Lý tuần phủ gật gật đầu: “Xuyên tạc, bịa đặt sự thật thì tự nhiên có hậu quả nghiêm trọng, nếu đã có chứng cớ vô cùng xác thực như vậy, con nhà quan gia phạm tội thì càng phải nghiêm trị.”
Tống Lương Trác cười cười, “Nếu phán tử hình, có phải nên báo lên hình bộ chờ phê duyệt? Lý tuần phủ ngẫm lại cho rõ ràng, đừng vì manh mối nhất thời hỗn độn mà làm mất chức quan của mình.”
“Đa tạ Tống thiếu gia nhắc nhở. Người tới, tội phạm thật miệng lưỡi, muốn trốn tránh chịu tội, dụng hình!”
Tống Lương Trác sầm mặt, “Dường như Lý tuần phủ vẫn còn chưa xem xét hiện trường, cũng không kiểm tra xem người chết có gì khả nghi hay không, hành động như vậy là muốn vu oan giá họa?”
Lý tuần phủ cũng không nói nhiều, khoát tay thì thấy nha dịch mang roi da tiến vào. Nha dịch này Tống Lương Trác chưa từng gặp qua, lúc này nhìn lại xung quanh toàn người xa lạ, Tống Lương Trác có một loại dự cảm không tốt.
Khi roi đầu tiên hạ xuống, Tống Lương Trác mới giật mình thấy chuyện này cũng không đơn giản là tuần phủ đi tuần tra như vậy. Có lẽ bắt đầu từ lúc bọn họ bắt đầu sưu tập chứng cớ của Phó gia, Phó gia cũng đã bắt tay vào an bài ván cờ này, Tử Tiêu cũng trở thành một quân cờ của bọn họ, một thế cờ chết.
Tiếng roi da lạnh lẽo vang lên từ trong lao, một tiếng rồi lại một tiếng, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng kêu rên của Tống Lương Trác. Trong lòng Tống Thanh Vân hoảng loạn đi qua đi lại, lúc nhịn không được muốn đi vào, thì lại bị người bên cạnh Lý tuần phủ cản lại. Tống Thanh Vân tâm phiền ý loạn đi qua đi lại, đột nhiên nhớ tới cái gì liền chạy trở về, bảo người chuẩn bị xe quay về phủ. Ông muốn viết tấu chương, nghĩ biện pháp trì hoãn bên này, trước khi sự việc trở nên tồi tệ hơn, trình tấu chương lên.
Trong tử lao, Tống Lương Trác đã sớm bị đánh đến da tróc thịt bong, Tống Lương Trác chống đỡ hết nỗi, cúi đầu ngất xỉu.
Lý tuần phủ khoát tay, người hành hình lập tức thu tay lại, bưng nước lạnh hắt lên người Tống Lương Trác. Tống Lương Trác run run mở mắt ra, nghe thấy tiếng khẽ xuy của Lý tuần phủ rơi vào tai.
“Nghe nói, ngươi thu thập chứng cớ Phó gia cấu kết với quan viên trong triều mua quan bán chức, chứng cớ ở nơi nào? Giao ra đây thì có lẽ bản quan có thể sẽ giúp đỡ ngươi tra xem án giết người này có phải là do người cố ý vu oan hay không.”
Tống Lương Trác nghe vậy liền nhắm mắt lại.
“Ngươi trên còn có song thân, lại có thê nhi. A, nói không chừng còn có con. Sao có thể vì mình đắc tội mà liên lụy người nhà? Bản quan khuyên ngươi đưa tất cả đây, cũng miễn cho da thịt phải chịu khổ.”
Tống Lương Trác ngẩng đầu, “Trong tay ta nắm giữ cũng chỉ là chứng cớ Phó Đức Giáp giết người, chẳng lẽ Lý đại nhân có phát hiện khác?”
Lý tuần phủ nhíu mày, Tống Lương Trác lại nói: “Cũng còn không biết là có mua quan, xem ra, Phó gia thật là, khó thoát khỏi chịu tội a.”
Khóe miệng Lý tuần phủ co rút, đợi người đem bản nhận tội qua, hừ cười nói: “Đồng ý đi, giết người thì đền mạng, biết pháp lại phạm pháp thì càng phải xử phạt nặng.”
Tống Lương Trác cười khổ nhìn tờ giấy kia, loại tình huống này, nhận hay không nhận cũng không phải chuyện hắn có thể quyết định. Có người túm mạnh lấy tay hắn, Tống Lương Trác nắm chặt nắm tay lại.
“Nếu chủ động nhận án, nói không chừng bản quan có thể cân nhắc một chút mà xử phạt nhẹ tay.”
Tống Lương Trác nổi giận, nhấc chân đá văng nha dịch đứng bên cạnh, lại bị đá một cước thật mạnh lại. Tống Lương Trác đau hồi lâu mà không thể kéo thẳng thắt lưng, nha dịch liền kéo tay hắn lau trực tiếp lên ngực, dính vết máu liền ấn dấu tay.
Tống Lương Trác hơi nhếch môi, lúc lâu sau mới nhìn qua cả giận: “Lý đại nhân phán tội khinh suất, chung quy, cũng sẽ khiến người ta hoài nghi.”
Lý tuần phủ gật đầu, “Đa tạ đã chỉ điểm. Tống Lương Trác giết người mà không nhận tội, lần này lấy chức quan của cha mà muốn uy hiếp bản quan, ẩu đả với nha dịch có ý đồ đào thoát, ba ngày sau xử trảm.”
Tống Thanh Vân ở bên này vừa viết xong tấu chương bảo người ra roi thúc ngựa đưa thư đến tay của Triệu thừa tướng trong kinh thành, ngay sau đó liền nhận được bản án tử hình cùng dấu tay trong giấy nhận tội của Tống Lương Trác. Ngày xử trảm được định là ba ngày sau.
Ba ngày, cho dù đem con ngựa tốt nhất cũng không thể kịp quay lại. Tống Thanh Vân nhận được bản án thì cả kinh ngồi trên ghế, lần này ông có thể kết luận, hàng năm Phó gia chuyển đi rất nhiều bạc, hơn phân nửa, hoặc là toàn bộ, đều vào túi của Lý tuần phủ này.
Tiểu Thất làm như không có chuyện gì, ngây người nghe nha dịch đọc bản án, nhìn Tống mẫu khiếp sợ đến quên cả khóc, cong khóe miệng cười nói: “Không có việc gì, cha mẹ yên tâm đi.”’
Tiểu Thất mờ mịt đi ra ngoài, bị mỹ phụ nhân giữ chặt lại, “Thất nhi đi đâu?”
“Con đi xem...” Xem ai đây? Chính cha công công của mình còn bị ngăn lại ngoài lao, làm sao nàng có thể đi vào. Tiểu Thất mơ hồ nhìn về phía mỹ phụ nhân, hồi lâu vẻ mặt mới bình thường lại một chút. Tiểu Thất cười cười, nói: “Con đi tìm Trần Tử Cung, hắn có biện pháp. Tướng công lại không giết người, khẳng định là sẽ không có việc gì.”
Mỹ phụ nhân quay đầu nhìn Tiền lão đầu, thấy hắn cũng đã hết đường xoay sở, tâm tình không khỏi rơi xuống đáy cốc theo. Quan nhất phẩm muốn ép chết người, mấy năm trước khi Tiền lão đầu ra biển có quen vài vị quan lớn, nhưng nước xa khó cứu được lửa gần, ba ngày, chẳng lẽ bọn họ chỉ có thể ngồi chờ hành hình?
Tiểu Thất đẩy tay mỹ phụ nhân ra, “Con đi tìm Trần Tử Cung, hắn sẽ có biện pháp.”
~~~~~
Trần Tử Cung vẫn còn ở phòng kia trong khách điếm, thấy Tiểu Thất dẫn theo Tiểu Sơn Tử đến cũng không có kinh ngạc lắm. Tiểu Thất im lặng ngồi bên cạnh bàn, cố gắng mấy lần mới có thể hết run, miễn cưỡng bình tĩnh mà mở miệng, “Tướng công của ta là bị oan uổng, hắn sẽ không giết người.”
Trần Tử Cung nhíu mày. Tiểu Thất đem theo những chứng cớ mà trước đó Tống Thanh Vân đã thu thập để trên bàn, “Cha công công muốn ta mang theo đưa cho ngươi.”
“Sao cha công công của ngươi không tự mình đến?” Trần Tử Cung câu môi cười, “Còn nữa, ngươi nói Tống Lương Trác là bị oan uổng thì hắn sẽ bị oan uổng hay sao? Bổn vương sao có thể tin lời nói của một bên?”
Tiểu Thất kinh ngạc nhìn Trần Tử Cung, “Tướng công của ta bị oan...”
Trần Tử Cung lắc đầu cười, “Ta quen nhàn tản rồi, mặc kệ việc trong triều, sợ là ngươi đã tìm sai người.”
Tiểu Thất khẽ nhếch môi, ngồi bên bàn, ngay cả yết hầu cũng không chuyển động.
Trần Tử Cung đọc sách thư giãn một lát, mệt mỏi thì quay trở về giường nằm, lúc tỉnh lại thì thấy Tiểu Thất vẫn ngồi bên bàn với tư thế cũ.
Trần Tử Cung thở dài, rót một chén trà đưa qua, còn chưa mở miệng thì Tiểu Thất đối diện đã “Oa” một tiếng rồi khóc òa lên.
“Tướng công bị oan, ngươi, nữ nhân trong phủ của ngươi, chết, đã chết, sao ngươi có thể không quản như thế? Oa oa, nếu không phải ngươi thả nàng đi, mới, mới không có việc hôm nay.”
Trần Tử Cung che tai lại, nhíu mày nói: “Ngươi nữ tử này, khóc cũng không thể giải quyết vấn đề. Bổn vương nói mặc kệ chính là mặc kệ, đừng làm hỏng tâm tình đi du ngoạn của ta.”
Tiểu Thất nén khóc, quật cường lau nước mắt nói: “Tâm tình tốt của ngươi? Ngươi, trái mơ hỏng của ngươi đã chết, ngươi còn nói là tâm tình tốt. Ta thật sự là...”
Tiểu Thất nuốt xuống mấy lời muốn nói, nhìn bên mặt đã đen đi rất nhiều của Trần Tử Cung, chớp mắt nói: “Ngươi cũng không nghĩ như vậy, đúng không? Có phải tâm tình của ngươi không tốt hay không? Ngươi đừng khổ sở, trái mơ hỏng chết cũng không phải là điều ai muốn.”
Tiểu Thất ngừng nói, vốn nàng định nói là nếu nàng không nửa đường ngăn cản Tống Lương Trác thì sẽ không phải chết, nhưng cảm thấy như vậy thì có vẻ oán giận nàng gây họa cho tướng công của mình. Đều đã chết, cũng không có gì để so đo, các nàng vốn không có tử cừu, một người đang sống như vậy liền biến mất, Tiểu Thất chỉ nghe thế, trong lòng liền run một trận.
Trần Tử Cung uống chén trà, rầu rĩ mở miệng nói: “Ta có ý định dưỡng nàng lúc về già, cũng cho ngươi không cười nhạo là Hạo Vương phủ không nuôi nổi một nữ nhân.”
“Ngươi nói, vì tìm người để dựa vào, chính là lý do để giở thủ đoạn hay sao? Nếu nàng an an ổn ổn, sao lại có kết cục hôm nay.” Trần Tử Cung giương mắt nhìn Tiểu Thất ngơ ngác, hừ cười một tiếng nói: “Nói cái gì với kẻ ngốc như ngươi chứ? Nếu giống như ngươi chỉ cần ăn no không đói bụng là được, thiên hạ này đã đại đồng.”
Tiểu Thất cúi đầu xuống, lát sau mới nói: “Ta cũng không chỉ biết ăn, ta cũng muốn người nhà tốt. Lúc trước trái mơ hỏng đó sống tại nhà của nương bà bà, ta cũng thực chán ghét nàng, hận nàng không thể biến mất vĩnh viễn không thấy nữa mới tốt.”
Tiểu Thất áy náy gảy ngón tay, “Nàng thật sự biến mất, ta lại cảm thấy, cảm thấy, lúc trước không nên rủa sau lưng nàng như vậy.” Tiểu Thất nhìn nhìn Trần Tử Cung, “Nhưng là, tướng công ta, hắn sẽ không giết người.”
Lại là tướng công! Trần Tử Cung buồn bực ném chén trà xuống, dọa Tiểu Thất co rụt vai lại, ngồi bất động.
Trần Tử Cung vỗ xuống mặt bàn, hừ một tiếng rồi đứng dậy ra khỏi phòng.
Tiểu Thất không hiểu tình trạng hiện nay, nhìn chén sứ vỡ nát, bưng khay quỳ trên mặt đất nhặt sạch sẽ từng mảnh từng mảnh vỡ một. Tiểu Thất nghĩ, có lẽ hắn đi ra ngoài một vòng trở về, thấy tất cả đều sạch sẽ sẽ vui vẻ mà đi chủ trì công đạo.
Tiểu Thất lại nghĩ, có phải nàng nên quỳ xuống cầu hắn hay không? Hắn là Vương gia, nàng chỉ là một dân thường nho nhỏ, sao có thể cùng ngồi ăn đây? Tiểu Thất ảo não cắn môi, khẳng định là nàng không hiểu quy củ, chọc Vương gia tức giận.
Tiểu Thất nhìn một vòng, tự giác mà quét tước những chỗ không sạch trong phòng hắn, sau đó im lặng ngồi bên cạnh bàn, tiếp tục chờ người trở về. Nàng nghĩ tốt lắm, lúc hắn trở về nàng liền quỳ xuống cầu hắn, hắn hẳn là Vương gia tốt đi, bằng không cũng sẽ không nói nhiều như vậy với kẻ vô dụng như nàng.
Quả thực Tiểu Thất đã làm như vậy, chờ Trần Tử Cung đi dạo một vòng ngoài đường quay lại. Lúc Trần Tử Cung đẩy cửa vào liền quỳ xuống, bộ dáng cúi đầu rụt người lại. Tức giận của Trần Tử Cung vừa giảm xuống thì nay lại bốc lên, so với lúc trước thì chỉ hơn chứ không kém.
Trần Tử Cung nghiến răng nghiến lợi đi một vòng quanh Tiểu Thất, hừ mạnh một tiếng rồi nằm bất động trên giường. Tiểu Thất liếc mắt nhìn Trần Tử Cung đang đưa lưng về phía mình, vừa há miệng thở dốc thì nghe Trần Tử Cung nói: “Ngươi là người đã có chồng, ở trong phòng nam tử khác, là hành vi không ổn.”
Tiểu Thất chớp mắt, xoay người quỳ lại, thấp giọng nói: “Ngươi là người tốt, sẽ không mặc kệ án oan.”
“Lý đại nhân kia, hắn trực tiếp phán hình, nói, nói ba ngày sau xử trảm. Cha công công của ta nói, nói sẽ không kịp đi mời người hình bộ lật lại bản án.” Tiểu Thất nghĩ đến bản án kia, cũng không nhịn được mà rơi lệ.
Trần Tử Cung ngồi dậy, cau mày nói: “Là sao? Bản... Ta vì sao phải giúp ngươi?”
Vì sao? Tiểu Thất ngạc nhiên, hồi lâu mới ngập ngừng nói: “Ngươi, chúng ta, chúng ta là người quen.”
Trần Tử Cung khẽ xuy, “Ta không biết chúng ta là người quen đây, nhưng ngươi mắng ta cũng không ít.”
Tiểu Thất há mồm còn muốn nói gì, bị Trần Tử Cung đưa tay đánh gãy, “Ngươi đứng lên, lại đây nói chuyện.”
Tiểu Thất đứng dậy, nhưng động tác nhanh như vậy thì hơi choáng váng, phải tựa vào bàn trong chốc lát mới chậm rãi bước qua. Trần Tử Cung nhìn đôi môi tái nhợt của nàng hỏi: “Nếu là Tống Lương Trác chết?”
“Hắn sẽ không chết.” Tiểu Thất sầm mặt.
“Nếu sẽ chết thì sao?”
“Hắn sẽ không chết!” Tiểu Thất tức giận, trừng to mắt lên.
“Sẽ không chết, ngươi còn đến tìm ta hỗ trợ làm gì?” Sắc mặt Trần Tử Cung cũng không tốt.
Tiểu Thất quật cường cúi đầu, muốn quay đầu rời đi, nhớ lấy lời dặn dò của nương mỹ nhân nên vẫn nhịn xuống.
Tiểu Thất đưa tay áo lên lau nước mắt, “Tướng công không muốn để ta biết hắn bị bắt vào tù, hắn muốn ta rời đi trước, nói qua một thời gian sẽ đi Thông Hứa tìm ta. Hắn nói đi tìm ta thì nhất định sẽ đi tìm ta, tướng công chưa bao giờ gạt ta.”
Trần Tử Cung có chút ghen tỵ, nếu có một ngày hắn bị bắt vào tù, không biết hai nữ nhân đang nhìn chằm chằm vào vị trí Vương phi như hổ rình mồi kia, có người nào chỉ thuần túy vì tình cảm mà bôn tẩu vì hắn.
Tiểu Thất nhìn nhìn Trần Tử Cung, chỉ chỉ vào khay trên bàn, bĩu môi nói: “Ta đã quét sạch sẽ, phòng ở cũng dọn lại. Ngươi có muốn giặt quần áo hay không?”
“Hả?” Trần Tử Cung ngây người.
“Ngươi có muốn giặt quần áo hay không? Ta giúp ngươi giặt sạch.” Tiểu Thất trừng mắt nói.
Trần Tử Cung hơi híp mắt, “Sau đó đâu?”
“Sau đó ngươi đi cưỡng chế người xấu kia đi, cha công công của ta nói, chỉ cần kéo dài thời gian là ông có thể tìm được chứng cớ. Cha công công đã bắt tay vào đi tìm nhân chứng.” Tiểu Thất nói như đương nhiên.
Trần Tử Cung xoa trán, nhìn gương mặt trẻ con của Tiểu Thất cùng ánh mắt tinh thuần, nhìn không được mà nâng cằm nàng trêu đùa, “Nếu ngươi gả cho ta, ta liền cứu tướng công của ngươi ra.”
Tiểu Thất đẩy tay của Trần Tử Cung ra, giận đến gương mặt nhỏ nhắn đã biến sắc
“Sao, ngươi không muốn? Bao nhiêu nữ tử muốn vào Vương phủ còn không vào được đây!” Trần Tử Cung không kiềm chế được mà nhíu mày.
Tiểu Thất khó thở, thở hổn hển, nghẹn hồi lâu mới nói: “Ta có cục cưng rồi, không làm vợ của ngươi. Ngươi đã có ba ngàn vợ rồi, cũng không cần ta.”
Khóe miệng Trần Tử Cung co rút, lắc đầu nói: “Xem ra cũng không có sống chết vì Tống Lương Trác, ta thật hoài nghi tình cảm của ngươi là giả.”
Tiểu Thất nghiêng đầu, đảo mắt nói: “Vậy, ngươi nói là thật?” Nàng cứu người ra trước, sau đó lại bỏ đi cũng không sao.
Trần Tử Cung bĩu môi, “Bổn vương không nói hai lần, nếu vừa rồi ngươi cự tuyệt, sẽ không có cơ hội nữa.”
Tiểu Thất cười hắc hắc, hất tay vỗ xuống giường một cái nói: “Đã biết là ngươi gạt ta, ngươi sao có thể đùa như vậy? Đi thôi, đi cứu tướng công của ta.”
Trần Tử Cung giật mình, nghĩ Tiểu Thất này căn bản là không hiểu được thân phận của hắn. Hắn là Vương gia, nhưng mỗi lời nói lại bị nàng chủ động xem như rắm mà bỏ qua. Không đúng, rắm còn nghe tiếng động, còn ngửi thấy mùi thối, còn hắn nói căn bản cái gì cũng không kịp lưu lại đã bị nàng tự động xem nhẹ.
Trần Tử Cung híp mắt nhìn Tiểu Thất, Tiểu Thất đi đến trước, “Đi đi?”
Trần Tử Cung có chút buồn bực, xoay người nằm xuống. Tiểu Thất sốt ruột kéo kéo sàng đan, run giọng nói: “Tướng công của ta, sắp, sắp chết.”
Trần Tử Cung gật đầu, nhìn Tiểu Thất ác ý mở miệng nói: “Được, ngày mai ta hồi kinh, ngươi cũng về đi.”
Tay Tiểu Thất đang nắm lấy sàng đan liền xiết chặt, ánh mắt đang sáng ngời liền bị tĩnh mịch thay thế. Nàng vẫn cảm thấy Tống Lương Trác sẽ không gặp chuyện không may, nhưng chẳng lẽ chỉ dựa vào một vị Vương gia như vậy, nếu hắn thật sự mặc kệ, nàng còn có cái gì để dựa vào?
Môi Tiểu Thất run run nhìn Trần Tử Cung, chỉ biết rơi lệ, nhưng một câu cũng không nói nên lời. Trần Tử Cung bực bội kéo chăn, lạnh lùng nói: “Đã trễ, Tiểu Thất cô nương về đi.”
Tiểu Thất cúi đầu rơi lệ không tiếng động hồi lâu, dựa vào giường mà ngồi bệt xuống đất.
Tống Lương Trác sắp chết, ngay từ đầu nàng vẫn cảm thấy đó là không có khả năng, nhưng hiện tại nàng cảm thấy tự tin lúc đầu của nàng chỉ là vọng tưởng. Lại nói tiếp, người trước mắt cùng nàng dường như cũng không tính là người quen, nàng chỉ gặp vài lần, nói chuyện vài lần, nhưng nàng chưa từng làm cái gì vì hắn, hắn dựa vào cái gì mà phải giúp nàng?
Không đúng, không đúng! Hắn là Vương gia, sao hắn có thể gặp án oan mà cũng không quản đây? Đó là con dân của hắn, cha công công cùng tướng công đều vì bọn họ mới làm quan tốt, tướng công còn vì đắp đê mà không ngủ, không ngừng tìm cách mượn bạc khắp nơi. Hơn nữa, người chết đó là nữ nhân của nhắn, sao hắn có thể vô tình như vậy chứ? Vì báo thù cho trái mơ hỏng đó thì hắn cũng nên tìm ra người xấu!
Tiểu Thất cũng không biết dũng khí từ đâu, đứng bật dậy, túm lấy cổ áo của Trần Tử Cung, nghiến răng đến vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt. Trần Tử Cung chờ nắm đấm hung mãnh của nàng nhưng Tiểu Thất đã nhắm mắt ngã quỵ trên giường.