• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần này Tiểu Thất khóc như mưa, thiếu chút nữa làm ngập cả phòng của Tống mẫu.

Tống mẫu đuổi Tống Thanh Vân sang phòng bên cạnh ở, ngồi đối diện với Tiểu Thất đang nghẹn ngào khóc thút thít mà phân tích cho nàng nghe nguyên nhân không nên khóc.

Tống mẫu nói “Tiểu Thất, con có nhìn thấy Lương Trác chạm vào nàng? Ta chỉ nhìn thấy nàng túm lấy tay Lương Trác không buông nha?”

Tiểu Thất nấc một cái, nghẹn ngào mở miệng, “Hắn, đánh, đánh, ách, đánh con.”

“Hắn đánh con ở chỗ nào?”

“Oa oa, mặt, đánh, đánh mặt.”

Tống mẫu nâng gương mặt Tiểu Thất lên nhìn trái nhìn phải, chỉ thấy Tiểu Thất khóc đến môi cũng sưng, nhíu mày nói: “Thực đánh? Ngày mai nương mang con đi đánh lại.”

Đông Mai vắt khăn ướt cười nói: “Hình như thiếu gia giận, đánh vào mông thiếu phu nhân một chút.”

Tống mẫu than thở, “Đừng khóc, khóc đến đầu óc cũng không tốt nữa rồi. Đến độ ngay cả mông cùng mặt cũng không phân biệt được sao?”

Tiểu Thất đẩy tay Tống mẫu ra, nức nở nói: “Liền, liền, oa, liền...”

Tiểu Thất nấc liên tục, cả nửa ngày cũng không nói được đầy đủ. Tống mẫu cười nói: “Chỉ là đánh mặt?”

Tiểu Thất gật đầu, “Không, không đẩy, ách, Nhược Thủy. Hắn, đánh, đánh con.”

Hiển nhiên là suy nghĩ của Tiểu Thất đã quay về lần đầu tiên bị đánh, khi đó nàng bước lui lại, dưới chân không vững liền ngã sấp xuống, oan ức trong lòng vì bị mất trí nhớ vẫn còn nghẹn lại, thật vất vả mới nhớ đến, lúc trước không khóc thì nay trí nhớ trở lại liền khóc òa lên.

Tống mẫu như lọt vào trong sương mù nghe không hiểu, nhìn Tiểu Thất oan ức như thế lại không giống như giả vờ. Còn nói nữa, Tiểu Thất cũng không có khả năng diễn trò.

Tống mẫu rối rắm, dù cho nàng là người có tâm tư kín đáo, nhưng làm gì có người sinh ra mà lại không phân biệt rõ mông và mặt.

Đông Mai dùng khăn ướt lau mặt cho Tiểu Thất, khi lau đến tay nàng thì cả kinh “A” một tiếng.

Tay Tiểu Thất vào lần liều lĩnh trèo cây thứ hai đã bị cọ xát rách da, sau đó lại bị Tống Lương Trác dùng lực mạnh túm lại, toàn bộ cổ tay cùng bàn tay đều bị cọ rách da, kẽ hở giữa hai móng tay cũng bị gãy, chảy một ít máu, móng tay còn bị gãy.

Nếu nói lúc trước Tống mẫu còn tức giận vì Tiểu Thất không phân biệt hoàn cảnh cùng thời gian mà khóc nháo, hiện tại cũng chỉ còn lại thương tiếc.

Nhưng Tống mẫu nhìn thấy bàn tay bị tróc da của Tiểu Thất mới thật giận, tay kìa trừ bỏ bàn tay cùng cổ tay bị cọ xát, trên mu bàn tay còn bị phỏng mà đỏ lên, nghiêm trọng hơn là còn có chỗ bị nổi bọt nước. Bọt nước lớn như hạt đậu xanh, bọt nước so với mu bàn tay của Tử Tiêu bị sưng đỏ không là gì, nhưng tính chất lại không giống như vậy.

Lần này Tống mẫu cũng không sợ làm phiền người khác không được, vỗ bàn quát: “Người tới, đi phá cửa của Lâm gia, nói cô nương Lâm gia hại thiếu phu nhân của Tống phủ bị đứt gân mạch, bảo bọn họ đến thỉnh tôn phật này về.”

Tống Thanh Vân vẫn chưa ngủ, nghe thấy Tống mẫu gầm lên liền khoác y bào vào rồi sang xem, liếc mắt nhìn Tiểu Thất vẫn còn khóc hỏi: “Sao? Bị thương rồi?”

Tống mẫu hừ một tiếng cũng không nói nhiều, nói nhỏ vào tai của Đông Mai cái gì đó, Đông Mai đáp ứng rồi đi ra ngoài.

Tống Thanh Vân đi xem tay của Tiểu Thất đặt trên bàn, hít vào một hơi nói: “Tốt tốt, không nên ầm ĩ, đã thành bộ dáng như vậy.”

Tống mẫu khẽ nhíu mày nói: “Lão gia luôn tin vào trung dung chi đạo, tốt nhất là tiếp tục tin thờ đi, miễn nói khiến cho hai nhà đều sượng mặt. Hoặc là ông cứ ở trong mà ngủ đi.”

Tống Thanh Vân lắc đầu nói: “Lười cùng các ngươi tranh cãi ầm ĩ. Nữ nhân nha, chỉ có bản lĩnh đem việc nhỏ hóa to, việc to lại làm lớn như trời.”

“Hừ, biết biến hóa khôn lường cũng là một bản lãnh. Chỉ biết chuyện lớn hóa thành chuyện nhỏ, đó gọi là cổ hủ.” Tống mẫu nói xong liền kéo tay Tiểu Thất đi tiền thính.

Đêm nay là không nghỉ được.

Tiền viện hậu viện của Tống phủ đèn đuốc đều sáng trưng, nha hoàn gia nhân thật quy cũ mà đứng hai bên hành lang, làm cho Lâm lão gia cùng Lâm phu nhân vừa bước vào cũng căng thẳng, có chút không yên.

Lâm phu nhân nhíu mày thầm nghĩ, chẳng lẽ nữ nhi thật sự đã chặt đứt tay của con dâu Tống gia? Nói thế nào cũng là người nhà quan, lần này xem như hỏng mất rồi.

Trong đại sảnh cũng đốt nến, có thể thấy được sáng như ban ngày. Tống Lương Trác cũng bị ngăn lại, không cho gặp Tiểu Thất, cũng không biết rốt cuộc vì sao mà phải hưng sư động chúng(*).

(*)hưng sư động chúng: kêu gọi nhiều người

Lâm lão gia dẫn đầu bước vào đại sảnh, thấy Tử Tiêu cùng Tống Lương Trác, hừ một tiếng nói: “Không biết con rể này đêm hôm khuya khoắt đi gõ cửa nhà ta là vì chuyện gì?”

Tống Lương Trác không vui nhíu mày, xoay lưng đi qua một bên cũng không nhiều lời.

Lâm lão gia nhìn tay của Tử Tiêu bị vải trắng băng kín, cả kinh nói: “Đây là làm sao vậy? Kẻ nào lớn mật làm con bị thương?”

Tử Tiêu rưng rưng, mềm mại lắc đầu, “Cha, là nữ nhi không cẩn thận, không có quan hệ với Tiểu Thất muội muội.”

Lâm lão gia đang muốn quở trách, Tống mẫu đã hừ mạnh một tiếng, kéo bàn tay cùng cánh tay đều bị bọc kín của Tiểu Thất lại.

Tiểu Thất vừa tiến vào liền mang theo một mùi thuốc nồng nặc, Tống Lương Trác đứng một bên cả kinh, cảm thấy căng thẳng. Mới vừa rồi ở trong bóng đêm, cũng không nhìn đến vết thương của nàng làm sao, nhìn bộ dáng này cũng là không nhẹ.

Tống Lương Trác không tin nhìn mặt Tiểu Thất. Toàn bộ gương mặt của Tiểu Thất đều sưng lên, oan ức mà mím đôi môi sưng lại, thấy Tống Lương Trác thì khóe miệng cúi xuống, nước mắt lại rơi.

Tống Lương Trác cảm thấy đau xót, chân không khống chế được mà bước qua.

Tiểu Thất mím môi trốn phía sau, làm cho lòng của Tống Lương Trác cũng khó chịu mà co lại. Tống Lương Trác đưa tay qua, giống như sợ Tiểu Thất kinh hãi, mở miệng thật dịu dàng, “Lại đây, bị thương thế nào?”

Đôi mắt sưng to của Tiểu Thất vẫn còn đọng nước, nhìn trái nhìn phải, đến khi thấy Tử Tiêu thì cả người căng cứng lại, giống như bị chấn kinh mà run lên một chút.

Tống mẫu vừa lòng nhắm mắt, nhìn Tống Lương Trác cẩn thận ôm Tiểu Thất vào trong ngực, ngồi sang một bên mới mở miệng nói: “Lâm lão gia, Lâm phu nhân thật là khó mời, bây giờ cũng đã giờ Tý(*) rồi, lại khiến cho cả nhà chúng ta phải ngồi chờ.”

(*)giờ Tý: 11h đêm – 1h sáng

Lâm lão gia hừ nói: “Bà thông gia nói lạ, hơn nửa đêm đi đập cửa Lâm gia là có chuyện gì?”

Tống mẫu hừ một tiếng, đi đến chủ vị ngồi xuống, cũng không vội mở miệng, khẽ nhấp một miếng trà mới ngẩng đầu lên liếc nhìn Tử Tiêu một cái, lạnh lùng mở miệng nói: “Lâm lão gia, Lâm phu nhân dường như còn chưa thấy được, tay của con dâu nhà ta thiếu chút nữa đã bị phế đi, tất cả đều nhờ bản lãnh tốt của cô nương Lâm gia.”

Tử Tiêu kinh ngạc nhìn hai tay duỗi thẳng của Tiểu Thất, miệng há to, cuối cùng sáng suốt mà che miệng khóc anh anh lên.

Lâm phu nhân đi qua kéo Tử Tiêu, cả giận: “Bà thông gia...”

“Ôi chao?” Tống mẫu buông chén trà nói: “Lâm phu nhân chậm đã, một ngày Tống gia không mở miệng, hai nhà chúng ta cũng không gọi là thông gia. Lâm phu nhân luôn hiểu rõ đại nghĩa, sẽ không giảng đạo lý giống như Lâm lão gia đi!”

Lâm phu nhân 囧 đỏ bừng mặt, cắn cắn môi nói: “Nữ nhi nhà ta không phải người như vậy. Tống phu nhân đừng thấy nữ nhi nhà ta dễ khi dễ, cố ý gán cho một tội mà muốn đuổi nàng ra ngoài!”

Tống mẫu cũng không nói nhiều, nâng nâng cằm nói: “Lâm cô nương, có lời gì muốn nói sao?”

Tử Tiêu chưa hiểu được tình trạng, nhìn Tiểu Thất cùng Tống Lương Trác vẫn cúi đầu nhìn nàng, nuốt nước miếng mà không biết nên nói từ đâu.

“Tử Tiêu, có cái gì thì nói, cha cùng nương là chỗ dựa cho ngươi.” Lâm lão gia cao giọng nói.

Tống mẫu khẽ xuy một tiếng, cúi mắt sờ sờ chén trà trong tay.

Tử Tiêu mím môi khóc nói: “Cơm chiều hôm nay, nhị ca cùng Tuyết di, Tống bá bàn việc, Tử Tiêu bảo nha hoàn rót trà nóng. Tử Tiêu nghĩ, có cái gì cũng nên tặng cho Tiểu Thất muội muội trước, bảo nha hoàn bưng trà cho Tiểu Thất muội muội, ai ngờ, ai ngờ, oa ~~ chắc là Tiểu Thất muội muội không thích Tử Tiêu, nàng lại đem trà nóng hắt lên tay Tử Tiêu. Cha, nương, Tử Tiêu, oa, oan uổng a ~~ Tiểu Thất muội muội còn, nàng còn hất cả đĩa thức ăn lên người Tử Tiêu, Tuyết di, Tuyết di các nàng, các nàng...”

Tử Tiêu khóc đến không thở nổi, một bàn tay bị băng giống như bánh chưng khẽ nâng lên che miệng, bộ dáng thật là đáng thương.

Lâm lão gia đang muốn mở miệng chất vấn, Tống mẫu đã tức giận vung tay ném chén trà xuống. Tiểu Thất cả kinh khẽ run lên nhìn Tống mẫu, thấy vẻ mặt căng cứng của bà nhất thời có chút vô thố. Tiếng khóc của Tử Tiêu cũng im bặt, khủng hoảng nhìn Tống mẫu như vậy.

Tay Tống Lương Trác ôm Tiểu Thất vẫn không buông ra, cũng không nghe người hai bên ầm ĩ cái gì, trong mắt chỉ toàn là gương mặt trẻ con đã khóc sưng cả lên của Tiểu Thất. Tống Lương Trác thấy thân thể của nàng cứng đờ, lại còn xoay mặt sang một bên, là vì đang ghi hận cái tát kia của mình, cũng bất chấp nhiều người, nhịn không được mà cúi đầu khẽ chạm vào mặt nàng nói: “Đừng khóc, ta không tốt, về sau sẽ không làm thế nữa.”

Tiểu Thất giương mắt nhìn Tống Lương Trác, miệng mím lại, nước mắt chảy xuống, làm cho mắt đã sưng nay lại đau không mở ra được. Tiểu Thất rên rỉ: “Đau.”

Tống Lương Trác đau lòng muốn đưa tay xoa lên cánh tay bị bọc vải trắng của nàng, lại không dám xuống tay, chỉ có thể ôm chặt Tiểu Thất, đem mặt của nàng áp vào ngực mình vỗ nhẹ.

Chén trà của Tống mẫu rơi xuống làm Lâm lão gia ngậm miệng, Lâm phu nhân cũng khẩn trương nhìn Tống mẫu, có chút vô thố.

Dù sao khí thế của Tống mẫu cũng rất mạnh mẽ, ánh mắt sáng rõ đảo qua đại sảnh khiến cho vài nha hoàn bùm một tiếng, quỳ xuống.

Thu Đồng chỉ vào một tiểu nha hoàn đang quỳ nói: “Tiểu Hồng, Tống phủ cũng không dưỡng loại ăn cây táo, rào cây sung gì cả, đem chân tướng sự việc nói cho rõ ràng, nói sai một việc cũng đừng mong ở lại Tống phủ mà kiếm cơm ăn.”

Nha hoàn bị kêu là Tiểu Hồng kia đúng là người dâng trà, lúc này đã quỳ xuống lê lên vài bước, liên tục dập đầu nói: “Phu nhân minh giám, không phải là nô tỳ đem nước trà hắt lên tay của thiếu phu nhân, nô tỳ là nghe lời của Lâm cô nương mới bưng trà cho thiếu phu nhân.”

Tống mẫu hừ lạnh nói: “Chậm rãi nói cho người Lâm gia nghe, chớ để thiếu sót cái gì.”

Tiểu Hồng lau nước mắt nói: “Nô tỳ nghe lời của Khả Hương mới bưng trà qua. Nô tỳ theo phân phó mà rót trà cho Lâm cô nương, nhưng Lâm cô nương lại bảo nô tỳ bưng cho thiếu phu nhân. Dường như là thiếu phu nhân không biết gì cả, cũng không nói gì liền đưa tay ra cầm, lúc đưa tay ra thì Lâm cô nương cũng duỗi tay ra. Nô tỳ, nô tỳ chỉ nhìn thấy tay của Lâm cô nương giật giật, trà kia, trà kia liền đổ. Nô tỳ đáng chết, không phải nô tỳ muốn làm phỏng thiếu phu nhân.”

“Khả Hương, sao lại dâng trà nóng? Hừ, ta không nhớ ra là trong phủ có quy định này!” Tống mẫu hừ nhẹ.

Khả Hương im lặng quỳ gối phía sau Tiểu Hồng, cúi mắt nói: “Hồi phu nhân, là Lâm cô nương bảo nô tỳ mang lên. Lâm cô nương nói, gần đây dạ dày của nàng không thoải mái, trong lúc ăn cơm muốn uống một chén trà Phổ Nhị làm ấm dạ dày, còn đặc biệt dặn dùng nước nóng pha trà. Nô tỳ chuẩn bị trà tốt rồi bào Tiểu Hồng mang lên.”

Tống mẫu hừ cười một tiếng, “Vài năm không gặp, thật không biết Lâm cô nương lại có thủ đoạn như vậy. Lâm lão gia, Lâm cô nương vốn đã không có quan hệ cùng Tống phủ, tuy nói tay con dâu ta gặp nguy hiểm, cũng may là không bị phế bỏ. Xem việc hai nhà còn chút giao tình, Lâm lão gia nên mang Lâm cô nương về để tự mình xử trí đi.”

Tử Tiêu cười châm biếm, liền túm lấy vải trắng trên tay. Vì động tác thô lỗ, da cùng bọt nước trên mu bàn tay đều bị kéo xuống. Tử Tiêu khóc nói: “Tuyết di có thể trợn mắt nói dối như vậy sao, là Tiểu Thất muội muội hắt làm Tử Tiêu bị thương, sao lại đổ ngược lên người Tử Tiêu? A, hai cánh tay của Tiểu Thất muội muội bọc lại rất đẹp, thật không biết là phía dưới bọc cái gì đâu.”

Tống mẫu cũng cười một tiếng, ngoắc tay bảo Đông Mai dẫn lang trung vào. Lang trung chào Tống mẫu một cái, lại quay đầu nhìn Tử Tiêu, gật đầu nói: “Bị phỏng quả thật không nên bọc, vị cô nương này vẫn là nên để vết thương khô, để lão phu thoa ít thuốc mỡ cho cô nương.”

Tử Tiêu ngoắc ngoắc khóe miệng, lập tức lại tủi thân mà dựa vào đầu vai của Lâm phu nhân khóc nức nở.

Lâm lão gia cười nhạo nói: “Lời nói dối của Tống phu nhân quả thật không suy nghĩ, không phải lang trung đã nói bị phỏng không thể bọc lại sao? Nữ nhân kia lại bọc thành như vậy, có thể thấy được là không phải bị phỏng.”

Lòng Tống Lương Trác chậm rãi bình tĩnh lại, ước chừng nghe được lời nói của hai bên. Cẩn thận ngẫm lại lúc trước mình nhìn thấy, tay Tiểu Thất cũng không bị thương như vậy. Có khả năng sẽ có vết thương nhưng cũng không nguy hiểm như lời của Tống mẫu.

Tống Lương Trác nhìn người trong lòng, lại nhìn cánh tay kia, khẽ nhíu mày lại.

Lang trung lắc đầu nói: “Vị lão gia này không biết, bị phỏng cũng chia nhiều loại. Vị cô nương này bị thương mu bàn tay, lại nổi bọt nước, đương nhiên là phải để thoáng mà dưỡng thương. Vị thiếu phu nhân này lại bất đồng.”

Lang trung chậm rãi đi qua, chỉ vào tay Tiểu Thất nói: “Vị phu nhân này cũng bị thương mu bàn tay, nhưng là nổi bọt ít, đa số đều sưng lên.”

“Ha ha, buồn cười, có thể thấy là bị thương không nặng.” Lâm lão gia cười nhạo.

Tựa hồ lang trung không vui khi lời của mình bị người khác đánh gãy, trầm mặc một lát mới nói tiếp: “Vị lão gia này dường như là người nhà của cô nương này, ngay cả lời của lão phu đều muốn chặn lại.”

Lâm lão gia hừ một tiếng, quay đầu sang một bên.

Lang trung nói tiếp: “Trên tay của vị phu nhân này là bị sưng, nhưng đầu ngón tay lại bị thương. Mọi người đều biết, móng tay hấp nóng rất nhanh, một khi bị nước sôi làm phỏng, khí nóng đi vào không có chỗ thoát ra, khả năng móng tay bị vỡ ra cũng rất lớn. Vị phu nhân này đã chảy máu ở khe của ba ngón tay rồi, lại còn có một móng tay bị gãy. Tay đứt ruột xót, tự nhiên lại bị nặng hơn nhiều.”

Lúc trước Tống Lương Trác vẫn chưa hoàn toàn tin, nay lại trắng mặt. Trong Hình đường có hình phạt dùng nan tre kẹp ngón tay, cũng không đoán được là Tiểu Thất lại chịu loại đau đớn này.

Tống mẫu hừ lạnh rồi nói tiếp: “Lâm cô nương dùng thủ đoạn làm con dâu ta tức giận, mới có việc hắt đồ ăn kia. Con dâu ta tâm địa thuần lương nên dùng thức ăn nguội mà hắt, nếu là đổi thành người khác, hừ, không phải là canh nóng tạt vào người thì đúng là không thể hả giận. Con dâu ta chịu oan khuất thương tâm không thôi, sau khi rời khỏi đây lại hoảng không biết đi lối nào, vài lần té ngã, cọ đến toàn bộ cánh tay đều bị rách da, cổ tay suýt nữa bị bẻ gãy. Chuyện này, có phải nên tính hết lên người Lâm cô nương hay không?”

Tử Tiêu kinh ngạc trừng to mắt, nhất thời quên cả khóc. Trầm mặc một lát mới khóc òa lên, chỉ vào Tiểu Thất nói: “Căn bản là nàng không bị thương, oa oa, nữ nhi, nữ nhi oan uổng a.”

Lâm mẫu nhìn mu bàn tay của Tử Tiêu bị rách da, chảy nước thì đau lòng không thôi, hốc mắt ẩm ướt nói: “Thông gia... Tống phu nhân cần phải có chứng cứ rõ ràng, cho chúng ta nhìn xem tay cô nương kia mới đúng, ai biết có phải là nói xấu khuê nữ chúng ta hay không?”

Tống mẫu khoát tay, lang trung đi qua nâng cánh tay bị phỏng của Tiểu Thất, cẩn thận cởi bỏ. Mở được một nửa băng gạc thì mơ hồ nhìn thấy nước vàng cùng máu chảy ra, Tống Lương Trác nhìn mà trong lòng xiết chặt lại, không đành lòng nhìn mà nhắm mắt lại.

Lang trung mở đến lớp cuối cùng thì ngừng lại. Lang trung nhìn Tiểu Thất mệt mỏi nằm trong lòng Tống Lương Trác ngủ, ho nhẹ một tiếng nói: “Cánh tay bị trầy da nghiêm trọng, dính vào da thịt, sợ là không thể kéo mạnh, nếu các ngươi muốn nhìn thì nhìn móng tay gãy cùng mu bàn tay bị phỏng là được rồi.”

Tống Lương Trác cắn răng mở mắt ra, nhìn cánh tay kia, trong nháy mắt ngực giống như bị đâm một nhát, đau đến ngay cả hô hấp của hắn cũng đình chỉ trong chốc lát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK