• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Lương Trác mang theo một đám người đi trong nước, giúp đỡ đem lương thực, cùng quần áo, đệm giường lên thuyền gỗ đến thôn Bắc ở chỗ cao.

Nơi này được mọi người trong thôn gọi là núi Thần Quy, kỳ thật không phải là núi, mà là một mảnh đất nhô cao lên. Lũ lụt mấy năm nay đã cứu được phần lớn thôn dân, vì vậy mà được thôn dân xem như là thần núi mà kính sợ thờ phụng. Chẳng những nơi này không bị ai lấy đất đi, ngược lại hàng năm còn có người lấp đất thêm, vì thế mấy năm trôi qua, nơi này thật đúng là trở thành một ngọn núi nhỏ.

Các nam nhân khuân vác lương thực đến núi Thần Quy, đều đã có chút kiệt sức. Mắt thấy sắc trời sáng hơn, mực nước lại tăng lên rất nhiều, tất cả đều đứng lại chỗ này nghỉ tạm.

Tống Lương Trác ngồi phía ngoài, nhìn nước sông phía dưới có chút bất đắc dĩ. Vẫn là chậm một bước, nếu lúc hắn vừa tới nơi này nghĩ ngay đến việc chỉnh sửa đê điều, hiện tại sẽ không khiến cho một cái thôn lớn gặp biến cố thế này. Cũng may nước không quá lớn, cũng cách các thôn khác khá xa, địa thế nơi khác cũng cao hơn nơi này một chút, hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến tánh mạng.

Thải Vân không đi cùng đám người kia, có chút khiếp đảm ngồi bên cạnh Tống Lương Trác, tự nàng đã làm trái lệnh của Tống Lương Trác mà đi theo ra đây, gương mặt Tống Lương Trác vẫn không chút thay đổi.

Thải Vân không biết đã vụng trộm nhìn lần thứ mấy, nhưng vẫn nhịn không được mà nhỏ giọng giải thích: “Đại nhân, Thải Vân chỉ là, chỉ là muốn ở cùng đại nhân.”

Tống Lương Trác phảng phất như không nghe thấy, có chút ngây người nhìn chằm chằm vùng ngập nước trước mặt.

“Đại nhân, Thải Vân, Thải Vân... Đại nhân là đang nổi giận với Thải Vân?” Thải Vân cắn cắn môi, cúi đầu tiếp tục nói.

Tống Lương Trác khẽ cau mày nhăn mặt, đầu hơi hơi xoay, cẩn thận lắng nghe.

Lục Lực Thừa cầm bánh rán đi lại, đưa cho Tống Lương Trác nói: “Đại nhân không cần lo lắng, không ai bị thương cả, phu nhân các nàng cũng đã vào đến thành.”

Tống Lương Trác khẽ cau mày, nhìn Lục Lực Thừa không nói gì.

“Đại nhân không phải là...”

Tống Lương Trác nâng tay đánh gãy lời hắn, đứng lên đi về phía trước vài bước, dỏng tai nghe thật cẩn thận trong chốc lát rồi nói: “Xác định là trông thôn không có người?”

“Không có, Bảo Chính đi trước cũng đã thông tri cho các gia hộ, lần này rời khỏi dù có hơi vội vàng, nhưng cũng không quên.”

Tống Lương Trác bất an đi qua đi lại vài bước, nhíu mày nói: “Huynh không nghe thấy tiếng của Tiểu Thất? Nàng kêu, kêu...”

Tống Lương Trác hơi nhếch môi, đứng sát mép nước nghe cẩn thận.

“Đại nhân chắc là quá lo cho phu nhân, ta đã nhờ Vương Chí chăm sóc nàng, hẳn là không có việc gì.” Lục Lực Thừa liếc mắt nhìn Thải Vân đang cúi đầu, khẽ cau mày.

Tống Lương Trác đứng ở mép nước thật lâu sau, ẩn ẩn nghe thấy có tiếng động nhỏ truyền đến, sắc mặt Tống Lương Trác trong nháy mắt trắng bệch, cao giọng nói: “Thuyền, mau, có người!”

Tống Lương Trác không đợi người đem thuyền đến đã bước xuống nước, lảo đảo chạy đi vài bước đã được một nam tử cường tráng kéo lên thuyền. Lục Lực Thừa thấy hắn như vậy cũng thay đổi sắc mặt, nhíu mày nói: “Đại nhân nghe thấy cái gì?”

“Tiểu Thất, Tiểu Thất đã quay lại.” Tống Lương Trác nhắm mắt nắm tay siết chặt.

“Làm sao có thể?” Lục Lực Thừa nhìn nước dâng cao trước mặt mà nhăn mặt mày, một lát lại cười khẽ khuyên nhủ: “Có thể là nghe lầm.”

Tống Lương Trác lắc đầu, hít một hơi thật sâu, mở mắt ra, dùng một tấm ván giúp chèo thuyền đi nhanh hơn.

“Tống đại nhân là lo lắng cho phu nhân sao?” Nam tử chèo thuyền an ủi nói: “Không có việc gì, phu nhân hẳn đã đi với đội người kia rồi.”

Vừa dứt lời, tiếng còi rõ ràng vang lên. Tay Tống Lương Trác đang nắm tấm ván gỗ có chút run rẩy. Nếu hắn tìm được nàng, chắc chắn phải đánh nàng thật mạnh! Đã đi rồi sao còn lại quay trở lại!

Nam tử chèo thuyền nghe thấy tiếng còi cũng cả kinh, không dám chậm trễ, vội vàng rẽ nước đi về phía trước.

Trong nước có rất nhiều tạp vật, ở giữa còn có một thân cây bị ngã, nhất thời thuyền không đi qua được. Nam tử có chút cấp bách, quỳ ở đầu thuyền mà đẩy thân cây kia đi, Tống Lương Trác đã nhảy xuống nước, chui qua thân cây nói: “Ta đi trước, nếu không được thì các người đi vòng qua.”

Tống Lương Trác vội vàng đi về phía trước, nhìn mực nước đã dâng đến ngực mà tâm rối loạn. Tiểu Thất đâu rồi, hay là đã bị chìm! Tiếng còi càng lúc càng yếu, Tống Lương Trác vội vàng đi về phía trước, thấy được ở trên cây đại thụ phía trên mặt nước vài trượng là một cái đầu, chỉ thấy đầu, nước dâng thêm mấy tấc nữa là có thể ngập cả mũi miệng. Trái tim Tống Lương Trác co rút lại thật mạnh, chuyển từ đi thành chạy thật nhanh.

Trong nước vốn rất khó chạy, Tống Lương Trác nhảy lên vài bước đã ngã vào nước. Tống Lương Trác lợi dụng sức nước mà miễn cưỡng đứng lên, không dám đi quá nhanh, miễn cưỡng áp chế bối rối trong lòng mà đi qua.

Sắc mặt Tiểu Thất đã trắng xanh, cái còi bằng đất kia đã không còn phát ra tiếng nào nữa. Tiểu Thất để cằm lên thân cây, miệng còn cố gắng ngậm lấy cái còi cố gắng thổi, chỉ là không còn khí lực mà thổi kêu lên.

Tống Lương Trác cầm lấy Tiểu hồng mã kia, lạnh lùng nói: “Ai cho nàng quay lại? Nàng muốn chết sao?”

Cả người Tiểu Thất run run, ngâm ở trong nước gần một canh giờ, ngay cả chính nàng cũng không biết vì sao có thể kiên trì mà không rơi xuống nước. Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt trống rỗng vô thần, cằm đã bị in lên mấy vết thâm, còn hơi nổi vết máu.

Tống Lương Trác ôm lấy thắt lưng của nàng nâng lên cao, trong mắt nhịn không được có chút ẩm ướt. Tống Lương Trác để nàng tựa vào thân cây, nâng tay nhẹ nhàng xoa mặt nàng, một lần rồi một lần nói: “Đừng sợ, đừng sợ. Ta đến đây, Tiểu Thất đừng sợ.”

Tiểu Thất theo quán tính thở ra, đối với lời nói của Tống Lương Trác không hề có phản ứng. Tống Lương Trác không đành lòng nhìn nàng, nâng đầu nàng đặt vào hõm vai của mình.

Tống Lương Trác hôn nhẹ lên thái dương, tai, môi của Tiểu Thất, thấp giọng nói: “Tiểu Thất tỉnh tỉnh, đừng sợ, Tiểu Thất tỉnh tỉnh.”

Đôi mắt to của Tiểu Thất chậm rãi hoàn hồn, đến khi cử động được liền đẩy Tống Lương Trác ra, cổ họng khàn khàn khóc kêu, “Ngươi biến, ta không cần ngươi, không cần ngươi. Oa oa, ta ghét, ta chán ghét ngươi.”

Cổ họng Tiểu Thất đã khàn đến không thể phát ra tiếng, vừa thông cổ liền kêu như vậy, tai Tống Lương Trác nghe vào không khác gì giấy nhám tra vào gỗ, khàn khàn làm cho hắn đau lòng không thôi.

“Tiểu Thất, đừng la, nghỉ một chút.” Tống Lương Trác ôm chặt nàng run giọng nói: “Ta không tốt, ta vốn nên, vốn nên... Ai, Tiểu Thất đừng sợ, không bao giờ có việc này nữa, không bao giờ nữa.”

Tiểu Thất kiệt sức, vô lực dựa vào lòng Tống Lương Trác anh anh khóc. Tống Lương Trác ôm Tiểu Thất, nhẹ nhàng xoa hai má nàng, nhưng vết xanh tím trên mặt cũng không biến mất.

Tiểu Thất run lẩy bẩy mở miệng nói: “Tống tri huyện, ta không cần ngươi. Ta, ta đau, không cần ngươi! Thật sự, không cần ngươi!”

Tống Lương Trác xoa xoa trán nàng, ôn nhu nói: “Sẽ không đau, sẽ không, Tiểu Thất đừng sợ.”

Thuyền đã tiến lại gần, Tống Lương Trác nâng Tiểu Thất lên cho Lục Lực Thừa đỡ, chính mình thì được nam tử chèo thuyền kéo lên thuyền. Tiểu Thất ngồi ở trong lòng Lục Lực Thừa, Tống Lương Trác ngồi lên khoang thuyền muốn giữ lấy nàng, nhưng Tiểu Thất lại ôm chặt thắt lưng Lục Lực Thừa không buông.

“Tiểu Thất?” Lục Lực Thừa khẽ gọi.

“Không cần, chán ghét hắn, không cần hắn.” Tiểu Thất khẽ giọng nói đều đều.

Tống Lương Trác nhìn Tiểu Thất ở trong lòng Lục Lực Thừa, chua xót cúi mắt, khẽ thở dài nói với nam tử chèo thuyền: “Trước đưa ta ra ngoài, mọi người cũng nhanh đi ra đi.”

Khi thuyền đến chỗ nước cạn, Tiểu Thất đã gần hôn mê. Tống Lương Trác nhảy xuống thuyền, ôm Tiểu Thất nhảy ra khỏi nước.

“Tống tri huyện, nếu không ta cùng ngươi đi? Đường cũng không gần đâu!” Nam tử cao giọng nói.

“Không cần.” Tống Lương Trác quay đầu gật gật đầu với Lục Lực Thừa nói: “Sư gia vất vả.”

Tống Lương Trác ôm Tiểu Thất mà tâm tình phức tạp, hắn vốn nên mắng nàng không biết vảo vệ mình, nhưng đáy lòng hắn cũng mơ hồ biết, nàng trở về, là do lo lắng cho hắn, trở về tìm hắn!

Tống Lương Trác cúi đầu người trong lòng đã lạnh đến cả người xanh tím, lần đầu tiên cảm thấy chính mình thật vô lực. Nếu lúc trước hắn sớm sửa đê đập, thì cũng sẽ không có ngày nước dâng; nếu là hắn không ma xui quỷ khiến đến Tiền gia cầu hôn, Tiểu Thất cũng sẽ không bị ngâm nước lâu thế này; nếu lúc trước hắn không cưới nàng, không trêu chọc nàng, nàng cũng sẽ không vì hắn mà ngay cả tính mạng cũng không quan tâm.

Tống Lương Trác thở dài, thấp giọng nói: “Tiểu Thất, ta sẽ không buông tay lần nữa, đừng chán ghét ta.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK