Trước khi đi, Phương Đại Đồng còn xem đi xem lại bệnh án của Chu Tô, hơn nữa còn dặn dò từng li từng tí là cô phải dừng uống thuốc, để đến Pháp xét nghiệm, có kết quả chính xác mới tính sau.
Khoảng thời gian này Chu Tô có chút lo lắng, động một chút là sờ sờ dạ dày theo bản năng, kết quả là hai ba ngày nay thậm chí còn không đau nữa. Tình huống như thế thật đáng cho Chu Tô và Phương Đại Đồng kích động không dứt, thậm chí Phương Đại Đồng còn nói: "Chu Tô, nếu như không phải là bệnh tình chuyển biến tốt thì anh thật sự tìm không ra sự giải thích nào tốt hơn."
Hôm Chung Ly đi Châu Âu, phi trường đông đúc, mỗi người mỗi kiểu. Chu Tô cầm tay Chung Ly cười không ngừng, điều này khiến Chung Ly có chút bực bội: "Chu Tô, em có vấn đề, thế nào hai ngày nay lại vui vẻ như vậy, cười tươi như hoa vậy?"
"Làm gì đến nỗi cười tươi như hoa cơ chứ." Chu Tô hếch mắt nhìn Chung Ly đáp.
Chung Ly buông hành lý trong tay xuống, dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nói: "Nhưng anh phải đi mà em lại vui vẻ như vậy, có phải hay không cũng quá không nể mặt anh rồi."
"Được rồi…Được rồi…" Chu Tô kéo tay Chung Ly xuống nói: "Đừng hẹp hòi như vậy, sau khi trở về em sẽ có một món quà lớn cho anh." Chu Tô kiễng chân, khẽ hôn lên gò má trái Chung Ly.
"Anh chờ…Mà còn có bên này…" Chung Ly cúi đầu chỉ vào má phải của mình.
Chu Tô tức giận đẩy anh ra: "Thôi được rồi đấy, trở lại chúng ta nói sau, em bật mí là đến lúc đó anh có thể giật mình đấy."
"Hả? Sẽ không phải là sau khi trở về em sẽ báo anh biết em có bầu đấy chứ?"
"Thôi đi" Chu Tô làm bộ muốn đánh Chung Ly: "Anh ngứa đòn đúng không?"
"Ai nha, đúng là một đôi vợ chồng ân ái!"
Hai người đồng thời quay đầu nhìn lại, cách đó không xa có một cô gái mặc áo khoác màu đỏ, đeo giày cao gót mười phân, trên mặt mang một nụ cười nhàn nhạt bước tới.
Đi tới trước mặt bọn họ, cô gái dừng lại, đảo đảo hai tròng mắt đánh giá vợ chồng bọn họ, sau đó sảng khoái cười một tiếng: "Ừ, quả nhiên một đôi trai tài gái sắc, nhìn đi nhìn lại vẫn thấy xứng đôi."
Chu Tô lúng túng cười một tiếng, ngẩng đầu lên mặt chất vấn nhìn chằm chằm Chung Ly, nghĩ thầm bóng hồng nào của anh ngày trước sao?
Chung Ly vô tội nhìn Chu Tô, giống như có ý là thật sự không liên quan đến anh.
Quay đầu nhìn kỹ cô gái xinh đẹp trước mắt, đầu óc Chung Ly có chút hỗn loạn.
"Thế nào Chung Ly? Không nhớ rõ em?" Thấy bộ dạng không biết không hiểu của hai người, cô gái kia vẫn giữ vững nụ cười: "Lúc hai người kết hôn, em còn khóc chừng mấy ngày đấy."
Chung Ly sững sờ, sau đó bỗng nhớ ra, vỗ ót cũng cười theo: "Ai nha, là Hà công chúa đây mà!"
Chu Tô đứng bên cạnh kéo kéo áo Chung Ly, hắng giọng một cái, ý nhắc nhở "Chính thất phu nhân vẫn còn ở đây đấy!"
Chung Ly kéo tay Chu Tô nói: "Vợ à, đây là em họ của Hà Triệu Hiên, Hà Điềm Phỉ, lúc chúng ta kết hôn cô ấy cũng đến mà."
Hà Điềm Phỉ chu miệng khẽ liếc Chung Ly một cái: "Còn có thể tính nhận ra em, coi như không uổng phí thời còn ngây thơ em luôn coi anh là hình mẫu người yêu lý tưởng." Nói xong còn cười rộ lên.
Chu Tô biết mà, xung quanh Chung Ly nhà mình lúc nào cũng xuất hiện hàng đống oanh oanh yến yến để cô phải xử lý.
Hình như thấy được địch ý trong mắt Chu Tô, Hà Điềm Phỉ nhanh chóng kéo Chu Tô đến bên cạnh mình cười cười: “Chị cần phải quản chặt Chung Ly đi, mấy chiêu mê hoặc thiếu nữ của anh ấy bách phát bách trúng đấy, không có cô nào thoát khỏi ma trảo của anh ấy đâu. Nhưng mà…" cô nhìn Chung Ly bĩu môi: "Cũng may, em đây đã may mắn thoát khỏi bể khổ. Quay đầu lập gia đình…"
Lập gia đình? Hà Điềm Phỉ đã kết hôn? Báo động được giải trừ nên Chu Tô mới nỏ được nụ cười.
"Hai người định đi đâu ư?" Cô gái này đúng là tự nhiên không câu nệ, muốn biết gì đều không khách sáo hỏi thẳng.
"Chung Ly đi công tác." Chu Tô trả lời.
"Còn tưởng hai người cùng nhau đi tìm chốn lãng mạn đấy."
"Vợ chồng nhà này làm sao tình cảm bằng vợ chồng nhà cô được. Nghe Triệu Hiên bảo sau khi làm đám cưới hai năm, hai người quyết định đi du lịch trăng mật hâm nóng tình cảm hả?" Chung Ly hỏi
Hà Điềm Phỉ gật đầu: "Đúng vậy. Vì công việc của chúng tôi bận rộn nên làm đám cưới xong chưa đi chơi đâu được. Hai ngày trước mới quyết định xuất ngoại nhưng do em quá bận rộn nên không đi cùng ông xã được, bây giờ đi sau."
Sau đó chuyển sang hỏi Chu Tô: "Chị yên tâm để anh ấy đi nước ngoài một mình sao, phụ nữ ngoại quốc bạo dạn lắm đấy, không sợ anh ấy bị cô nào hấp dẫn thì sao? Hà Điềm Phỉ cười cười hỏi.
Chu Tô nhanh chóng đáp: "Em không biết chứ đàn ông Trung Quốc hiện tại cũng đặc biệt bạo gan rồi, Chung ly mới là người cần phải lo lắng."
Nói xong, ba người nhìn nhau cười.
Hà Điềm Phỉ giơ tay lên xem đồng hồ: "Không còn sớm nữa, em phải vào phòng chờ rồi, hai người cứ tự nhiên ngọt ngào nhé."
Nói xong, nháy mắt với Chu Tô, vội vàng rời đi.
Chu Tô đưa mắt dõi theo bóng dáng Hà Điềm Phỉ, sau đó quay lại nghiêm mặt nhìn Chung Ly: "Anh rốt cuộc có bao nhiêu bóng hồng đây?"
Chung Ly đưa tay làm dáng đầu hàng: "Oan uổng, anh thật sự vẫn coi cô ấy như em gái, còn cô ấy như thế nào làm sao anh quản được."
Chu Tô vẫn tiếp tục trợn mắt nhìn Chung Ly, trong lòng cảm thấy thật hối hận, trước kia thế nào lại không phát hiện Chung Ly là người đàn ông mà người gặp người thích.
"Không phải cô ấy đã kết hôn sao? Nghe nói hai người đó tình cảm tốt lắm, em còn lo lắng cái gì?" Chung Ly dỗ Chu Tô với khuôn mặt vô tội.
Chu Tô vẫn rất bất mãn nhìn chồng mình: "Cô ấy nói không sai, anh đến nước ngoài thu liễm một chút, mặc kệ cô gái nào có nói gì làm gì cũng không được đáp lại, biết không?"
"Được rồi, anh sẽ không tiếp xúc với không những cô gái mà bà già hay bé gái cũng không."
Chu Tô lúc này mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm: "Tốt lắm, anh vào đi, đến giờ qua cổng bảo an rồi."
Chung Ly quay đầu lại nhìn về phía chỗ kiểm tra, đột nhiên ôm chặt Chu Tô, hôn một cái lên trán cô nói: "Chu Tô, sao em lại không biết trái tim anh sớm đã bị em tóm chặt rồi chứ?" Nói xong, cúi đầu hung hăng hôn lên đôi môi Chu Tô, răng môi đụng nhau, đại não Chu Tô trống rỗng, bị cuốn vào nụ hôn của Chung Ly, chỉ biết bám lấy anh để không bị ngã.
Rất lâu sau Chung Ly mới buông cô ra nói: "Chờ anh trở lại."
Chu Tô gật đầu, đưa mắt nhìn Chung Ly đi, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, liếm liếm đôi môi, mùi vị của anh vẫn còn đọng ở khóe miệng, thật ấm áp, rất hạnh phúc…
Lần này từ nước Pháp trở lại, cô hi vọng loại hạnh phúc này sẽ kéo dài không chỉ một năm mà thậm chí là mười năm sau, năm mươi năm sau.
"Này!"
"A!" Chu Tô đang suy nghĩ linh tinh thì bị người vỗ vào vai, sợ hết hồn, xoay người vừa nhìn là Phương Đại Đồng, vỗ ngực một cái: "Anh làm gì đấy? Hù chết người!"
Phương Đại Đồng nhìn về phía Chung Ly vừa rời khỏi cảm thán: "Ai nha. Kịch liệt quá ha. Em cũng không sợ hít thở không thông mà chết, hai người các người hôn nhau lâu như vậy."
"Ai cần anh lo? Hành lý của tôi đâu, lúc nào thì lên máy bay?" Chu Tô bị Phương Đại Đồng cắt đứt suy nghĩ tốt đẹp về tương lai nên vẫn còn bực mình, xẵng giọng hỏi.
Phương Đại Đồng từ phía sau cầm lên rương hành lý đưa cho Chu Tô: "Em thật sự không có ý định nói?"
"Em đã nói rồi. Lúc anh ấy về sẽ cho anh ấy một niềm vui bất ngờ, niềm vui bất ngờ đấy là từ nay về sau, Chu Tô tôi muốn làm nữ nhân giống như con chim nhỏ nép vào người, ngày ngày kề cận chồng mình."
Phương Đại Đồng tỏ vẻ xem thường: "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Anh xem em chơi trò đó được bao lâu."
"Không cho anh phá vỡ quyết tâm của tôi, rốt cuộc khi nào thì đi?"
"Còn hơn hai tiếng nữ mới bay, chúng ta còn phải đợi một lát."
Chu Tô kéo va ly hành lý theo sau Phương Đại Đồng đi tới phòng chờ, trong lòng vừa kích động vừa khẩn trương. Mở điện thoại di động lên xem ảnh, đó là những bức ảnh mà lúc Chung Ly ngủ say được Chu Tô chụp lại. Mấy ngày qua, thừa dịp lúc Chung Ly đang ngủ, Chu Tô đều len lén nhìn anh, có lúc cứ nhìn như vậy cho đến sáng, chỉ có tự mình biết gương mặt đó khiến cô quyến luyến như thế nào.
Lẳng lặng đem tấm hình kia đặt ở ngực, nhẹ nhàng mở miệng: "Phương Đại Đồng, nắm tay nhau mà chết bên nhau đến già, anh đã bao giờ nghe qua chưa?"
Chu Tô nở nụ cười thản nhiên như vậy, mặc dù không có vẻ gì là khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng đủ để người ta xúc động nhớ mãi không quên. Khuôn mặt vừa quật cường vừa yếu ớt này của cô khiến người đàn ông bên cạnh ngây ngẩn. Sự ê ẩm từ tận đáy lòng trào lên đáy mắt, Phương Đại Đồng làm sao dám che mặt khóc vào lúc này. Anh ta đứng dậy, giũ giũ ống tay áo, làm như không quan tâm nói: "Nhìn bộ dạng không có tiền đồ của em kìa, anh đi ra ngoài hút điếu thuốc."
Phương Đại Đồng đứng ở phòng hút thuốc của sân bay, nhìn chằm chằm làn khói bay ra từ điếu thuốc hút dở trên tay nghĩ thầm, thật tốt, cho tới nay anh luôn ở bên cạnh, ủng hộ cô mà không kiên quyết bắt cô nhập viện. Ngón trỏ bỗng dưng đau rát, Phương Đại Đồng giương mắt vừa nhìn, hóa ra đã hết cả điếu thuốc. Thật đáng tiếc, mới chỉ hút được một hơi, đứng lên ném đầu lọc vào thùng rác, cười cười, mình quả thật là một kẻ điên cuồng vì tình. Thế giới này có bao nhiêu người cùng nhau chia sẻ một khoảng không khí chung để hô hấp. Ông trời tại sao vô duyên vô cớ lại muốn cướp đi hơi thở của cô gái tên Chu Tô này? Cho nên, anh đang cố hết sức để chống lại ý trời, cướp lại mạng sống cho người con gái anh yêu.
Nhưng bánh xe vận mệnh vào thời khắc này vẫn tiến về phía trước, đè nát mọi chướng ngại vật, làm sao lại có thể dừng lại chỉ vì nỗi buồn đau ly hợp của một hai con người như Phương Đại Đồng, như Chu Tô?
Xem thêm...