"Mấy ngày nay anh đều ở bên chỗ cô gái kia sao?" Thừa dịp Chung Ly khó khăn lắm mới về nhà thay quần áo một lần, Chu Tô hỏi ngay.
Chung Ly đang tháo cà vạt bỗng dừng lại một chút, sau đó vẫn tiếp tục động tác như thường.
Chu Tô nghĩ, hình như Chung Ly chưa bao giờ lừa gạt mình bất cứ điều gì, cũng có thể nói là anh lười phải lừa gạt cô.
Anh thay quần áo xong, hít một hơi đi, nắm lấy hai bên vai Chu Tô nói: "Chuyện đồng nghiệp em hôm trước anh rất xin lỗi. Bởi vì … Bởi vì gần đây Nhiễm Phong… Ừm… Ý anh là cô bé kia cần anh."
Chung Ly có lầm hay không? Anh là chồng của cô lại đi nói cô gái khác cần anh? Vậy còn cô thì sao, cô là gì?
"Nhiễm Phong? Cô ấy tên là Nhiễm Phong?"
"Ừ, Tần Nhiễm Phong."
"Tên không tệ, sáng sớm hôm đó cũng là cô ấy sao?" Chu Tô chăm chú nhìn Chung Ly.
Nét mặt Chung Ly có chút cứng ngắc đáp: "Đúng vậy"
"Cho hỏi cô gái kia lúc nào thì không ‘cần’ anh nữa vậy? Nên nhớ trong nhà còn có một cô vợ là em đang chờ anh đấy." Chu Tô cười khẽ.
Chung Ly cố tình thăm dò ánh mắt của Chu Tô xem cô đang suy nghĩ gì, cuối cùng chán nản rũ tay xuống quay đầu lại cầm áo khoác lên nói: "Hình như không có anh thì em vẫn sống rất tốt mà." Tiếp đó quay đầu lại nhìn cô nói: "Chu Tô! Em chưa bao giờ cần anh, cũng không cần bất luận ai hết. Anh còn có việc quan trọng, buổi trưa em tự gọi đồ ăn ở ngoài nhé."
Chu Tô cảm thấy cả người đều đang run rẩy, lời này của Chung Ly có ý gì, không có ý định trở về cái nhà này nữa sao?
Anh muốn để quãng thời gian ít ỏi còn lại trên cõi đời này của cô trôi qua trong cô độc hay sao?
Chợt dạ dày quay cuồng, cô đẩy Chung Ly, chạy về phía toilet nôn một trận thừa sống thiếu chết. Nôn xong, Chu Tô nằm bất động trên thành bồn cầu, toàn thân đều cảm thấy mệt mỏi.
"Chu Tô, em làm sao vậy?"Chung Ly vội vàng chạy tới, đỡ cô dựa vào vai mình.
"Không có chuyện gì, dạ dày không thoải mái." Cô trả lời một cách khó nhọc.
Chung Ly lấy tay lau nhẹ mồ hôi trên trán Chu Tô, dịu dàng nói: "Chúng ta đi bệnh viện." Nói xong bế cô lên, nhanh chóng bước ra phía cửa.
"Không...Chung Ly. Em không muốn." Chu Tô dùng hết khí lực vội vàng kêu lên.
"Không nói nhiều, không thương lượng. Bộ dạng như vậy còn nói không muốn đi bệnh viện sao? Lần này không chiều theo em được nữa đâu!"
“Anh biết đấy, em bị loét dạ dày. Có thuốc … Chung Ly. Em có thuốc." Cô chỉ vào ngăn kéo đầu giường.
Chung Ly dừng một chút, sau đó đặt cô lên giường. Kéo ngăn kéo ra lấy thuốc, bỏ vào miệng cô.
"Không có chuyện gì, anh biết là em bị loét dạ dày từ lâu rồi phải không. Uống thuốc xong sẽ đỡ, anh có việc thì nhanh đi đi." Chu Tô đẩy Chung Ly.
Chung Ly cầm lọ thuốc lên, nghiên cứu một lúc lâu, thở phào nhẹ nhõm.
Chu Tô tự thở phào trong lòng, thật may là hôm trước cô đã đổi lọ thuốc.
"Lần sau nếu bị như vậy nữa nhất định phải đi bệnh viện, bệnh về dạ dày thì phải chữa đi. Sắc mặt của em sao lại kém như vậy chứ?" Chung Ly thấy mặt của Chu Tô trắng bệch, cố lấy tay che dạ dày, chắc chắn là đang rất đau.
Điện thoại di động bất ngờ vang lên, Chung Ly bắt máy nói: "Có gì nói sau, tôi có chuyện riêng phải giải quyết." Không đợi đối phương đáp, liền cúp điện thoại.
Chu Tô ngoan cố nói: "Anh đi đi, em thật sự không sao đâu."
"Im lặng!" Chung Ly lấy tay che miệng Chu Tô quát: "Em nằm nghỉ đi, không phải nghĩ ngợi nhiều."
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên lần nữa, giống như người gọi nhất quyết bắt Chung Ly phải nghe nhưng anh vẫn nhíu nhíu mày sau đó dập máy.
Nằm một lát, sắc mặt Chu Tô đã khá hơn một chút, giơ tay sờ lên khuôn mặt của Chung Ly thầm nghĩ người đàn ông này quả thật quá đẹp trai.
Cô suy nghĩ vẩn vơ, nếu hai người cứ như vậy sống với nhau, yêu thương nhau thì thật tốt biết bao.
Chung Ly nhìn cô cười: "Tốt hơn chút nào chưa?" Tay thuận tiện trượt đến dạ dày hỏi: "Nơi này còn đau không?"
Chu Tô lắc đầu.
Bất thình lình tiếng chuông cửa vang lên dồn dập không ngớt, Chung Ly nhíu mày nói với Chu Tô: "Em nằm đây, anh xuống xem một chút."
Một lát sau, Chu Tô nghe thấy phía dưới có thanh âm của người lạ. Vịn tường đi tới cửa nhìn xuống thì thấy dưới phòng khách có một người mặc âu phục chỉnh tề, giày da bóng loáng nóng nảy nói: "Chung tổng, làm sao anh lại không đến, Tổng giám đốc của Hoa Hàng đã đợi gần một tiếng rồi. Dự án hợp tác lần này chúng ta đã chuẩn bị hơn nửa năm, thời điểm quyết định này sao anh lại nói hủy bỏ đây?"
"Tôi không nói là hủy bỏ hoàn toàn, sửa đổi một chút thời gian mà thôi."
"Tại sao có thể nói thay đổi thời gian là thay đổi ngay được, kí kết hợp đồng mà không có thành ý như vậy thì Hoa Hàng làm sao hợp tác với chúng ta được đây? Bản hợp đồng này đáng giá một ngàn năm trăm vạn nhân dân tệ đó, anh chỉ cần đến ký tên là được. Tôi nói Chung tổng này, lúc này tại sao anh lại có thể . . ."
"Đủ rồi, tôi nói không thể đi. Hôm sau tôi sẽ tìm Lâm tổng của Hoa Hàng xin lỗi, cậu cứ về trước đi, vợ tôi không khỏe." Nói xong liền đẩy người kia ra khỏi cửa.
Người nọ vẫn cố tình bám lấy Chung Ly không tha, bị đẩy mạnh ra khỏi cửa nhưng vẫn vừa gõ cửa dồn dập vừa kêu: "Chung tổng, anh không thể làm vậy! Chung tổng!"
Chung Ly vừa quay đầu lại thì thấy Chu Tô trên lầu, nói: "Không có gì, nhân viên tiếp thị thôi."
"Em thấy hết rồi, anh đi làm việc đi, em thật sự không có chuyện gì." Trên thực tế tình trạng của cô đã tốt hơn nhiều rồi.
"Thật sự không có nghiêm trọng như vậy. Bọn họ luôn làm quá mọi việc."
"Đi làm đi mà, em thật sự tốt hơn rồi. Nếu vì chuyện này mà công ty anh phá sản thì lấy ai nuôi em nữa?" Cô nói đùa.
Chung Ly do dự một lúc, nói: "Có chuyện, nhớ gọi điện thoại. Được không?"
"Ừ." Cô trịnh trọng gật đầu.
Chung Ly đã có vẻ yên tâm hơn, gật đầu bước ra cửa.
Chu Tô thở dài một hơi, được anh yêu thương che chở thật sự rất hạnh phúc. Nhưng mà cô gái tên Tần Nhiễm Phong đó cũng được anh yêu thương che chở như mình sao? Không muốn, Chu Tô không muốn như vậy. Cô là một người vừa cầu toàn vừa tham lam, cô muốn Chung Ly chỉ yêu thương che chở một mình cô mà thôi.
Xem thêm...