• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thương Đông Nghêu nhíu nhíu mảy, không rõ nam tử nhẹ tênh nằm trong ngực vì cái gì gọi hắn một tiếng sau liền mê đi.

Đem người ôm trong lòng ly khai khỏi tảng đá, xuống dưới tàng cây, muốn buông hắn ra, chính là nam tử lại nắm chặt tay áo, Thương Đông Nghêu nghĩ muốn giật lại, lúc này lại phát hiện cơ thể trong lòng rất nóng, gương mặt ửng đỏ không chút bình thường.

Hắn sốt cao.

Thương Đông Nghêu ôm lấy hắn, rất nhanh xuống tới chân núi, Thương Đông Nghêu không hề phát hiện lúc này hắn đã mất đi bình tĩnh của thường ngày.

“Tiểu Yên.” Nhìn thấy tiểu Yên bị một người nam nhân ôm tới, đại phu không khỏi có chút kinh hãi, “Mau ôm hắn đến đây.”

Thương Đông Nghêu buông tiểu Yên ra, đại phu liền xem mạch, vừa xem vừa nói.

“Thật là, không phải Xảo Xảo đã nói phải cẩn thận thân thể của ngươi sao? Bệnh vừa mới hảo lại chạy ra gió, không muốn sống chăng.” Đại phu mặc dù miệng mắng, nhưng ngữ khí ôn nhu giống như phụ thân lo lắng cho ái tử.

Sau khi cấp cho tiểu Yên, đại phu mới ngẩng đầu nhìn kỹ nam nhân đem tiểu Yên ôm tới, miệng hắn không thể khép lại

“Ngươi sao lại ở đây?”

“Ta vì cái gì không thể ở đây?”

Thương Đông Nghêu đối với câu hỏi của đại phu có điểm hờn giận, dường như hắn không nên xuất hiện, nhưng hắn lại không phát hiện được điểm kinh ngạc trong lời đại phu.

“Không phải, ta không phải ý này, ngươi đi đâu? Sao hai năm nay không thấy bóng ngươi, ngươi cũng không biết Vân Yên mấy năm nay như thế nào?”

Giọng điệu đại phu đầy trách cứ khiến Thương Đông Nghêu không hiểu ra sao, thậm chí không rõ đại phu đang nói gì.

Thương Đông Nghêu chọn mi, chờ đợi câu tiếp.

“Ai, Vân Yên đứa nhỏ này chính là lẩn quẩn trong lòng, hai năm nay đối với ngươi vẫn là nhớ mãi không quên, nói hắn hắn chỉ bảo chừng nào quên được người sẽ tìm một người tốt để yêu. Cứ thế, rồi hai ngày một bệnh nhẹ, ba ngày một bệnh nặng, khiến cho ta cũng không biết nên nói hắn thế nào cho phải.”

Đại phu thực là một lão nhân gia sáng suốt, nhìn đến Vân Yên vì Thương mà thất hồn lạc phách, cho dù là mắt đui cũng nhìn ra, huống chi hắn lại là một người quan sát tỉ mỉ.

Xem Vân Yên đối với Thương như thế thâm tình, hắn cũng không nghĩ muốn để Vân Yên khó xử, dù sao hắn cũng xem Vân Yên như hài tử thứ hai, nhưng đối với Vân Yên ngốc nghếch không buông, quả thực khiến hắn rất đau lòng.

“Ta từng sống ở đây?” Thương Đông Nghêu chay mày, biểu tình nghiêm túc.

“Đúng vậy, ngươi quên rồi sao, hai năm trước ngươi ngã xuống núi bị thương, là ta giúp ngươi băng bó.”

Hắn từng sống ở nơi này?

Khó trách hắn có thể không cần hỏi đường liền ôm người hôn mê kia hướng tới chân núi, không hề nhầm lẫn đi đến nhà đại phu, nhưng khiến hắn khó hiểu, chính là thái độ hắn đối với nam tử kia.

Hắn cho phép người đó đụng đến hắn, trong dĩ vàng nếu có kẻ như vậy thì hiện tại mộ bia của kẻ đó hẳn cỏ cao cũng mọc, nhưng khi hắn ở bờ sông nhìn người đó ngã xuống, tâm hắn co lại, khiến hắn không tự chủ lao tới.

Tim hắn đập nhanh, đau cũng nhiều hơn, nhưng đưa kẻ đó ôm vào lại không sao.

Xem ra kẻ này chính là người biết rõ mọi chuyện!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK