Tiểu Thất từ tường thành nhìn Tống Lương Trác mà cảm giác trong lòng thật đau, nhưng trừ bỏ cầu nguyện cho hắn không bị nhiễm bệnh thì cũng không biết có thể làm gì hơn nữa.
Tống Lương Trác cùng những người ở cửa thành tranh cãi trong chốc lát, Tiểu Thất thấy những người kia đi đến những quán trà ngoài cửa thành, cũng không kiên trì đi vào thành nữa, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tống Lương Trác ngẩng đầu nhìn Tiểu Thất đang dựa vào tường thành, nhe răng cười cười. Tiểu Thất khoát tay, xoay người chạy xuống.
“Tống tri huyện, ta vừa tìm thêm một ít thảo dược. Còn cần những loại khác nữa không?” – Tiểu Thất mở cửa sổ nhỏ ra, cao giọng hỏi.
“Phương thuốc đây.” Tống Lương Trác vốn định mở cửa thành, nhìn lại những người phía sau rõ ràng còn chưa nguôi giận nên vẫn là đưa qua cửa sổ nhỏ.
“Còn nữa, chuẩn bị một ít tỏi cùng tro than, ngày mai đem tới ngoài cửa thành là được, sẽ có người đến lấy.”
Tiểu Thất gật đầu, lại nhớ ra Tống Lương Trác không thể nhìn thấy, lại cao giọng nói: “Ta nhớ kỹ. Tống tri huyện, ngươi không thể sinh bệnh đấy, ngươi phải ăn ngon ngủ tốt. Nếu ngươi bị bệnh, ta liền, ta liền… Dù sao cũng không thể sinh bệnh.”
Tiểu Thất không nghe thấy tiếng Tống Lương Trác đáp lại, cũng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, ghé vào cánh cửa nặng nề nhìn mà trong lòng lại cảm thấy hoảng loạn vô cùng. Trong mắt Tống Lương Trác dần hiện lên vẻ dịu dàng, trầm mặc một lát mới nói: “Về sau không cần đến sớm chờ ta, đến giờ Thân(*) ta mới có thể lại đây.”
(*)giờ Thân: 15-17h
“Ta đã biết. Xe đâu?”
“Để lại trong thành là được rồi. Tiểu Thất trở về sớm đi, ta cũng phải quay lại.”
“À!”
Tống Lương Trác đứng bên ngoài cửa thành một lúc lâu, tay đặt trên cửa thành không dời thật lâu.
Gần hai trăm người chỉ trong một đêm liền bị bệnh hơn ba mươi người, cũng may là xe thảo dược của Tiểu Thất đem đến kịp lúc, nhưng là dù thế nào, bệnh sốt rét đối với bọn họ cái chết không thể tránh khỏi. Nhìn một nam tử cường tráng chỉ trong một đêm đã run rẩy ngã xuống không dậy nổi nữa, nói không sợ hãi là không thể.
Tống Lương Trác sợ, sợ hơn trăm sinh mệnh đang gào khóc kia cứ như vậy biến mất; hắn cũng sợ chính mình rồi cũng sẽ ngã xuống, để lại Tiểu Thất ngây ngốc đã bị hắn chiếm mất trong sạch kia một mình đối mặt với cuộc sống về sau. Chỉ cần rảnh rỗi hắn sẽ nhớ tới những lời đã nói với Tiểu Thất khi ra khỏi thành, hắn hối hận đã nói ra câu nói kia, nhưng lại không cách nào thu hồi, y theo tính tình của Tiểu Thất, không trèo tường đuổi theo đến đây mới là lạ.
Tống Lương Trác cười khổ, lắc đầu vỗ nhẹ lên cửa thành rồi quay lại cái nơi làm cho lòng hắn đang lo lắng sẽ trở thành nơi một đi không trở lại kia.
Tiểu Thất nhìn chằm chằm Tống Lương Trác qua cửa sổ, đợi cho đến khi thân ảnh của hắn biến mất mới nâng tay lau nước mắt, nhìn thủ vệ đứng một bên nói: “Tống tri huyện bảo ta để xe ngựa lại cho ngươi, nếu có người ngã bệnh thì cứ đưa ra khỏi thành, đừng để người ngoài tiến vào, cũng đừng để người ta đi ra ngoài.”
Tiểu Thất khóc thút thít quay trở về, Trần Tử Cung cũng không nói gì mà đi theo. Tiểu Thất trừng mắt liếc Trần Tử Cung một cái, noi: “Ngươi đi theo ta làm cái gì?”
Trần Tử Cung lắc đầu, “Cần giúp không?”
“Giúp cái gì?”
Trần Tử Cung nói: “Dịch dân vốn là nên bị giam lỏng để không truyền bệnh đi khắp nơi, Tống tri huyện lần này đã đi bước cờ hiểm.”
Tiểu Thất hít hít nước mũi nói: “Giam lỏng? Không chữa trị sao?”
Trần Tử Cung nhíu mày, “Mới vừa rồi Tiểu Thất không nhìn thấy người ngất xỉu kia sao? Run rẩy nôn mửa, nếu ta đoán không sai, hắn là đã bị bệnh mấy ngày rồi. Đây là bệnh sốt rét, không thể cứu được.”
“Ngươi, ngươi nói bậy!” Tiểu Thất nhìn chung quanh, hạ giọng nói: “Ngươi thật đáng ghét! Đừng đi theo ta!”
Trần Tử Cung ngoắc ngoắc khóe miệng nói: “Không bằng phái binh…”
“Ngươi dám!” Tiểu Thất xoay người lại, trong mắt hiện lên vẻ sắc bén, chỉ là trong chớp mắt lại hóa thành ủy khuất cùng bối rối vô cùng.
Tiểu Thất nâng tay áo lau nước mũi, hung hăng nói: “Nếu ngươi dám, ta sẽ để cha ta cho người bắt ngươi đến đại lao. Hừ, nhiễu loạn lòng dân!”
Trần Tử Cung nhíu mày, Tiểu Thất đã nhanh chóng quay đầu chạy đi.
Tống Lương Trác đúng hẹn giờ Thân lại đến đây, trừ bỏ ngày thứ hai đi qua lấy túi hương chống muỗi của Tiểu Thất đưa, còn lại đều không đến quá gần cửa thành.
Tiểu Thất mang đồ đến đều được thủ vệ để ra ngoài thành, sau đó có người mang đi.
Tống Lương Trác cũng không nói chuyện nhiều cùng Tiểu Thất, chỉ là đứng bên ngoài cửa, nhìn Tiểu Thất trên tường thành đối diện một lát, hoặc là nhe răng cười, hoặc là khẽ khoát tay, có khi cái gì cũng không làm, chỉ là lẳng lặng đứng đó trong phút chốc.
Khủng hoảng trước đó của Tiểu Thất chậm rãi mất đi, nàng cảm thấy hắn không có việc gì, nàng còn cảm thấy, hắn cũng có thể khiến cho nạn dân bình an, không có việc gì.
Đứng trên thành nhìn Tống Lương Trác từ xe ngựa bước xuống, đã trở thành việc vui vẻ nhất mỗi ngày của Tiểu Thất. Tiểu Thất mỗi ngày đều lo lắng đến chờ, lại mang một lòng vui sướng trở về. Một ngày Tống Lương Trác đến nhìn nàng, nàng biết hắn lại an toàn thêm một ngày.
Mà cách cửa thành hơn một dặm, nơi ở tạm thời của nạn dân đã gần như trở thành địa ngục nhân gian. Mỗi ngày mở mắt ra lại có người chết, Tống Lương Trác cũng không còn dũng khí hay tin tưởng mà lặp lại câu nói ‘Hết thảy đều khỏe mạnh lại’ kia.
Nhưng chỉ mới hơn nửa tháng, vậy mà nạn dân nơi này đã ngã bệnh hơn một nửa, mà trong một nửa này đã chết hơn một nửa. Cũng may người phát bệnh gần đây đã có dấu hiệu giảm bớt, thậm chí có thể nói là không có ai phát bệnh nữa.
Thôn nhỏ tạm thời này đã muốn đầy nấm mồ, mỗi cổ thi thể đều dùng vôi rải lên toàn thân mới hạ táng.
Mỗi ngày đều có người dùng tro than rải khắp thôn một lần, ban đầu còn có người muốn rời đi, nhưng thấy Tống Lương Trác thủy chung canh giữ bên người bệnh không rời khỏi nơi này, đều thở dài mà ở lại.
Bọn họ cũng rõ ràng, nếu chính mình mang bệnh, đi đến nơi khác chính là hại dân chúng nơi đó. Cũng có người không muốn ở cùng người bệnh, nhưng đều nghe theo lời của trưởng thôn, ở lại nơi cách đó không xa, cũng không chạy ra khỏi thôn này.
Lục Lực Thừa cũng bị bệnh, ngày thứ ba ở đây đã ngã bệnh. Lục Liễu mỗi ngày đều săn sóc bên người hắn. Cơn sốt của Lục Lực Thừa sau mười ngày đã hạ dần, những người bị bệnh cùng lúc với hắn đã không còn mấy người còn sống, Lục Liễu thấy hắn mặc dù còn sốt, nhưng lại có thể uống chút nước, ăn ít cơm, thực khẳng định là hắn đã thoát ra khỏi bàn tay của tử thần.
Lục Liễu tâm tình tốt, mỗi ngày cũng nói nhiều hơn. Mỗi ngày đều nói lại tình hình bên ngoài với Lục Lực Thừa, chỉ là đem người đã chết nói thành người bị bệnh, người bệnh nói thành người khỏe, người khỏe lại nói thành người vui vẻ, cường tráng.
Hai lang trung thì đã có một người ngã bệnh, còn Tôn lang trung thì đã hơn năm mươi, mỗi ngày ngoài việc quan sát biến đổi của bệnh nhân thì cùng Lục Liễu và Tống Lương Trác suy đoán bệnh.
Bọn họ là hai người tiếp xúc với bệnh nhân nhiều nhất, Tống Lương Trác vì trấn an lòng dân, mỗi ngày đều phải vào nhà tranh tuần tra một lần, còn từng ôm qua đứa nhỏ bị bệnh, Lục Liễu thì cả ngày ở bên Lục Lực Thừa bị sốt không giảm.
Mỗi lần Lục Liễu đi vào nhà tranh của Tôn lang trung lấy thảo dược, đều bị ánh mắt sáng bừng của hắn làm cho da đầu run lên.
“Cô nương!” Tôn lang trung vẫn không nhịn được mà lên tiếng, “Lại đây, lão phu bắt mạch cho ngươi.”
Lục Liễu sợ hãi đưa tay qua, nàng thật là sợ gia gia lớn tuổi mà ánh mắt lại sắc bén đến kỳ cục này.
Tôn lang trung cau mày bắt mạch thật lâu, nhìn Lục Liễu ngoại trừ có hơi nóng, cũng không thấy cái gì khác.
Lục Liễu nuốt nước miếng nói: “Tôn gia gia, có nhìn ra cái gì không?”
“À, cơ thể tiểu cô nương hơi ấm, trở lại ta cho ngươi thuốc hạ sốt.”
“Ấm thế nào?”
“Ha ha, chịu ảnh hưởng chút ít, nhưng cũng không trở ngại gì.”
Ánh mắt Tôn lang trung dừng lại hai túi hương bên hông của Lục Liễu, cười nói: “Đây là cái gì? Còn đeo đến hai cái?”
“Túi hương trừ muỗi, cô gia cũng đeo hai cái, tiểu thư cố ý làm cho người mang tới.”
“Đeo cái này sẽ không bị muỗi cắn?”
Lục Liễu gật gật đầu, “Trong này là dạ lý hương do lão gia ta mang từ nước ngoài về, còn có thất lý hương cùng cỏ đuổi muỗi, bình thường đeo sẽ không bị muỗi cắn.”
“Là đồ tốt.” Tôn lang trung gật gật đầu, xoay người đi đến nhà tranh có người bệnh.
Lục Liễu nhíu mày lại, khó hiểu bĩu môi, ôm thảo dược dành cho Lục Lực Thừa rời khỏi phòng.
Ngày hôm sau Tôn lang trung liền đưa ra phương pháp diệt muỗi, đem theo mấy người lấp đầy những vũng nước tù đọng xung quanh thôn. Lại trồng rất nhiều cây ngải xung quanh, tình hình thật sự có thay đổi. Trừ bỏ vài người bệnh đã nguy kịch, đã không còn người bệnh mới nữa.
Sau đó Lục Liễu đem túi đuổi muỗi đeo lên lưng của Lục Lực Thừa, Lục Lực Thừa khó hiểu nhìn xem, Lục Liễu híp mắt cười nói: “Ta có hai cái, mỗi người một cái. Đúng rồi, mấy ngày nay không có người phát bệnh, Tôn gia gia nói qua vài ngày nữa chúng ta có thể trở về. Lục sư gia, ngươi cũng đã muốn khỏi hẳn đây.”
Lục Liễu bưng thuốc đã nguội, nâng Lục Lực Thừa lên cho hắn uống hết thuốc, lại như thường lệ mà cho hắn ăn một viên mứt táo.
Lục Liễu thở phào nhẹ nhõm, ngây ngẩn chốc lát lại nói: “Lục sư gia, kỳ thật bệnh cùng người có liên hệ, ngươi cảm thấy bản thân có thể tốt lên, không sai biệt lắm là có thể tốt. Nếu ngươi cảm thấy, rất có khả năng, khả năng liền trở thành sự thật. Lục sư gia, ta đã hỏi qua Tôn gia gia rất nhiều lần, hắn thực khẳng định nói, bệnh sốt rét không phải người nào cũng chết. Lục sư gia, ngươi có biết là thân thể của ngươi đã tốt hơn không? Người không biết khẳng định sẽ nghĩ ngươi là người khỏe mạnh đây.”
Đây là câu nói mà Lục Liễu đã lặp lại không biết bao nhiêu lần, từ lúc Lục Lực Thừa hôn mê thì nàng mỗi ngày nói một lần. Sau khi Lục Lực Thừa tỉnh lại, nàng mỗi ngày nói vô số lần. Lúc đầu Lục Lực Thừa nghe được câu này luôn không nhịn được cười, hiện tại đã nghe qua vô số lần nhưng chỉ đều là tràn đầy cảm động.
Đến khi tình hình dịch bệnh đã khống chế được thì một tháng đã trôi qua, bệnh nhân còn sống sót cũng không nhiều lắm, chỉ tám người, Lục Lực Thừa chính là một trong số những người may mắn đó. Nhưng cũng không phải khỏi hẳn, về sau thỉnh thoảng còn có thể tái phát.
Đến lúc mở cửa thành cũng là hai tháng sau, từ sáng sớm Tiểu Thất đã đứng chờ ở cửa thành, còn có người trong Tiền phủ cùng dân chúng trong thành cùng chờ.
Thi thể Lý lang trung cũng được an táng nơi thôn tạm thời đó, Tống Lương Trác tự mình ôm bài vị hắn vào thành.
Tiểu Thất thấy Tống Lương Trác đi tới, mắt đỏ hoe cả lên cắn chặt môi, nhưng thấy bài vị hắn ôm trong lòng, nhìn qua còn gầy đi rất nhiều, cũng không dám khóc lớn lên, lẳng lặng đi qua cầm lấy tay áo của hắn. Quay đầu nhìn thấy Lục Liễu đang đỡ Lục Lực Thừa phía sau, cả kinh đến nỗi nước mắt chảy xuống.
Dân chúng trong thành yên lặng đi theo phía sau, cùng đến hiệu thuốc của Lý lang trung.
Dàn xếp xong hết thảy cũng đến chạng vạng, mỹ phụ nhân cũng không lưu Tống Lương Trác lại, để cho hắn mang theo Tiểu Thất trực tiếp quay về Tống phủ, Lục Liễu ngay từ sớm đã theo Lục Lực Thừa đến Lục gia.
Tống Lương Trác đi dọc đường đều nắm lấy tay Tiểu Thất, tay Tiểu Thất nằm trong lòng bàn tay thô ráp của hắn mà cảm thấy an tâm vô hạn.
Thỉnh thoảng Tiểu Thất nhìn Tống Lương Trác, thấy hắn nãy giờ không nói gì có chút lo lắng.
“Tống tri huyện, ngươi, có sao không?”
Tống Lương Trác im lặng một lát mới thở dài nói: “Không.”
Tống Lương Trác ôm lấy Tiểu Thất đặt lên đùi của mình, vùi mặt vào ngực nàng im lặng.
Đáy lòng Tiểu Thất có chút chua xót, vuốt vuốt tóc Tống Lương Trác, đặt cằm lên đỉnh đầu hắn, thấp giọng nói: “Tống tri huyện đừng thương tâm, không phải còn rất nhiều người sống sao? Bọn họ đều rất khỏe mạnh.”
Xe ngựa dừng lại, Tống Lương Trác lại ôm chặt Tiểu Thất một lát mới đỡ nàng xuống xe ngựa. Tiểu Thất nhìn cổng Tống phủ lại cảm thấy vừa sung sướng vừa khẩn trương, Tống Lương Trác khẽ thở phào nhẹ nhõm, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm một lát như cáo biệt quá khứ.
Một thân hình đầy tro bụi từ trong viện chạy ào ra, trực tiếp bổ nhào vào người Tiểu Thất, Tiểu Thất bị dọa kêu lên một tiếng, nhảy dựng lên người Tống Lương Trác.
Tống Lương Trác ôm lấy Tiểu Thất, nhìn thấy vật nhỏ bám đầy bụi trên ống quần Tiểu Thất liền nở nụ cười.