“Ngươi là câu dẫn ta sao?”
Tiểu Yên không rõ ngẩng đầu, cảm thấy thanh âm Thương có gì là lạ, phải hay không không thoải mái?
Tiểu Yên đơn thuần hoàn toàn không hiểu được hắn hiện tại chính là chơi với lửa có ngày chết cháy.
Lý trí Thương rất mau sụp đổ, tiểu Yên vì phát sốt khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng, hoang mang lại trợn hai mắt, cộng thêm sinh bệnh khiến ánh mắt hơi hơi vương lệ, dáng bộ vốn điềm đạm đáng yêu, khiến cho Thương quả thực quản không nổi dục vọng.
Thiên a, tiểu Yên thực sự rất đáng yêu, hắn không nhịn được mất.
Nếu không phải hiện tại tiểu Yên bị bệnh, Thương tuyệt đối sẽ đem tiểu Yên áp đảo, hảo hảo yêu hắn một phen.
Thương buông tiểu Yên ra, để cho tiểu Yên nằm trên giường, đem chăn đắp cho hắn.
“Tiểu Yên ngoan, ngươi bây giờ còn bệnh, hảo hảo nghỉ ngơi, ta giúp ngươi chuẩn bị đồ ăn.”
Tiểu Yên nguyên bản dáng người nhỏ gầy, trải qua bạo bệnh lúc này, càng thêm không chịu nổi, giống như chỉ cần gió cuốn hắn sẽ bị thổi đi, Thương nhìn cũng thật đau lòng.
Tiểu Yên ngoan ngoãn gật đầu, nghe lời hắn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nên giúp tiểu Yên bồi bổ một chút, bắng không lấy thân mình gầy yêu tiểu Yên sao có thể chống đỡ mệt mỏi sau một trận hoan ái.
Suy nghĩ vì hạnh phúc từ nay về sau của mình, Thương ra cửa thu xếp bữa ăn.
Tiểu Yên đang ngủ lại bị từng trận từng trận hương vị ngọt ngào dụ dỗ đánh tỉnh, tiểu Yên tò mò xuống giường, ngửi nơi phát ra hương thơm, nghe theo hương mà đi.
Đẩy cửa phòng, chỉ thấy Thương ngồi xổm trước đống lửa nhưng không biết làm gì.
“Thương ngươi ở đó làm gì a?”
Thương quay đầu nhìn tiểu Yên không mặc y vật chỉ độc một chiếc áo đơn ra ngoài, hờn giận mặt nhăn mày nhíu, đi đến trước mặt tiểu Yên, hơi trách cứ nói.
“Ngươi sao không mặc thêm y phục lại ra đây, muốn làm cho bệnh càng thêm nghiêm trọng sao?”
Thương ôm lấy tiểu Yên vào nhà lấy thêm y phục.
Tiểu Yên biết Thương không vui, tự biết ý tát yêu một cái.
“Thực xin lỗi, người ta không phải cố ý, ta ngửi được mùi thơm, cho nên mới không chú ý mình chưa khoát y phục đã đi ra, không cần sinh khí được không?”
“Ngươi ngoan!” Thương bị cầu xin tha thứ của tiểu Yên đùa đến nở nụ cười.
Vì tiểu Yên khoát thêm y phục, Thương ôm tiểu Yên đi ra ngoại phòng nơi hắn vừa ngồi, nhượng tiểu Yên ngồi trên ghế dựa, rồi mới trở lại đống lửa, đem thứ gì đó cầm lên, đưa đến trước mặt tiểu Yên.
“Đây là…”
“Thừa lúc ngươi ngủ ta bắt đấy, ăn đi, xem ta nướng có được không?”
Thương xé một miếng thịt nhỏ nóng hầm hập uy đến miệng tiểu Yên, tiểu Yên ngoan ngoãn há mồm ăn.
“Ăn ngon nga.” Tiểu Yên hạnh phúc trợn to mắt, hắn chưa bao giờ nếm qua thứ thịt ngon thế.
“Ăn thêm đi, ngươi rất gầy, chỉ ăn rau xanh sao đủ dinh dưỡng, sau này ta sẽ bắt thêm chim muông thú rừng về cho ngươi ăn.”