• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai năm sau.

“Vân ca ca, cha muốn ta mang cho ngươi vài thứ.” Một tiểu cô nương chừng mười tuổi xách một cái giỏ trứng gà cùng một ít thịt bò cấp cho tiểu Yên.

“Xảo Xảo thực ngoan, giúp Vân ca ca đặt trên bàn là được.” Tiểu Yên từ phòng trong đi ra, sờ sờ đầu nữ hài, tặng nữ hài một nhánh mứt quả.

Xảo Xảo là con gái đại phu, năm nay mười tuổi, bởi vì tiểu Yên thường giúp đỡ nhà đại phu, nên đại phu hay để nữ nhi tặng đồ ăn tiểu Yên, tiểu Yên cũng rất thương Xảo Xảo, thường cấp Xảo Xảo mua mứt quả nàng thích ăn.

Có đôi khi tiểu Yên trong lòng từng nghĩ, nếu hắn cùng Tuyết Miên vẫn là một đôi vợ chồng, nếu hắn khiến Tuyết Miên hoài thai, có lẽ hiện tại hắn cũng có nhi tử hoặc nhi nữ, nhi nữ đó có thể còn rất giống Xảo Xảo.

Đang tiếc chính là, nguyện vọng như vậy, vĩnh viễn không thể thực hiện!

Tiểu Yên trong lòng rõ ràng hiểu được, thân thể hắn chỉ có thể đối Thương sinh ra phản ứng, nhưng nghĩ đến Thương người đã không còn khả năng xuất hiện, tiểu Yên lại muốn tự giễu.

Không phải hắn luẩn quẩn trong lòng, cũng không phải hắn oán trách trời đất, mà là lão thiên gia thật sự đã làm vậy với hắn, đại phu từng giúp hắn giới thiệu qua không ít nữ nhân tốt, cũng có người lớn mật hướng hắn thổ lộ, chính là hắn không hề có cảm giác, chỉ lễ độ đối đãi các nàng ấy, đem bọn họ xem như khách nhân.

Hắn cũng từng hoài nghi phải hay không mình thích nam nhân, bởi vì Thương là nam, chính là nhìn đến nam nhân, không chỉ không nhìn được, còn có chút buồn nôn, thậm chí khi có nam nhân sảng khoái trực tiếp ở trước mặt nói muốn hắn, lập tức bị hắn đuổi khỏi nhà.

Hắn cười nhạo chính mình, có một dáng điệu thật giống kẻ xuất gia, không bị hồng trần *** hấp dẫn, nhưng trong hai năm này, tiểu Yên không hề như trước là một kẻ khờ dại bên người Thương, hắn đem tất cả tình cảm chân thật của mình che dấu.

“Vân ca ca, ngươi không vui sao?” Xảo Xảo nhẹ giọng hỏi.

Xảo Xảo giống như tên của nàng, lớn lên rất tinh tế, tâm cũng thật nhạy, hơn nữa thanh âm Xảo Xảo có thể khiến người khác yên lòng, đối với những người bệnh đau đớn cuồng loạn, là một trấn định tề tốt lắm, cũng bởi vậy mà phụ thân nàng mới cố ý đem y thuật truyền cho nàng.

“Xảo Xảo sao lại hỏi thế?” Tiểu Yên hai mắt nghi hoặc.

Xảo Xảo đi tới cạnh tiểu Yên ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve mi mắt hơi nhăn lại của hắn, tựa hồ muốn khiến nó thẳng ra, rồi ôn nhu mở miệng.

“Vân ca ca, bình thường khi ngươi có tâm sự sẽ hơi hơi nhíu mày, nhưng khi ngươi không vui sẽ nhăn mặt, tuy rằng chính ngươi không có cảm giác, nhưng ta trông ngươi hai năm, sao hội không nhìn ra.”

Tiểu Yên sửng sốt một lát, liền hạ tay Xảo Xảo xuống, tựa hồ cười nhạo những lời Xảo Xảo nói.

“Xảo Xảo thực cẩn thận, Vân ca ca chính mình cũng chưa phát hiện ra, Vân ca ca không có việc gì, không cần lo lắng.”

Tiểu Yên cấp cho Xảo Xảo một nụ cười, nhưng nụ cười này càng khiến Xảo Xảo thêm lo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK