• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi còn vọng tưởng muốn kết hôn với người khác, xem ra ngươi không biết tương lai chính mình.” Thương Đông Nghêu trong cơn giận dữ gầm nhẹ.

Thương Đông Nghêu hung tợn trừng mắt nhìn một đám người ầm ĩ đứng xem, khẩu khí phi thường không tốt, uy hiếp nói, “Không muốn chết liền cút cho ta.”

Mọi người nghe thấy, liền lấy tốc độ nhanh nhất từ lúc chào đời đến giờ rời khỏi hiện trường, nháy mắt cảm giác trống trải thật tốt… Không đúng, đây không phải trọng điểm.

Thương Đông Nghêu ôm tiểu Yên trở về phòng, thật mau đã đem tiểu Yên áp đảo, thoát y, tiến nhập.

“A… Đau quá… Chết tiệt, ngươi thật sự hận ta không mau chết sao?” Tiểu Yên bị Thương Đông Nghêu trừng phạt vẫn như cũ, quyết không buông tha.

Tuy sáng nay đã bị hắn hảo hảo khai qua, nhưng Thương Đông Nghêu thô bạo tiến vào vẫn có chút đau đớn, nói không chừng chỗ ấy sẽ biến thành sưng đỏ.

“Ngươi còn nói bậy, xem ra không trừng phạt, ngươi sẽ không ngoan ngoan nghe lời.” Thương Đông Nghêu hung tợn tiến xuất tiểu huyệt tiểu Yên.

“Ân a… Thương… không cần… không cần…” Tiểu Yên cố gắng xoay xoay muốn thoát ly sự thô bạo của Thương Đông Nghêu, cùng lúc đó sự mẫn cảm thân mình lại nhịn không được khẩn cầu nhiều hơn.

Tiểu Yên kiều diễm khêu gợi mị thái càng khiến Thượng Đông Nghêu thêm không khống chế được điên cuồng trừu mãnh, hơn nữa mới rồi trong lời nói tiểu Yên có chút “khích lệ” Thương Đông Nghêu ra sức làm tiểu Yên phun ra một âm tự chói tai, chỉ có thể ừ ừ a a trong lòng hắn vặn vẹo thở gấp.

“Thương… không cần sâu thế… châm một chút… A…”

Tiểu Yên sớm đã quên việc cự tuyệt tác cầu, cũng quên luôn vừa nãy hắn đối với việc Thương Đông Nghêu phản bội sinh khí. Hắn bây giờ chỉ nghĩ phải đạt được càng nhiều khoái cảm và vui thích, hai chân bị Thương Đông Nghêu đặt trên vai, để Thương Đông Nghêu tự do ra vào.

“Tiểu Yên ta yêu ngươi… ta yêu ngươi…” Thương Đông Nghêu thâm tình ở bên tai tiểu Yên nói ra yêu ngữ, hạ thân không vì tiểu Yên cầu xin mà chậm dần trái lại có phần còn nhanh hơn.

“A a… Thương… ta cũng yêu ngươi…” Tiểu Yêu tại nơi cao trào cũng nói với hắn.

Thương Đông Nghêu thỏa mãn ôm lấy tiểu Yên, bất quá… hắn không quên những lời tiểu Yên nói muốn kết hôn với người khác, ghen tị khiến hắn luật động.

Ta muốn đem ngươi nhốt lại, cho ngươi không còn biện pháp cùng bất cứ kẻ nào kết hôn.

Nguyên bản mọi người đã giải tán, lại gặp thành chủ nhà mình ôm chủ mẫu tương lai đùng đùng nổi giận đi vào phòng, liền bay nhanh đến trốn sau viện, những cái đầu tò mò tranh nhau tiến vào bên trong, muốn nhìn mọi việc diễn tiến, không đợi bọn họ tìm được một vị trí cho ổn thỏa, trong phòng đã truyền đến từng trận rên rỉ dồn dập.

“A… Thương… nơi đó không cần… Ân… lại đến…”

“Tiểu Yên… nga… thực nhanh…”

Mỗi người nghe xong mặt đều nóng bừng, kẻ không nhịn được đã phun máu mũi, có nam nhân xẩu hổ lúng túng đến phát trướng, những cặp vợ chồng vốn cùng nhau đến xem diễn… a, là cùng nhau đến đón chủ nhân đã sớm không thấy bóng dáng, chắc là trốn đi ân ái, tóm lại, một đám người không chịu thấu liền bỏ chạy như chi điểu thú tán, để đi giải quyết những điều khó nói, sót lại chỉ có Hựu cùng Hi hai người.

“Ai, sớm biết rằng như vậy đã giải quyết, chúng ta không cần đối chủ tử giải thích.” Hi phi thường tức giận đứng một bên thật giống hài tử.

“Được rồi, đi thôi, nếu để chủ tử biết chúng ta ở đây nghe bọn họ ừ a rên rỉ, chúng ta sẽ trở thành những người không có ngày mai.” Hựu buồn cười kéo đồng bạn với lòng tự trọng đang tổn thương đi. Hi nhoẻn miệng bước theo. Xem ra Thiên thành phải bận rộn lắm đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK