắm trăng, vừa rồi nha hoàn tiến vào nói một tiếng, bảo là không cần nói cho thiếu phu nhân.”

Tống mẫu ừ một tiếng, “Đều ngủ sớm đi, bảo hắn xem lại đi.”

Đông Mai đáp ứng rồi bước nhẹ ra gian ngoài, quả thật Tống mẫu không còn dư tinh lực, mệt mỏi xoay người rồi ngủ.

Tiểu Thất tỉnh dậy tựa hồ như sống lại, mặc dù không thể nói chuyện, nhưng trên mặt đã bắt đầu cười, tuy chỉ là thỉnh thoảng cười một cái, vẫn khiến cho Tống Lương Trác kinh hỉ không thôi.

Nhưng Tiểu Thất vẫn còn trốn tránh hắn, điểm này vẫn không thay đổi. Cũng may Tiểu Thất đã bắt đầu vui vẻ đi theo Thu Đồng học thêu. Nhưng hiện tại thêu, là Thu Đồng thêu cho nàng xem.

Thỉnh thoảng Tiểu Thất cũng xem thơ từ, chỉ là bộ hỉ phục kia đến giờ cũng không muốn mặc vào.

Đã qua ba ngày, một câu Tiểu Thất cũng không nói qua, bị Tống mẫu làm cho nóng nảy liền mím môi ngồi bất động. Lang trung đã đến xem vài lần, cũng nói là tốt lắm, chỉ là Tiểu Thất không muốn mở miệng, ai cũng không có biện pháp.

Quan hệ của Tiểu Thất cùng Nhược Thủy đã từ từ tốt trở lại, tuy rằng Tiểu Thất không nói lời nói, nhưng lúc Nhược Thủy lải nhải một mình cũng thỉnh thoảng gật đầu hoặc là cười cười theo. Trước khi đến Nhược Thủy có chuẩn bị mà đến, mang theo một cây chủy thủ nhỏ cùng một cái vòng sắt. Đó là do nàng tìm đến mà hù dọa Tử Tiêu gì đó, cũng không nghĩ nàng đến thì người kia đã đi rồi.

Nhưng vì tỏ vẻ ủng hộ Tiểu Thất tuyệt đối, Nhược Thủy vẫn đồng ý cùng nàng đi chơi, Tiểu Thất ngồi bên cạnh ao sen lấy tay đã được tháo vải, trên tay đều là vảy, đem hạt sen đã đập được ra khoe một phen.

Đã liên tục mấy ngày Tống Lương Trác cũng không đi qua, Tiểu Thất vẫn còn chưa quay lại bên cạnh hắn. Buổi tối theo Tống mẫu đi ngủ, cơm nước xong thì bỏ ra ngoài, hoặc là đọc sách, hoặc là chạy đến bên ao sen lột hạt sen.

Hôm nay Ôn Minh Hiên cùng Lưu Hằng Chi đến Tống phủ. Lưu Hằng Chi vừa vào cửa đã thấy Tống Lương Trác không thích hợp. Người thì vẫn là người kia, nhưng so với lúc ở Thông Hứa thì chỉ thấy tiều tụy hơn. Lưu Hằng Chi lại là người khôn khéo, lúc Tống Lương Trác không yên lòng dẫn bọn họ đến ngồi ở lương đình gió lạnh đầu mùa đông thổi vù vù này, đã biết hắn cùng Tiểu Thất nhất định là đã xảy ra vấn đề gì.

Lưu Hằng Chi thăm dò nhìn Tiểu Thất đang đưa lưng quay lại phía bọn họ không biết đang làm gì, lại liếc mắt nhìn Nhược Thủy đối diện bọn họ đang nói gì đó đến nước miếng bay tứ tung, cười cười nói: “Lương Trác huynh gặp chuyện khó xử gì? Nói ra không chừng tiểu đệ có thể giúp được.”

Tống Lương Trác lắc đầu, tầm mắt lại không tự chủ mà chuyển đến Tiểu Thất. Nàng đã ba ngày không mở miệng, cũng đã ba ngày không cho hắn chạm vào, cho dù là nắm tay cũng vậy. Hắn muốn nhìn vết thương trên tay nàng, muốn hỏi nàng có phải rất đau hay không, muốn nhìn bộ dáng nàng giống như mèo mà chui vào lòng mình, nhưng mỗi lần nàng đều trốn nhanh hơn thỏ.

Hắn cũng đã hỏi qua mẫu thân, mẫu thân muốn hắn từ từ nghĩ. Nghĩ ngày nghĩ đêm, lờ mờ đoán ra là chuyện gì, nhưng lại càng không có dũng khí nhắc tới. Hắn có chút sợ nàng sẽ hỏi, hỏi hắn xem lúc đó có phải không thích nàng hay không?

Lúc trước nàng có hỏi qua, hắn hoặc là không đáp hoặc là cười cười không nói, hiện tại lại không dám làm có lệ như vậy. Tống Lương Trác không xác định nếu hắn nói ra, sẽ mang đến kết quả gì? Nếu nàng đột nhiên biến mất không thấy đâu? Nếu nàng viết một phong hưu thư hưu hắn thì sao? Hắn biết, nàng có thể làm ra loại chuyện khiến hắn giận đến nghiến răng nhưng lại không có chỗ phát tác.

Tầm mắt Tống Lương Trác vừa chuyển qua, thấy bóng dáng nàng lui lại, trong lòng lại càng thêm đau.

“Lương Trác huynh, tẩu tử không giống là người mang thù. Huynh làm chuyện gì đại nghịch bất đạo thế, nghe Nhược Thủy nói ba ngày nay nàng đều không nói chuyện?”

Tống Lương Trác thu hồi tầm mắt, lắc đầu cười khổ, chuyển sang chuyện khác nói: “Khó có được ngày cả ba chúng ta tề tựu, trưa nay phải ở lại?”

Lưu Hằng Chi nhướng mày hỏi: “Ra ngoài ăn?”

“Ở nhà.” Tống Lương Trác nheo mắt.

Lưu Hằng Chi nhướng mày cười, “Tẩu tử thật có biện pháp, làm cho huynh phải cẩn thận như vậy rồi.”

Ôn Minh Hiên quét mắt nhìn Lưu Hằng Chi một cái, “Lương Trác, có chuyện gì cứ nói thẳng ra mới tốt. Đệ muội không phải là người có thể nghiền ngẫm tâm tư của người khác, huynh buồn bực một mình, chung quy nàng cũng không biết huynh muốn cái gì.”

Lưu Hằng Chi cười quái dị nói: “Đúng vậy, không giống tẩu tử của nhà Minh Hiên huynh, chỉ một ánh mắt của Minh Hiên huynh, nàng nhìn là có thể hiểu được thâm ý ngay.”

Lưu Hằng Chi chỉ vào thái dương, “Tẩu tử cùng Nhược Thủy giống nhau, chỗ này không đủ dùng.”

Tống Lương Trác cười khẽ lắc đầu.

“Cho nên a, cái gì cũng phải nói thẳng. Các mẹo vặt thì rất đa dạng, đầu của Nhược Thủy kia nhỏ thế không hiểu lắm nhưng, chậc chậc, nhưng thật ra dỗ rất nhanh.”

Lưu Hằng Chi còn chưa ‘chậc’ xong, đã bị ánh mắt không chút cảm tình của Ôn Minh Hiên quét qua mà nghẹn trở về.

Nhược Thủy vung vẩy cái vòng sắt trong tay khoe ra, vì nàng và Tiểu Thất quả thật đang rất hòa hảo, thực hưng phấn hét lên: “Tiểu Thất, ta chuẩn bị cái này cho ngươi đối phó với trái mơ hỏng kia, không ngờ nàng lại đi rồi. Ngươi có biết cái này dùng thế nào không?”

Nhược Thủy quơ quơ vòng sắt kêu ‘vù vù’, dọa Thu Đồng đứng một bên cao giọng nói: “Nhược Thủy cô nương mau dừng lại, đừng tự làm mình bị thương.”

Thu Đồng vừa dứt lời, vòng sắt kia quả thật đánh lên cổ của Nhược Thủy. Tốc độ không nhanh, cũng không xem là đau. Nhược Thủy ho khan cởi xuống, cười gượng nói: “Hắc hắc, đây là làm gương cho trái mơ hỏng đó, để cho nàng biết lợi hại của dây đả cẩu.”

Tiểu Thất liếm liếm hạt sen trong tay, chớp mắt nghi hoặc nhìn Nhược Thủy.

Nhược Thủy đắc ý nâng cằm, “Cái này ngươi không biết đâu, lúc ta đọc sách có nhìn thấy, dây đả cẩu này có thể quấn quanh người, lực đạo lớn còn thể đánh bay người. Còn có chiêu gì gọi là “Đao đầu thiểm huyết”, có thể dùng để dọa người. Có một đoạn viết là một thư sinh yếu nhược bị người xấu chặn đường, thư sinh liền trực tiếp liếm liếm đao, lại dùng ngón giữa bắn vào sống đao, ‘keng keng’ hai tiếng, dọa người xấu tè ra quần.”

Nhược Thủy lắc lắc chủy thủ trong tay, rút ra quơ quơ cạnh thái dương, Tiểu Thất bị ánh sáng phản xạ chiếu vào mắt mà phải híp mắt lại.

Thu Đồng vội nói: “Nhược Thủy tiểu thư đừng bắt chước theo, đao không có mắt.”

Nhược Thủy cũng không thèm để ý, cằm dương dương tự đắc, nàng đã xem qua trong sách, lại còn nhìn thấy trên đường nữa. Cũng là một cô nương, trên bím tóc có gắn một bông hoa dại, lại vòng một vòng trên cổ, đưa đầu lưỡi liếm liếm đao, làm cho quần chúng xem phải trầm trồ khen ngợi.

Nhược Thủy nhìn chủy thủ, lại tìm một chỗ thoải mái, như cười nói mà khoe ra ý kiến mới lạ: “Nếu trái mơ hỏng kia nếu ở đây, ta sẽ liếm như vậy...”

Nhược Thủy quả thật liếm, nhưng liếm rồi thì nửa câu sau không nói ra được. Nhược Thủy cảm thấy đầu lưỡi tê rần, sau đó là đau rát.

Nhược Thủy đưa đầu lưỡi cho Tiểu Thất xem, thấy nàng quên cắn hạt sen, trừng to mắt nhìn nàng, Thu Đồng phía sau lại há hốc mồm, mắt cũng tròn lại. Nhược Thủy chớp mắt, bỗng nhiên trên tay có chút ấm áp, Nhược Thủy cúi đầu, thấy trên mu bàn tay dính vài điểm hồng, sau đó lại một giọt rồi một giọt, dọa đến nước miếng cũng quên nuốt, yết hầu căng ra hét thảm lên một tiếng.

Lúc nàng đùa đao thì Lưu Hằng Chi đã chạy vòng qua ao sen, tiếng kêu của Nhược Thủy vừa vang lên, Lưu Hằng Chi đã ra roi thúc ngựa chạy tới, khẩn trương ôm nàng hô: “Ôi, tiểu thê tử ngu ngốc của ta, ôi trời, sao lại để đao lên lưỡi của mình chứ, ôi trời!”

Nhược Thủy nuốt nước miếng kiên cường, tủi thân đưa lưỡi ra xin Lưu Hằng Chi giúp đỡ. Lưu Hằng Chi nhìn kỹ, thở phào nhẹ nhõm nói: “Tiểu thê tử đần độn, nàng cứ gọi là ta sẽ tới ngay, cứ khoa tay múa chân ở lưỡi của ta thì sẽ bớt đi nhiều việc, còn có thể đặt ngay đầu lưỡi.”

Thu Đồng đã tỉnh táo lại, nhìn Tống Lương Trác đang đi tới, lại nhìn Tiểu Thất đã tỉnh lại, cúi đầu đập hạt sen mà khẽ thở dài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK