Chiều hôm đó, Chu Tô xách hai túi đồ ăn nặng trịch trở về nhà, đang thở hổn hển thì Chung Ly gọi điện thoại về: "Chung Ly, tối nay anh về muộn sao?"
"Ừ, không có chuyện gì. Buổi tối có muốn ăn gì không, chúng ta tới nhà hàng Nhật được không, anh biết có một nhà hàng không tệ." Trong điện thoại vang lên âm thanh của Chung Ly cùng với tiếng lật văn kiện.
"Không cần, tối nay em sẽ nấu ăn."
"Em nói cái gì?" Âm thanh lật văn kiện bị ngừng, Chu Tô thấy nhất định là Chung Ly bị giật mình.
"Em nói em sẽ nấu bữa tối."
"Chu Tô, không cần miễn cưỡng bản thân. Có lúc không có thiên phú ở một phương diện nào đó cũng không phải là việc quá mất mặt." Chung Ly trêu đùa.
Chu Tô giả vờ giận dỗi đáp: "Anh đây là đang chê em phải không? Anh biết nấu ăn hay sao mà bày đặt nói em?"
"Chuyện đơn giản như vậy làm sao có thể làm khó anh."
"Em mặc kệ, hôm nay nhớ về đúng giờ cơm để ăn cơm em nấu. Cái gì cũng đã mua xong rồi, em dự định làm vịt sốt pho mát, cà om tiêu, lươn xào còn có canh la tống."
"Em còn muốn làm cả cơm Tây lẫn đồ ăn Trung Quốc cơ đấy! Ừ, vợ à! Anh đang rất mong đợi. Em cứ từ từ mà làm nhé."
"Anh cứ chờ xem! Ha ha ha."
Chung Ly cúp máy, tay chống trán bất giác buồn cười, chuyện Chu Tô muốn xuống bếp quả thực là một chuyện không thể tưởng tượng nổi, Chung Ly quả thật đang rất mong đợi.
Buổi chiều trước khi vào họp mười phút, Chu Tô điện thoại tới, liến thoắng một lúc lâu nhưng tóm lại một câu là bởi vì tỷ lệ gia vị không đúng nên vịt sốt pho mát sẽ không ăn được, nói anh đừng buồn, còn lại những thứ còn lại đều ăn được.
Mới vào phòng họp được năm phút, Chu Tô lại nhắn tin tới bảo món lươn xào gặp vấn đề. Chung Ly cười đến bả vai run rẩy, nhắn lại: vẫn còn có canh, không sao.
Sau đó mười tám phút, âm báo tin nhắn lần nữa vang lên, Chung Ly vừa nghe trợ lý báo cáo công việc vừa đưa tay xem tin nhắn, đập vào mắt anh là một tin nhắn dài ngoằng gần mấy trăm chữ, nội dung cụ thể là Chu Tô không cẩn thận đem thực đơn mình đã mua đốt cháy cho nên những món ăn hôm nay cô dự định làm tất cả đều biến thành mây khói. May mà cô đã gọi pizza đề phòng hai người muốn ăn khuya, cũng dự định làm nước trái cây nhưng máy ép trái cây không biết tại sao lại bị hỏng đúng lúc cô đang ép cam. May mà nước sôi cô nấu uống tạm được, hiện tại cô đang hâm nóng nước cùng nhận pizza, chờ Chung Ly về cùng ăn.
"Phốc" Chung Ly đọc xong tin nhắn, không nhịn nổi mà bật cười ha ha khiến trợ lý và nhân viên ai cũng ngơ ngác, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Chung Ly cố kiềm chế nụ cười, khoát tay: "Không có chuyện gì, tiếp tục tiếp tục." Vừa nói xong lại bật cười khiến trợ lý buồn bực không thôi. Bản báo cáo công việc của mình buồn cười như vậy ư? Có thể khiến cho Chung tổng mặt lạnh cười đến mặt đã muốn rút gân.
Chung Ly về đến nhà, nhìn Chu Tô dùng vẻ mặt nịnh nọt đứng trước bàn ăn bất giác cười theo. Thuận tay đem áo khoác ném trên ghế sa lon đi tới: "Chung phu nhân, em bảo anh chờ mà xem tác phẩm của em là đây hả?" Chung Ly chỉ vào pizza trên bàn cùng hai ly nước lọc.
Chu Tô lúng túng cười cười: "Em nếm rồi, pizza mùi vị không tệ. Mùi vị của nước… " cô cúi đầu nói thầm: "Nấu rất tốt, mùi vị không tồi."
Chung Ly kéo ghế ngồi xuống bưng ly nước lên uống một hớp, đưa tay cầm pizza hải sản lên nói: “Công nhận nước lọc em vất vả 'nấu' ra đúng là mùi vị rất được."
Chu Tô cười: "Chung tiên sinh quá lời rồi. Chỉg tiếc những thứ này." Cô chỉ chỉ vào hai bao thịt cá rau củ đầy ắp mất cả buổi chiều đi siêu thị.
Chung Ly nghiêng đầu nhìn những thứ đó, buông miếng pizza trong tay xuống, nói: "Chung phu nhân, có muốn Chung tiên sinh trổ tài hay không?"
"Mong đợi? Chung Ly! Anh biết nấu ăn sao?"
Chung Ly xắn ống tay áo đứng dậy, vỗ vỗ đầu của cô: "Thân ái, không nên xem thường chồng em. Chờ đấy." Nói xong cầm những nguyên liệu nấu ăn kia tiến vào phòng bếp.
Trường hợp ly kỳ truyện này tại sao Chu Tô có thể bỏ qua nên theo sát vào phòng bếp. Chỉ thấy Chung Ly rất ung dung lấy các loại thức ăn ra, Chu Tô than thở trong lòng chồng cô thật trâu bò a.
Tiếp đó, thời điểm Chung Ly đang muốn đổ dầu vào chảo, Chu Tô xen vào: "Chung Ly, trên chảo đang còn nước, có phải nên dùng vải lau khô hoặc để lửa cho hơi nước bốc hơi trước không đã?"
"Ừ, may mà em nhắc không anh quên mất."
Đúng lúc Chung Ly cho dầu vào chảo, Chu Tô kêu lên: "Chung Ly! Dầu là dùng để xào sơ thức ăn không phải dùng để uống, thế nào cho vào nhiều như vậy?"
"A, vậy thì bớt một ít." Chung Ly đem dầu múc ra một ít.
"Dầu còn chưa sôi, tại sao lại có thể bỏ thức ăn vào?"
"Chung Ly, tại sao anh lại không thái rau mà để nguyên cây thế kia?"
"Dầu nóng quá rồi, mau thả rau vào!"
"A…Chung Ly… Không nên bật to lửa như vậy, sẽ xảy ra chuyện, trong rau đều là nước, tại sao không rũ ráo nước lại bỏ vào? A! Chung Ly, cháy rồi, nhanh dùng nắp đậy lên!"
Sau một loạt âm thanh binh binh, loảng xoảng, tiếng người léo nhéo và hình ảnh hai người bọn họ xoay tới xoay lui, ầm một tiếng từ chiếc chảo, trên vách tường trắng như tuyết xuất hiện một vệt đen, tất cả trở lại trạng thái yên tĩnh.
Chu Tô thở hồng hộc, dùng vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Chung Ly! Anh chắc chắn là anh biết nấu ăn chứ?"
Chung Ly rất nghiêm túc gật đầu: "Ừ, nấu ăn không khó."
Chu Tô bước từng bước tới gần anh, ngẩng đầu xoa xoa cằm Chung Ly: "Nói thật đi. Anh biết thật hả?"
Chung Ly bị Chu Tô xoa cằm nên rất không tình nguyện gật đầu: "Anh vốn học cái gì cũng rất nhanh, học nấu ăn chắc cũng không khó lắm."
Chu Tô nhìn chằm chằm Chung Ly: "Chồng à! Anh nhìn thẳng vào mắt em nói xem anh đã học nấu ăn được mấy ngày rồi?."
"Hôm nay là lần đầu tiên anh xuống bếp."
Chu Tô không còn lời nào để nói, giơ tay đấm Chung Ly một cái: "Lằng nhằng cả buổi trời hóa ra là anh đang giả bộ mình tài giỏi hả? Lần đầu tiên xuống bếp liền dám nói sẽ làm cho em sáng mắt?"
"Anh cũng không biết nấu ăn lại phiền toái như vậy. Em xem pizza ăn thật ngon, nước cũng rất uống ngon, chúng ta tiếp tục, ha ha ha." Nói xong nhanh chóng bước ra phòng khách.
Chu Tô xoa xoa thái dương, cho nên nói tình nguyện tin tưởng thế giới này có quỷ cũng đừng tin tưởng cái miệng thúi của người đàn ông kia.
Xem thêm...