Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn Tống Lương Trác vẫn còn đang ngủ, cắn cắn môi rồi nở nụ cười. Mặc kệ tối qua đau như thế nào, nàng rất thích được ôm ngủ, cảm giác thật ấm áp. So với Ha Da còn ấm áp hơn, Tiểu Thất cười hì hì nhớ lại.
Tiểu Thất nhớ tới chuyện tối hôm qua, đỏ mặt nhìn Tống Lương Trác, len lén xốc chăn lên xem.
Ánh sáng trong phòng le lói, Tiểu Thất lui lui đầu vào trong chăn, tầm mắt càng lúc càng mơ hồ. Tầm mắt của Tiểu Thất từ từ chuyển từ ngực trần của Tống Lương Trác xuống dưới, vừa khẩn trương vừa tò mò nhìn xuống phía dưới.
A, nhìn không tới! Tiểu Thất ảo não nâng tay đẩy chăn ra, đôi mắt vừa hé ra, trong chớp mắt đã bị một cánh tay kéo vào trong lồng ngực ấm áp.
“Tỉnh?” Tiếng nói khàn khàn, đầy cuốn hút vang lên.
Tiểu Thất mân miệng xoa xoa tai nóng bỏng, gật đầu thật mạnh. Tiểu Thất xoay người nằm xuống giường, nghiêng đầu nhìn Tống Lương Trác đang nhắm mắt lại.
“Tống tri huyện, không cử là có ý tứ gì?”
Ai, sáng tinh mơ!
Tống Lương Trác thở dài mở mắt ra, nhìn Tiểu Thất đang chống cằm lên tay rồi lại nhắm mắt.
“Ta muốn biết, nương cùng nhị tỷ đều biết, nhưng lại không nói cho ta biết.” Tiểu Thất hoang mang nhíu mày.
Trên mặt Tống Lương Trác hiện lên sắc hồng, suy nghĩ rồi nghiêng người nói: “Chính là, nơi đó, không đứng dậy, không có cách nào để viên phòng.”
Tiểu Thất chớp chớp mắt, bỗng nhiên cười nói: “Nơi đó à, ha ha, Tống tri huyện, vậy chàng chính là thật tốt đấy.”
Đúng vậy, chẳng những thật tốt, lại còn rất rất tốt. Nhưng là, nói chuyện này cùng một cô nương mười bảy tuổi, lại cảm thấy như là đang dụ dỗ một cô gái ngây thơ đây?
Tống Lương Trác còn chưa lên tiếng cảm thán, Tiểu Thất đã dựa nửa người lên người hắn, cười hì hì nói: “Ta trở về nói cho nương biết chàng không có bệnh kia.”
Tống Lương Trác cau mày, “Những việc này không cần nói cho người khác.”
“Vì sao?”
“Đây là chuyện chỉ có hai vợ chồng mới có thể nói.” Kỳ thật vợ chồng cũng không đàm luận, Tống Lương Trác thở dài.
“Oh.” Tiểu Thất cọ cọ cằm lên ngực Tống Lương Trác, cười nói: “Ta sẽ không nói.”
Tống Lương Trác bị Tiểu Thất cọ cọ khiến cả người lại căng cứng, Tiểu Thất không biết mà còn vô tư chỉ chỉ vào ngực Tống Lương Trác, đỏ mặt nói: “Nam nhân không giống nữ nhân, ha ha, thật là tò mò.”
Tống Lương Trác cầm tay Tiểu Thất, nhẹ giọng nói: “Không dậy nổi sao?”
Tiểu Thất mím môi, nhìn Tống Lương Trác chằm chằm, lắc đầu, thấy Tống Lương Trác muốn đưa tay rời đi, cười hắc hắc nói: “Đừng chạy, Tống tri huyện chưa từng cùng ta hảo hảo nói chuyện đây.”
Tống Lương Trác thở dài, “Nói đi, muốn nói cái gì?”
Tiểu Thất đảo đảo mắt, nằm sấp lại, ghé vào bên tai Tống Lương Trác, thấp giọng nói: “Có phải Lục Liễu cùng Lục đại ca có tiến triển không?”
“Sao lại nói vậy?” Tống Lương Trác nhíu mày.
Tiểu Thất thở dài, hạ giọng nói: “Đừng để Lục Liễu nghe thấy, nàng sẽ ngượng ngùng.”
Tống Lương Trác không nói gì.
Tiểu Thất bỗng nhiên rầu rĩ nói: “Tống tri huyện, bệnh của Lục đại ca có thể khỏi hẳn không? Lục Liễu nói, hàng năm đều có thể sẽ phát sốt.”
Tống Lương Trác cũng trầm mặc thật lâu, sờ sờ hai má Tiểu Thất nói: “Có thể, danh y trên thiên hạ còn nhiều mà. Hơn nữa, con người có thể gặp rất nhiều chuyện bất ngờ, có lẽ vừa ngủ dậy, bệnh sẽ tốt hơn rất nhiều.”
Tiểu Thất gật gật đầu, xoay một vòng trong lòng Tống Lương Trác, duỗi lưng một cái, nhìn chằm chằm vào Tống Lương Trác, hỏi: “Tống tri huyện, về sau ta gọi chàng là gì?”
“Tiểu Thất muốn gọi là gì?”
“Tướng công?”
Tống Lương Trác nhướn nhướn chân mày.
“Quan nhân?”
Tống Lương Trác mím chặt môi.
“Đương gia?”
Khóe miệng Tống Lương Trác co rút.
“Ai, tất cả đều kỳ quái.” Tiểu Thất cắn cắn ngón cái, có chút khó xử.
“Tống tri huyện, nương ta gọi cha là Béo lão đầu. Nhị tỷ kê nhị tỷ phu là Phi ca, có khi gọi là Phi lang, nôn!” Tiểu Thất le lưỡi, tiếp tục nói: “Ta nhớ rõ khi còn nhỏ, nương gọi cha là Tử lão đầu, còn có một thời gian gọi là Thiết công kê(*), đến khi cha ta béo lên, nương lại kêu cha là đại mộc dũng(**), bây giờ gọi là béo lão đầu.”
(*)Thiết công kê: chỉ người keo kiệt
(**)đại mộc dũng: thùng nước lớn
Tiểu Thất chớp mắt hỏi: “Ta có thể gọi chàng là tri huyện gầy không?”
Đùa cái gì đây, Tống Lương Trác muốn nghĩ là đùa, nhưng nhìn gương mặt nghiêm trang của Tiểu Thất lại không giống đùa.
“Gầy ca ca?” Tống Lương Trác nũng nịu khẽ gọi.
Tống Lương Trác hơi run lên, nhếch miệng nói: “Cứ gọi Tống tri huyện đi.”
“À, ta cũng nghĩ Tống tri huyện dễ nghe.” Tiểu Thất gật đầu.
Suy nghĩ này, thật sự là, thay đổi như gió(*), muốn đổi là đổi ngay, Tống Lương Trác thầm nghĩ.
(*)nguyên văn là thiên mã hành không, nhưng ta nghĩ thế này dễ hiểu hơn
“Tống tri huyện, chàng có cưới thêm người khác không?” Tiểu Thất quay đầu hỏi.
“Sẽ không!”
Tiểu Thất lại xoay người, ôm lấy thắt lưng Tống Lương Trác cọ cọ cằm.
“Chàng cưới người khác ta cũng không sợ, chàng cưới ta liền hưu chàng, ha ha.” Tiểu Thất nhớ tới hưu thư kia thì không nhịn được cười trộm.
“Lá gan của Tiểu Thất thật lớn nhỉ!”
Tiểu Thất liếc mắt nhìn Tống Lương Trác, cười hì hì, nói: “Đánh người thì không phải người tốt, Tống tri huyện là người tốt đấy.”
Lời nói đầy mâu thuẫn, lại làm cho Tống Lương Trác nảy sinh áy náy trong lòng.
Tiểu Thất co chân lại theo thói quen, còn chậm rãi lướt qua chân Tống Lương Trác.
Thật trơn nhẵn, Tiểu Thất vừa cọ chân vừa nghĩ.
Tiểu Thất xoay người đối diện Tống Lương Trác, hai chân đã co lại một chỗ, đầu gối lại chạm phải một chỗ cực nóng. Cảm giác này nàng đã biết qua, ngay tối hôm qua, chính là cái hại nàng đau hồi lâu.
Tiểu Thất mếu máo, nhíu mày nhìn Tống Lương Trác, đáng thương hề hề mở miệng: “Ta sẽ đau. Chàng, có phải chàng cử hay không?”
Gương mặt Tống Lương Trác đỏ bừng, cả người nóng bừng lên, đưa tay kéo lấy trường sam, bước xuống giường nhanh chóng mặc vào, Tiểu Thất đang nhìn chằm chằm vào hắn chỉ mơ hồ nhìn thấy một tấm lưng trần.
Tống Lương Trác đưa lưng về phía Tiểu Thất, hít một hơi thật sâu, ổn định hơi thở rồi nói: “Tiểu Thất nằm thêm một lát đi, lát sau hãy dậy.”
Tiểu Thất nhìn Tống Lương Trác xuống giường, xuyên qua mạn giường thấy hắn mặc quần áo đi ra gian ngoài. Tiểu Thất lại chui vào chăn nằm, chân lần mò hơn nửa ngày, mới tìm được cái váy dài trong suốt bằng tơ tằm tối hôm qua.
Tiểu Thất kéo ra nhìn, thấy trên đó có một mảng nhỏ màu đỏ sậm, chán ghét quăng ra ngoài mạn giường.
Chờ Tiểu Thất lăn qua lăn lại, mặc đủ quần áo đi ra, Tống Lương Trác đã thong thả đi hai vòng trong tiểu viện.
Lục Liễu nhanh chóng giúp Tiểu Thất tắm rửa, cười hỏi: “Tiểu thư, cô gia đối với người tốt không?”
Tiểu Thất mím mím môi, chớp chớp mắt nhìn Lục Liễu nói: “Có phải ngươi vụng trộm cùng Lục đại ca hay không?”
Trong nháy mắt, mặt Lục Liễu đỏ bừng lên, nửa ngày mới hừ một tiếng nói: “Tiểu thư đừng nói bậy, em chỉ là đi đưa thuốc cho Lục sư gia thôi.”
Tiểu Thất liếc xéo Lục Liễu, cười hắc hắc đầy quái dị, quay đầu nói: “Tốt lắm, cũng không quan hệ gì, con người Lục đại ca tốt lắm.”
“Nhưng thật ra.” Lục Liễu bĩu môi nói: “Lúc trước đối với tiểu thư vô cùng tốt, còn dịu dàng hơn cả cô gia.”
“Hì, ngươi biết cái gì gọi là dịu dàng?” Tiểu Thất nhăn mặt cười.
Lục Liễu cười nói: “Đương nhiên biết, Lục sư gia chính là như vậy, đối xử với mọi người rất tốt. Cô gia không có biểu tình gì với người khác, có đôi khi còn dọa người.”
Tiểu Thất chu miệng nói: “Tống tri huyện tốt, hắn cười với ta là đủ rồi, không biểu tình gì mới tốt. Nhưng Lục đại ca cũng lạ, nhìn rất thân thiết. Lục đại ca còn...”
Tống Lương Trác ho khẽ một tiếng, Tiểu Thất nhìn liếc qua, le lưỡi với Lục Liễu rồi chạy đến bên người Tống Lương Trác.
Lục Liễu buồn cười mím môi rời khỏi phòng. Tiểu Thất chờ Lục Liễu đi rồi liền cười tủm tỉm dựa vào người Tống Lương Trác, cúi đầu nắm lấy ống tay áo của hắn.
Tống Lương Trác xoa xoa lỗ tai Tiểu Thất, Tiểu Thất hơi né ra, ngẩng đầu hỏi: “Tống tri huyện, vì sao chàng thích sờ lỗ tai ta thế?”
Tống Lương Trác hơi sửng sốt, ngoắc ngoắc khóe miệng nói: “Mềm, lại thẳng.”
Tiểu Thất nhìn chằm chằm vào tai Tống Lương Trác, mắt đảo qua lại hồi lâu, cuối cùng vẫn nâng tay nhéo nhéo lỗ tai Tống Lương Trác.
Tiểu Thất nhéo nhéo lỗ tai kia, lại sờ lỗ tai của chính mình, cười nói: “Của chàng sao lại không đứng thẳng, thật là kỳ quái.”
Người bình thường đều không thẳng, thẳng thế mới kỳ quái, Tống Lương Trác thầm nghĩ.
Tống Lương Trác kéo Tiểu Thất ngồi xuống bàn, “Hôm nay Tiểu Thất muốn làm gì?”
“Chàng thì sao?”
“Ta đi nha môn.”
“Khi nào thì đi đắp bờ?”
“An trí tốt cuộc sống cho những người đó đã.”
Tiểu Thất gật đầu, “Ta ở nhà chờ chàng về là được rồi.”
Tống Lương Trác nhìn vào đôi mắt to sáng rực của Tiểu Thất, nói: “Vậy, ta sẽ cố gắng về thật sớm.”
Tiểu Thất gật đầu thật mạnh, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay Tống Lương Trác quơ quơ, trên mặt lại hơi mang theo vẻ thẹn thùng của phụ nhân.
Điểm tâm cứ ăn như thường lệ, nhưng Tiểu Thất lại cảm thấy không giống với thường ngày. Tiểu Thất cùng Tống Lương Trác gắp thức ăn qua lại cho nhau vài lần. Trong lúc ăn cơm cả hai người cũng không nói lời nào, Tiểu Thất lại cảm thấy Tống Lương Trác như là ở chỗ nào cũng chiếu cố mình. Tiểu Thất không biết vì sao lại có loại cảm giác không nói nên lời này, đó thật là một cảm giác kì diệu, hai người cứ đối diện như vậy khiến cho nàng cảm thấy vui mừng.
Tống Lương Trác rời khỏi nhà, Tiểu Thất ngượng ngùng cúi đầu cầm tay hắn đưa ra đến tận ngoài cửa, Tống Lương Trác nhìn đỉnh đầu nàng liền nở nụ cười.
“A, Ha Da trở lại!” Tống Lương Trác cười, mở miệng.
Tiểu Thất ngẩng đầu ngay lập tức, nụ cười trên mặt cùng ánh mắt nghịch ngợm, tràn đầy vui vẻ hiện lên thật rõ. Tiểu Thất tìm một vòng, lắc lắc tay Tống Lương Trác nói: “Nơi nào chứ?”
Tống Lương Trác niết niết hai má Tiểu Thất, cái này niết rất mạnh, trên mặt Tiểu Thất đều hồng lên. Tống Lương Trác buông tay, cau mày nói thầm: “Sao lại nhéo như vậy chứ?”
Nói xong tầm mắt lại dừng lên dấu răng trên cổ Tiểu Thất, vẫn còn hơi đỏ, đó là khi hắn buồn bực để lại. Tống Lương Trác ho nhẹ một tiếng, thu lại nụ cười, nói: “Tốt lắm, ta phải đi rồi.”
Tiểu Thất nhăn mặt xoa xoa hai má, cũng nắm lấy hai má Tống Lương Trác nhéo nhẹ. Vương thúc thấy hai người dây dưa, cười nói: “Nếu phu nhân lo lắng thì đi theo đến nha môn là được.”
Tống Lương Trác buông mi mắt xuống. Tiểu Thất trừng mắt to nói: “Có thể đi vào sao?”
“Này a,” Vương thúc liếc mắt nhìn Tống Lương Trác, bĩu môi nhìn hắn nói: “Phải hỏi đại nhân.”
Tiểu Thất giương mắt nhìn Tống Lương Trác, Tống Lương Trác ho nhẹ một tiếng nói: “Ở nhà đi, nếu không, cũng không phải là tốt.”
Tiểu Thất liếc mắt nhìn Vương thúc đang đứng bên cạnh, cắn cắn môi nói: “Được rồi, ta ở nhà chờ chàng. Còn có nga, Tống tri huyện, có phải chàng bị cảm lạnh hay không? Ho khan như ông lão đấy!”
Tống Lương Trác 囧, gật gật đầu, xoay người bước lên xe ngựa.
Tiểu Thất le lưỡi với Vương thúc, chờ đến khi xe ngựa biến mất, mới nhảy lên tại chỗ một cái, kéo váy dài chạy về sân.