Sao hắn biết trong lời nói vừa vặn đánh chỗ thương tâm tiểu Yên, khiến tiểu Yên không khỏi bi thương từ từ rơi lệ.
Thương không biết lời hắn thế nào lại chọc tiểu Yên khóc, tay chân luống cuống an ủi.
“Sao lại khóc?”
Thương thực tự nhiên đem tiểu Yên ôm trong ngực xoa dịu, vỗ lưng tiểu Yên, đưa tay mềm nhẹ lau đi dòng lệ, ôn nhu dỗ dành.
“Đáng ghét, ta thật vất vả để quên, ngươi lại hại ta nhớ đến.”
Tiểu Yên không tự giác trong ngực Thương, tát nũng mấy cái.
Điều này khiến Thương cảm thấy hiếu kỳ, quyết định phải phá sa oa [1] hỏi rõ vấn đề.
“Đã xảy ra chuyện gì? Nói cho ta biết được không?”
“Ô ô… ta kỳ thật… đã thành thân… ô…”
“Cái gì?” Những lời này gây không ít kinh hoàng cho Thương.
“Chính là… Tuyết Miên ghét bỏ ta, nàng nói ta không thể cấp cho nàng cuộc sống hạnh phúc, cho nên cùng rất nhiều nam nhân yêu đương vụng trộm, cuối cùng ta sinh khí đem nàng hưu. Nhưng nàng lại thừa dịp ta không ở nhà, lấy gần hết chỗ tiền ta có, rồi cùng người khác cao chạy xa bay.”
Tiểu Yên khóc lóc, đem y phục Thương lau mũi.
“Loại nữ nhân này không đáng để ngươi vì ả thương tâm khổ sở.”
Hưu thật là tốt, bất quá ả nữ nhân kêu Tuyết Miên kia quả quá phận, đối đãi tiểu Yên thiện lương như vậy.
Tiểu Yên khóc hảo một trận, muốn đem tất thảy ủy khuất một lần khóc ra, cuối cùng mệt lả, cơm cũng không ăn, ngủ trong ***g ngực Thương.
Bàn tay ấm áp của Thương một mực vỗ nhẹ phía sau tiểu Yên, giống như dỗ dành một đứa nhỏ, sau phát hiện tiểu Yên khóc đến ngủ quên, hắn không khỏi bật cười.
“Thật giống hài tử, khó trách loại nữ nhân đó rời ngươi đi.”
Tâm Thương bỗng nhiên rung động.
Hắn sẽ không đối tiểu Yên…
Khi nghe tiểu Yên thành thân, hắn cảm thấy mọi thứ chẳng có chút tư vị, nhưng khi biết tiểu Yên cùng thê tử chia lìa, hắn lại nhả ra cảm giác tức giận, chẳng lẽ hắn thích tiểu Yên?
Thích một người quen biết không bao lâu lại giống tiểu nam hài?
Nhưng cái này… dường như không sai lắm!
Thương có chút gian nan lý giải tâm tình, nhưng hắn thật sâu khẳng định tiểu Yên đối hắn là đặc biệt.
Tạm thời dứt bỏ những cảm xúc phức tạp, Thương đem tiểu Yên ôm đến bên giường muốn cho tiểu Yên ngủ thoải mái, chính là trong lúc ngủ mơ tiểu Yên gắt gao nắm chặt Thương, không cho Thương rời đi.
Thương không tự giác sủng nịch cười, nghĩ muốn kéo tay tiểu Yên xuống, tiểu Yên ngược lại còn nắm nhanh hơn, cuối cùng Thương không còn cách nào khác, ôn nhu lừa tiểu Yên.
“Tiểu Yên ngoan, ta đi lấy khăn giúp ngươi lau mặt, sau đó sẽ ở cạnh ngươi được không?”
Tiểu Yên nghe xong ngoan ngoãn buông tay, Thương cũng không trì hoãn đi lấy một chiếc khăn ướt, chốc lát sau, Thương đem gương mặt tiểu Yên khóc chật vật chà lau sạch sẽ.
Cởi ngoại y bị nước mắt cùng nước mũi tiểu Yên làm dơ, Thương nằm bên cạnh tiểu Yên, đem tiểu Yên ôm trong ngực, tiểu Yên cũng tự nhiên nhích vào, tìm một vị trí thoải mái, Thương kéo chăn qua, đắp trên người cả hai.
Hết thảy những phát sinh này đều thực tự nhiên, giống như nguyên bản nên như thế, Thương mang chỗ tâm tình có chút phức tạp lại có chút vui mừng đi vào giấc ngủ.
…
[1] Sa oa: nồi đất, ở đây có nghĩa “vỏ bọc”