Mấy ngày kế tiếp, cuộc sống của Chu Tô dường như rất khó khăn để vượt qua, cô hiểu lần hành động này của Chung Ly có ý nghĩa như thế nào đối với việc minh oan cho ba chồng, cho nên, anh không nói cô cũng không hỏi. Nhưng khi nhìn thấy hàng đêm, rất muộn Chung Ly mới trở về, ngửi thấy trên áo sơ mi của anh có mùi nước hoa phụ nữ cùng với vài vệt son môi đáng ghét, đáy lòng vẫn cảm thấy chua xót.
Hôm nay, hơn hai giờ đêm Chung Ly mới kéo thân thể mệt mỏi về đến nhà. Mùi rượu cùng mùi thuốc lá hòa trộn khiến Chu Tô vừa cảm thấy xót xa vừa cảm thấy chán nản. Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, kiểu gì cô cũng sẽ phát điên mất thôi.
Trước kia, trong nhà cũng thỉnh thoảng sẽ có tất chân hoặc đồ lót của phụ nữ, Chu Tô không hề có cảm giác chán ghét nhưng bây giờ, khi trái tim đã xác nhận lời yêu, chỉ một mùi nước hoa lạ, một vệt son môi lạ cũng khiến trái tim Chu Tô đau nhói.
Chung Ly thấy cô chờ cũng không nói gì, một lát sau mới bảo cô đi ngủ, còn bảo về sau không cần chờ cửa, nói xong liền vội vã vào phòng tắm.
Chu Tô nằm trên giường, đáy lòng chua cay đủ vị. Tưởng chừng như đã ngủ được một giấc, chung Ly mới bước ra từ phòng tắm. Anh nghĩ là Chu Tô đã ngủ rồi nên với tay tắt đèn, ngồi ở mép giường, bật ngọn đèn ngủ, lẳng lặng lau tóc.
Chu Tô ngồi dậy, đón chiếc khăn tắm từ trong tay Chung Ly, tỉ mỉ giúp chồng mình lau. Chung Ly quay đầu lại nhìn Chu Tô đang cố gắng dằn sự bực mình, cười cười nhưng không nói gì, yên lặng để cô lau tóc.
Chu Tô vừa vò vò mái tóc Chung Ly vừa nghĩ, chồng mình đẹp trai, đến độ mái tóc của anh ấy cũng đẹp như vậy, sợi tóc vừa đen vừa bóng, không trách được người tình của Trần Trung tên Lê Huyên gì đó vừa nhìn thấy anh đã bị hút hồn, không phải chỉ muốn ăn sạch sành sanh Chung Ly sao?
Trong lòng tức thành một đoàn nhưng lại không thể phát tiết, cố làm ra vẻ như không để ý hỏi: "Rốt cục đã ăn được ăn bao nhiêu đậu hũ?"
Chung Ly vừa nghe Chu Tô hỏi như thế, khuôn mặt mệt mỏi cuối cùng cũng đã nở nụ cười, nghiêng đầu qua hỏi: "Ý em hỏi là anh ăn của cô ta hay cô ta ăn của anh?"
"Cái gì? Anh còn dám ăn đậu hũ của cô ta ư?" Chu Tô bất giác dừng động tác trong tay, cao giọng hỏi.
Chung Ly đưa tay vừa kéo vừa đỡ một cái, Chu Tô liền vững vàng ngồi ở trên đùi của Chung Ly.
Chung Ly sủng nịnh đưa tay véo mũi Chu Tô nói: "Mặt cũng nhăn lại thành quả mướp khô rồi."
Chu Tô vòng hai tay ôm cổ Chung Ly nói: "Xem xem, chồng em da dẻ mỡ màng, mắt ngọc mày ngài, thân là vợ như em có thể không lo lắng sao?"
"Em không cần phải lo lắng thái quá làm gì, thường thì phụ nữ không có biện pháp bá vương ngạnh thượng cung một cách hiệu quả đâu."
"Chưa chắc. Chung Ly a, nếu như quân địch sử dụng hỏa lực dày đặc cùng khí thế sét đánh tấn công vào cả thân thể lẫn tâm lý của anh thì rất khó để nói, anh cần phải tăng cường đề phòng ngàn vạn lần không thể để cô ta chiếm quá nhiều tiện nghi nha."
"Ha ha ha." Chung Ly cười lớn, lộ ra hai hàm răng trắng sáng và chỉnh tề: "Chồng em đây đã trải qua bao nhiêu trận chinh chiến, nếu như không có thực lực thì nhà mình đã con cháu đầy đàn rồi vợ ơi."
"Em đang nói chuyện nghiêm chỉnh đấy. Anh xem, khoản tiền kia quan trọng như vậy, cô ta làm sao dễ dàng nói ra, đặc biệt là thời điểm còn chưa có được thân thể anh?"
Chung Ly cọ cọ má mình vào má Chu Tô: "Điều này, em không cần phải lo lắng, anh tự sẽ nghĩ biện pháp, cô ta không nói cũng phải nói. Nhưng em thì sao, tại sao không tin tưởng anh như vậy cơ chứ?"
"Là không tin tưởng vào chính mình mà thôi." Chu Tô siết chặt vòng tay đang ôm cổ Chung Ly, vùi mặt vào mái tóc còn có chút ẩm ướt của Chung Ly, ánh mắt không dám nhìn anh.
Chung Ly ôm lấy cô, đặt lên giường, cúi người nhìn xuống. Con ngươi đen nhánh của Chung Ly lộ ra một chút thương tiếc cùng xúc động: "Chu Tô, ngày đó anh đứng ở trên lầu nhìn bóng dáng em trong mưa, đã nghĩ nên dứt khoát một lần, không quan tâm đến em nữa, hoàn toàn buông tay, nhưng lý trí thì nói vậy nhưng trái tim lại đau đớn vạn phần, tưởng chừng như không thở nổi. Càng đứng nhìn càng suy nghĩ miên man ‘Chung Ly! Cuộc sống của mày nếu như không có Chu Tô thì có còn là cuộc sống nữa không’. Em biết không, một khắc kia anh mới phát hiện nếu mất em, nghĩ đến chuyện mất em, anh đã tưởng tượng ra kết quả là cái gì em có biết không?"
"Là cái gì?"
"Là cuộc sống của anh trống rỗng, chẳng còn gì cả."
Chung Ly dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Chu Tô, từng li từng tí, cẩn thận, trân trọng hết mức, giống như khuôn mặt cô là thứ đáng quý nhất trên đời.
Chung Ly nói: "Anh đã lãng phí quá nhiều thời gian vào những do dự trong quyết định trước đây, tương lai không muốn tiếp tục tốn thời gian như vậy, quyết định thực ra rất đơn giản, giữ em lại là điều đúng đắn. Cho nên, hi vọng em hiểu… Chu Tô em đừng phụ bạc anh được không?"
"Em đã nói rồi em sẽ yêu anh cho đến lúc chết." Đây là cam kết từ tận sâu trái tim Chu Tô.
Chung Ly cười, cúi đầu hôn cánh mũi, mắt, miệng Chu Tô. Nhẹ nhàng, tinh tế, đưa tay kéo áo ngủ của Chu Tô xuống, cắn nhẹ lên cần cổ trắng nõn của Chu Tô, lẩm bẩm: "Chu Tô… Em là người phụ nữ của anh, chỉ có thể là của một mình anh."
Chu Tô ôm lấy bả vai vững chắc của Chung Ly, dụi dụi cằm lên mái tóc Chung Ly, thở dài từ tận đáy lòng, đến tột cùng, mình có đang làm đúng hay không?
Nửa đêm tỉnh lại, nhớ tới màn thân mật vừa rồi, khuôn mặt Chu Tô không khỏi nóng lên, đưa tay sờ sờ bên cạnh. Một mảnh lạnh lẽo.
Chu Tô chân không nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, nhìn thấy trong khe hở cửa thư phòng truyền ra ánh đèn yếu ớt. Đây cũng không phải là lần đầu tiên, mấy ngày nay, lúc Chu Tô ngủ say có lẽ Chung Ly đều đến thư phòng làm việc. Những chuyện anh ấy phải lo lắng quả thực quá nhiều.
Buổi sáng, Chu Tô bưng một bát cháo ngũ cốc ướp hương hoa bách hợp tới bên cạnh Chung Ly hỏi: "Tối hôm qua ngủ có ngon không?"
"Ừ, có vợ yêu ngay bên cạnh nên anh đã ngủ một giấc đến sáng luôn đấy." Chung Ly tít mắt cười, giống như một đứa bé.
Một tuần lễ sau, Chung Ly giao cho điều tra viên một chiếc máy ghi âm, ở bên trong là những lời Lê Huyên thừa nhận về tài khoản ngân hàng chứa số tiền tham ô, buôn lậu của Trần Trung.
Ngoài ra, từ miệng Lê Huyên còn biết người đàn ông Trần Trung đã liên kết với những quan chức nào lập ra đường dây buôn lậu xuyên quốc gia. Chung Mục Chi thuận lợi thoát khỏi hiềm nghi.
Chu Tô hỏi Chung Ly làm sao có thể khai thác được những tin tức đó. Anh nói: "Anh chỉ khiến cô ta chết mê chết mệt anh, khiến cô ta tin tưởng, sau lại nói muốn mang cô ta ra nước ngoài định cư nhưng chưa đủ tiền, cô ta ngay tức khắc tự nhận mình có nhiều tiền. Anh lại làm bộ như vừa đau lòng vừa chua xót hỏi tiền từ đâu mà có, có phải cô ta làm gì bất đắc dĩ không, cô ta bèn kể lại tất cả về Trần Trung. Tự bản thân anh cũng cảm thấy may mắn vì mọi chuyện dễ dàng như vậy, chính là cảm thấy có chút vô đạo đức."
"Cái này không thể trách anh, cô ta thừa biết đấy là số tiền bất chính, hơn nữa vốn anh cũng không yêu cô ta, tại sao có thể nói là vô đạo đức đây?"
"Bởi vì không thích nhưng vẫn lợi dụng tình cảm, lừa gạt người ta a."
Trong khoảng thời gian này, Chu Tô nhiều lần lén đi thăm ba chồng nhưng đều là thừa dịp Lưu Tú Cầm cùng gì Lý thay ca. Cô thừa nhận mình vẫn chưa đủ can đảm để đối mặt với mẹ chồng vào lúc này.
Mấy ngày sau, Chung Mục Chi tỉnh lại. Chu Tô vui mừng đến nỗi khóc òa lên, ôm lấy cái dạ dày đang đau thắt chạy như bay đến bệnh viện. Trong phòng bệnh đang có rất nhiều người, bà mẹ chồng mình đang sợ nhất, gì Lý, Chung Ly, Hà Triệu Hiên, Hà lão gia còn có cả mẹ mình.
Chu Tô xoa xoa khóe mắt, nở nụ cười, từng bước tới gần giường bệnh. Đi tới trước mặt ba chồng liền ngây ngẩn cả người, lòng chợt trầm xuống, nửa gương mặt của ba chồng co quắp, miệng chảy nước miếng, muốn nói chuyện nhưng chỉ ư a được mấy tiếng.
Quả nhiên là, Chu Tô thật sự không nghĩ tới căn bệnh kia, liệt nửa người.
Ông đã từng rong ruổi chiến trường, phong lưu phóng khoáng suốt cả cuộc đời lại bị mình hại thành cái bộ dáng này. Chu Tô cúi đầu, nắm chặt đôi tay thành nắm đấm, mím miệng, chỉ sợ khóc thành tiếng.
Mẹ chồng quả thật nói không sai, cô quả thực không xứng đáng với Chung Ly, cô chính là sao chổi.
Chung Ly là người đầu tiên phát hiện Chu Tô, một tay cầm tay cô, một tay nhẹ nhàng lau nước mắt, kéo tay cô đến trước mặt Chung Mục Chi: "Ba… Chu Tô đến thăm ba đây. Sự việc lần này quả thực là cô ấy không cố ý, nhưng trong lòng rất khổ sở, khó khăn lắm mới dám tới đây."
Lưu Tú Cầm chạy phăng phăng tới trước mặt Chu Tô và Chung Ly nói với Chung Ly: "Con làm gì đấy? Ba con vừa mới tỉnh lại, còn để ông ấy bị kích thích ư? Mau đuổi cô ta đi!""Mẹ, thật sự xin lỗi, xin lỗi ba." Chu Tô cúi đầu.
Lý Cẩm Phương nhanh chóng tới trước mặt ba người: "Đúng vậy, sự việc lần này là Chu Tô không đúng, nó cũng đã nói với tôi từ nay về sau sẽ hiếu kính ba mẹ chồng, chăm sóc ông bà tận tình chu đáo, phải không Chu Tô?" Giật nhẹ tay con gái mình.
Chu Tô vội vàng tiếp lời: "Đúng vậy… Đúng vậy a."
Hai cha con Hà Triệu Hiên nhìn thấy đây là chuyện nhà, thật sự không tiện ở lại tham gia. Khách khí chào hỏi mấy câu sau đó cáo lui.
Lưu Tú Cầm giận dữ quát thẳng vào mặt Lý Cẩm Phương: "Con gái quý của nhà bà, gia đình chúng tôi không dám giữ nữa, sớm biết có ngày hôm nay tôi sẽ không bao giờ tác thành cho hai đứa nó."
"Mẹ…Mẹ đừng như vậy." Chung Ly cầm tay Lưu Tú Cầm nhẹ giọng nói: "Chu Tô đã rất áy náy, hơn nữa thật sự cô ấy không cố ý, về sau vợ chồng con sẽ hiếu kính với ba mẹ."
"Ách…Cho…To (Chu Tô)" Chung Mục Chi đang nằm trên giường chợt mở miệng, mắt nhìn thẳng vào Chu Tô như muốn nói gì đó. Chu Tô vội vàng lau nước mắt, tiến lên cầm tay ông sụt sịt: "Ba…Thật sự xin lỗi."
Chuông Mục Chi ra sức mở miệng: "Hòa…cùng…" nửa ngày mới nói được hai chữ hoàn chỉnh, nước miếng lại chảy xuống.
Lưu Tú Cầm dùng khăn tay, lau miệng Chung Mục Chi nói: "Ông đừng nổi giận."
"Mẹ, ý ba muốn nói gia đình chúng ta nên hòa hợp đấy." Chung Ly nhìn ba mình nói.
Mặt của Chung Mục Chi giãn ra, chậm rãi gật đầu.
Lưu Tú Cầm liếc ông: "Ông là người rộng lượng, đã biến thành bộ dạng này, còn nói gì mà gia đình hòa hợp cơ chứ?" Nói xong nước mắt rơi xuống như mưa.
Lý Cẩm Phương tiến lên một bước: "Chung thủ trưởng, Chu Tô đã gây ra rắc rối lớn cho ông nhưng dù sao cũng là người nhà, mong ông rộng lượng bỏ qua. Mặc dù nó đã lớn nhưng thân là mẹ tôi vẫn có thể dạy dỗ lại nó, trước tiên ông cứ nghỉ ngơi, tôi đem Chu Tô về nhà bảo nó làm một chén canh tới đây nhé."
Không biết có phải do biết rõ mối quan hệ của bọn họ hay không, Chu Tô cảm thấy thời điểm Lý Cẩm Phương nói những lời này, mặc dù trên mặt Chung Mục Chi không tỏ vẻ gì nhưng trong đôi mắt lại lóe ra những tia tình cảm, giống như đã trải qua sinh tử nhưng vẫn không cách nào dứt bỏ tình cũ, tóm lại ánh mắt ấy khiến Chu Tô rất không thích, quay đầu nhìn Chung Ly, ánh mắt của anh cũng có chút tối lại.
Chu Tô đưa mẹ mình về nhà, Lý Cẩm Phương cười khổ: "Thật sự sai lầm, cả cuộc đời mẹ luôn làm những chuyện sai lầm."
"Mẹ, me nói gì đấy? Tại sao lại đổ mọi trách nhiệm lên đầu mình? Rõ ràng là do con gây ra." Chu Tô thấy mẹ mình đau khổ như vậy lại càng thêm khó chịu.
"Chu Tô, con không hiểu được đâu. Mẹ thật sự có lỗi với nhà họ Chung. Từ lúc mới bắt đầu đã có lỗi. Có lẽ, lần đầu tiên khi gặp lại ông ấy ở đại viện nên nói thật với ba con để cả nhà mình tránh xa nơi ấy, như vậy cái gì cũng không xảy ra. Sẽ không có chuyện hai chúng ta nhất thời hồ đồ, sẽ không có chuyện gia đình mình li tán, sẽ không có tình trạng bây giờ của con và Chu Nhuế. Hơn nữa con và Chung Ly cũng sẽ không quen biết nhau, bắt đầu mối nghiệt duyên này." Lý Cẩm Phương nói xong nước mắt liền rớt xuống.
"Mẹ, ý của mẹ là gì vậy? Gặp được Chung Ly là may mắn lớn nhất cuộc đời con." Chu Tô thấy mẹ mình khóc, trong lòng cũng cảm thấy chua xót.
"Là may mắn của con nhưng chưa chắc đã là may mắn của Chung Ly. Chu Tô... Đây mới là điều khiến mẹ thật sự lo lắng. Mẹ đã làm ra nhiều chuyện sai lầm, con ngàn vạn lần không thể mù quáng bước theo bước chân đó của mẹ. Con à, hãy suy nghĩ cho kỹ về hạnh phúc của mình và người khác..." Lý Cẩm Phương cụp mắt, nước mắt chảy thành dòng, giống như đem sự áy náy cùng lo lắng của mấy chục năm nay một mạch muốn phát tiết ra ngoài.
Chu Tô cũng khóc. Hạnh phúc luôn là ở chúng ta biết quý trọng thời điểm, lặng lẽ lưu điệu.
Trong phòng bệnh, nhìn người bạn già vừa mới thiếp đi, trái tim Lưu Tú Cầm đau như dao cắt, người đàn ông cả đời tung hoành ngang dọc bây giờ lại biến thành bộ dạng này.
Sau khi cho phép gì Lý về nhà, Lưu Tú Cầm bắt đầu mở miệng càm ràm: "Chung Ly, để không còn phiền toái nào xảy ra nữa, con mau ly hôn với Chu Tô đi."
Chung Ly liếc mắt nhìn ba mình đã ngủ say, cầm tay mẹ dắt ra ngoài hành lang nói: "Lần này cô ấy thật sự không cố ý. Không phải con đã nói rồi sao, vợ chồng con sẽ không ly hôn."
"Tại sao lại nói đén chuyện cố ý hay không cố ý ở đây, trọng điểm không phải nó có có ý hay không mà căn bản nó không có đặt con ở trong lòng, mẹ là mẹ con nhưng cũng là phụ nữ, mẹ biết chứ. Trái tim của nó từ trước đến nay chưa bao giờ đặt ở chỗ con, tuy nói là nó không có đàn ông khác nhưng nó cũng không yêu con. Vậy tại sao con cứ phải khổ sở bám lấy nó, người mệt mỏi đau lòng cũng sẽ chỉ một mình con sao? Mẹ nghe nói con và con gái của Bí thư Lâm có qua lại với nhau, thật ra thì . . ."
"Mẹ!" Chung Ly cắt ngang lời mẹ mình: "Mẹ lại nghe ai nói nhảm rồi hả? Làm gì có chuyện qua lại với ai ở đây."
"Hà Triệu Hiên nói còn có thể sai ư?"
"Thằng nhãi này, trở về không bẻ cổ nó con không phải là Chung Ly nữa."
"Là do mẹ hỏi chuyện làm sao các con lại nhờ được Bí thư Lâm giúp đỡ, nó mới kể đầu đuôi câu chuyện. Mà con đừng đánh lạc hướng, chuyện chính là chuyện ly hôn kìa. "
"Con vẫn câu nói đó, mẹ, chuyện khác thế nào cũng nghe mẹ nhưng chuyện này không được."
Lưu Tú Cầm vừa nghe Chung Ly nói vậy, tức giận tới không quản đây có phải là nơi công cộng hay không mà hét lớn: "Con cánh cứng cáp rồi phải không? Mẹ không làm chủ được nữa phải không?"
Chung Ly quay đầu, hít sâu một hơi để bình tĩnh lại mới có thể nhẹ nhàng trả lời mẹ mình: "Mẹ, không phải là con cứng cáp rồi nên không nghe lời mẹ nữa. chuyện của con và cô ấy, con không làm được bản thân. Con vẫn nói một câu, bất kỳ chuyện nào khác con đều nghe mẹ nhưng chuyện này không được. Nếu không phải là Chu Tô thì ai cũng không được!" Nói xong câu đó, Chung Ly quả quyết quay lưng bước đi.
Lưu Tú Cầm rất hiểu con trai mình, nó nhìn giống như nói rất thản nhiên nhưng thực ra trong nội tâm không biết chứa bao nhiêu quyết tâm, bất đắc dĩ ở phía sau kêu lên: "Tên ngốc nhà con, tương lai đau đớn khổ sở vì bị bỏ rơi thì đừng về kêu cha gọi mẹ đấy!"
Xem thêm...