Suốt cả quãng đường Chu Tô vẫn không ngừng suy nghĩ tại sao Chung Ly lại phải nhập viện? Không phải là do Phương Đại Đồng dưới cơn nóng giận tìm người xử lý Chung Ly đấy chứ, cũng có thể có trường hợp đấy lắm, tay chân của Phương gia còn có thể vươn tới cả Tòa thị chính cơ mà. Bây giờ mặc dù có thể yếu đi một ít nhưng khả năng xử lý một người thì hẳn vẫn còn?
Vừa tới cửa bệnh viện đã nhìn thấy Hà Triệu Hiên đang ngậm điếu thuốc đi qua đi lại, Chu Tô ra khỏi xe taxi liền nhanh chóng chạy tới kéo tay anh ta: "Chung Ly đâu rồi, như thế nào?"
Hà Triệu Hiên có chút kinh ngạc, cố ý hất bàn tay Chu Tô ra, dùng sắc mặt lạnh nhạt nhìn Chu Tô, lông mày hơn nhướng lên: "Ồ thì ra cậu còn quan tâm cậu ta sống hay chết cơ đấy?"
Lúc này lòng Chu Tô như lửa đốt, căn bản không để ý đến sự châm chọc của Hà Triệu Hiên: "Cậu mau nói đi, anh ấy đang ở đâu, bệnh tình như thế nào, sao đang yên đang lành lại phải nhập viện?"
"Viêm dạ dày cấp tính nhưng bây giờ không sao rồi."
Chu Tô sững sờ, nghĩ thầm vẫn còn may không phải chuyện nguy hiểm đến tính mạng, thuận miệng nói một câu: "Còn may mắn chán."
"Chu Tô, cậu CM nó có ý gì vậy? Theo câu nói của cậu là Chung Ly chưa chết nên không có gì lớn?" Hà Triệu Hiên bỏ điếu thuốc trong miệng ra, hung hăng vứt xuống mặt đất.
"Tớ không có ý này, anh ấy không có chuyện gì không phải sao, không sao là tốt rồi."
Hà Triệu Hiên tức giận đến nỗi ngón tay chỉ vào Chu Tô cũng run lên: "Nếu cậu không phải phụ nữ tớ đã sớm đánh cậu đến nỗi không đứng lên nổi rồi, Chung Ly tại sao lại thua trong tay một người phụ nữ không tim không phổi như cậu?"
Chu Tô lại rất bình tĩnh đáp: "Hà Triệu Hiên, đến nước này tớ cũng biết tớ rất có lỗi với anh ấy nhưng tớ chỉ có thể làm như vậy, muốn đánh hay không tùy cậu, tớ không có ý kiến gì, nhưng Chung Ly…" Chu Tô ngẩng cao đầu nhìn Hà Triệu Hiên, rành rọt nói từng chữ: "Tớ thật sự không muốn gặp mặt.” Nói xong, xoay người muốn đi.
Hà Triệu Hiên tiến lên một bước ngăn cô lại, chậm rãi nhắm mắt sau đó mở ra, có vẻ như đang cố gắng hết sức để đè nén tâm trạng mình: "Chu Tô, coi như cậu giúp tớ một việc, khoan nói đến chuyện cậu và Chung Ly. Dựa vào giao tình của chúng ta đi, nói thế nào cũng là cùng nhau lớn lên trong Đại viện. Vừa rồi Chung Ly trong lúc mơ màng, đau đến nỗi thần trí hỗn loạn nhưng trong miệng vẫn luôn gọi tên cậu, cho dù trái tim cậu là băng thì cũng phải tan chảy một chút chứ? Còn nữa, không phải cậu muốn biết tại sao cậu ta lại bị bệnh gì, tình trạng bây giờ như thế nào ư?"
Chu Tô im lặng, thật sự có chút dao động. Đã mấy ngày nay không nhìn thấy anh, rốt cuộc bây giờ anh thế nào, đang yên đang lành tại sao lại phải vào viện chứ?
Hà Triệu Hiên nặng nề thở dài một hơi: "Cậu giúp tớ khuyên cậu ta một chút, tớ nói mãi nhưng cậu ta đâu có nghe, đấu với Phương gia thì sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu."
Phương gia? Xem ra cô đã đoán đúng…Là Chung Ly muốn rat ay đánh sập "Hoa Phong".
"Chung Ly từ trước đến nay luôn là người làm việc một cách tỉnh táo, lần này không biết suy nghĩ gì mà lại tính toán muốn nuốt trọn ‘Hoa Phong’, nguyên nhân tớ không nói ắt cậu cũng hiểu…." Giọng nói của Hà Triệu Hiên mang theo chút khinh miệt.
"Điên cuồng thu mua cổ phiếu như vậy là có thể khiến Phương gia rớt đài? Cậu ta nằm mơ giữa ban ngày, tập đoàn của Phương gia đâu phải chỉ mới tồn tại ngày một ngày hai, bao nhiêu tay chân, bao nhiêu người dính líu, tưởng động vào mà dễ ư? Bây giờ vì bất ngờ nên Phương gia chưa kịp trở tay, chờ Phương Văn Sơn thực sự ra tay, chỉ cần một cái phẩy tay là có thể đánh ngã cậu ấy, đến lúc đó người bị thua thiệt chỉ có Chung Ly. Hơn nữa, thủ đoạn thu mua ‘Hoa Phong’ của Chung Ly cũng không phải trong sạch gì, lỡ có vấn đề thì ngồi nhà lao là chuyện có thể nhìn thấy. Ba Chung Ly mới xảy ra chuyện cách đây không lâu, không thể có năng lực che chở cậu ta. Tớ nói nhiều như vậy không biết cậu có hiểu không."
Chu Tô siết chặt tay trong túi áo khoác, mím môi nửa ngày mới nói một câu: "Cậu nói với tớ cũng vô dụng, đi nói với Chung Ly ấy."
"Đầu óc của cậu bị kẹp cửa rồi hay giả vờ ngu vậy? Nếu như tôi nói mà cậu ấy nghe thì còn tốn nước bọt nói chuyện với cậu làm gì. Nói thật, bây giờ đến nói chuyện với cậu tôi còn cảm thấy kinh khủng nữa mà vẫn phải cắn răng nói đấy."
Chu Tô cúi đầu, không nói lời nào.
Hà Triệu Hiên lại tiếp tục ngăn cơn giận, nói: "Chu Tô, người ta nói một ngày vợ chồng, trăm năm ân nghĩa. Coi như cậu không yêu Chung Ly nhưng làm ơn hãy nghĩ lại ân nghĩa vợ chồng mấy năm nay mà cứu lấy Chung Ly, cậu có biết mấy ngày nay cậu ấy phải trải qua như thế nào không?" Âm thanh của Hà Triệu Hiên có chút nghẹn ngào: "Phải nói là sống không bằng chết đấy Chu Tô ạ, bệnh viêm dạ dày cấp tính này theo lời bác sỹ nói thì là do làm việc căng thẳng, áp lực quá lớn, nhưng Chu Tô cậu nghĩ xem, áp lực như vậy là do ai mà ra? Lần trước vì cậu mà đã tổn thương dạ dày không ít, lần này lại viêm. Tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng mất mạng, nói thế nào thì cậu ấy cũng thật lòng với cậu… Coi như cậu thương hại Chung Ly đi, đi gặp mặt cậu ta một chút đi." Hà Triệu Hiên run rẩy nói.
Chu Tô ngẩng đầu nhìn Hà Triệu Hiên đã đỏ hồng cả con mắt, giờ phút này cực hận mình, thì ra anh ấy đã đau đớn như thế.
Nhẹ nhàng bước từng bước, từ từ mở cửa, Chu Tô nhìn thấy Chung Ly đang nằm trên giường bệnh truyền dịch.
Đi tới bên cạnh, Chu Tô nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, nhìn chăm chú vào khuôn mặt Chung Ly. Mới mấy ngày không gặp mà khuôn mặt Chung ly đã gầy xọp đi, giống như chỉ còn một lớp da bọc xương, râu ria trên cằm cũng mọc lộn xộn, sắc mặt trắng bệch đến dọa người.
Giây phút đó, trái tim Chu Tô như bị ai đó bóp nghẹt.
Đưa tay sờ sờ chân mày nhíu chặt của Chung Ly, tại sao trong giấc ngủ cũng nhíu chặt mày như đang có tâm sự nặng nề.
Chung Ly đột ngột mở mắt, thấy Chu Tô thì kinh ngạc đến tột độ.
Chu Tô sững sờ, vội vàng thu tay lại, ngồi thẳng người.
Chung Ly hạ mí mắt, muốn ngồi dậy nhưng lại vướng phải dây chuyền dịch cố định, không thể động đậy.
Chu Tô đứng dậy, dìu anh ngồi dậy, đem gối đầu tựa vào sau ót cho Chung Ly, sau đó chỉnh lại chăn mới quay lại chỗ ngồi cũ của mình.
Chung Ly dùng giọng điệu lạnh nhạt hỏi: "Em đến đây làm gì?"
"Nghe Hà Triệu Hiên nói anh bị bệnh nên tới thăm anh một chút."
"Còn chưa chết."
Trong phòng bệnh một mảnh yên lặng, hai người không có nói chuyện, cũng không có bất kỳ động tác gì.
Cứ như vậy thật lâu, Chu Tô cuối cùng cũng mở miệng: "Chung Ly, anh cần gì phải làm vậy?"
"Cái gì mà cần gì phải làm vậy. Không phải em nói không còn yêu tôi nữa, còn tới làm gì?"
"Không phải vợ chồng nữa…" Chu Tô nhàn nhạt mở miệng: "Nhưng đều là bạn bè lớn lên bên nhau từ nhỏ."
Chung Ly cung tay với khay trà đặt trên bàn trên đầu giường bệnh ném hết xuống đất, quát lên: "Đi chết đi! Bạn bè! Chu Tô em đừng quá quắt như vậy, chúng ta là bạn bè? Em đừng nằm mơ, chúng ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ có thể là bạn bè nữa!"
Chu Tô chấn động, có chút bối rối nhưng rất nhanh cố đè xuống sự đau xót đang lan tỏa trong lòng, tận lực bình tĩnh nói: "Em sẽ đi Pháp cùng với Phương Đại Đồng, không bao lâu nữa sẽ xuất phát."
Đôi mắt của Chung Ly đã ngấn lệ, đôi tay nắm chặt tay Chu Tô: "Em nói gì cơ? Em sẽ đi Pháp cùng Phương Đại Đồng? Chu Tô, em điên rồi sao? Tại sao phải làm như vậy? Tại sao lại đối xử với anh như vậy?"
Chu Tô không khỏi cau mày vì cảm giác đau đớn trong lòng bàn tay, cố gắng gạt tay Chung Ly: "Chung Ly, đừng như vậy, kim chuyền sẽ bị lệch đấy, anh bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút."
"Em nói em muốn cùng người khác đi Pháp, anh làm sao bình tĩnh nổi đây?" Chung Ly vẫn nắm chặt tay Chu Tô không buông, bởi vì kích động mà gân xanh trên mặt trên cổ hiện lên một cách rõ ràng: "Tại sao lại như vậy, Chu Tô, em nói cho anh biết rốt cuộc vấn đề ở chỗ nào, càng nghĩ anh lại càng cảm thấy không đúng, mới trước đó mấy ngày chúng ta vẫn còn thật tốt, em vẫn còn nói yêu anh. Em có nỗi khổ tâm đúng không?" Ánh mắt Chung Ly tràn đầy chờ mong nhìn cô.
Chu Tô nhìn khuôn mặt mình ngày nhớ đêm mong đến phát điên, sự uất ức trong nháy mắt xông đến, nước mắt lăn xuống: "Chung Ly, bởi vì, là bởi vì . . ."
"Chung Ly, con xem ai tới thăm con đây." Cửa đột nhiên bị mở ra, là mẹ của Chung Ly, còn có, Tần Nhiễm Phong.
Xem thêm...