Cuối cùng hai người bọn họ ra ngoài tìm, chính là hiện giờ sắc trời đã hoàn toàn tối đen, bọn họ ba người lại không có nửa điểm tin tức, tiểu Yên thực sự nóng nảy, ngồi đứng không yên, đi đến cửa nhìn, rồi lại trở về vị trí cũ, lập đi lập lại hơn mười lần, tiểu Yên đã muốn chờ không được.
Xách chiếc đèn ***g, tiểu Yên ra cửa, bên đường tìm kiếm, khả ban đêm sơn nhai chỉ một mảnh tối đen, cái gì cũng không thấy, tiểu Yên trong lòng luống cuống.
Thương chưa bao giờ như vậy, hắn chưa bao giờ về muộn, nếu thật có lúc về muộn, Thương nhất định sẽ mang hắn theo, chẳng lẽ Thương xảy ra chuyện gì?
Nghĩ đến đấy, tiểu Yên đi càng nhanh, một chút không chú ý, sẩy chân bởi tảng đá trên đường, chịu đựng cơn đau tiểu Yên đứng dậy, không nhìn đến tay mình vì vấp té mà chảy máu, hắn hiện tại trong lòng chỉ thầm nghĩ, nhanh tìm được Thương.
Đi được vài bước, phát hiện đằng trước có người hướng phía hắn đi tới, tiểu Yên trong lòng vui vẻ, phải hay không là Thương?
Tiểu Yên nhanh hơn cước bộ, khi hắn đến gần, tâm trạng đang vui sướng bỗng chìm xuống, người kia không phải là Thương, đó là một đại phu sống dưới chân núi, danh tâm rất tốt.
“Đại phu, sao ngươi lại lên núi?”
“Ta vừa đúng lúc muốn tìm ngươi, nam nhân ở nhà ngươi, đầu có vết thương nhỏ, ta đi lấy chút dược, bất quá lúc bọn họ vô thanh vô tức rời đi, đã quên mang theo, cho nên ta đặc biệt đến đưa cho ngươi.” Thiện lương đại phu giơ giơ chỗ dược hắn cầm trong tay.
“Thương bị thương, hắn bị như thế nào?” Tiểu Yên khẩn trương sống chết nắm chặt áo đại phu.
“Trước… trước buông a…” Đại phu thiếu chút nữa bị tiểu Yên lôi đến không thở được.
“Thực xin lỗi.” Tiểu Yên nhanh buông tay để đại phu hít thở không khí.
“Không có việc gì, hắn không có việc gì, ân, vì để an toàn cứ chờ uống xong chỗ dược, rồi dẫn hắn đến chỗ ta để xem.” Đại phu đem dược giao cho tiểu Yên, sau khi được tiểu Yên cảm tạ, đại phu liền rời đi.
Tiểu Yên ngây ngốc tiếp bao dược từ trong tay đại phu, ngây ngốc nhìn đại phu nói lời cảm tạ, thẳng đến lúc đại phu đi xa, tiểu Yên mới lấy lại tinh thần, chạy như bay về nhà, hy vọng Thương đang ở nhà chờ hắn.
Hắn đẩy cửa ra, không thấy Thương, tiểu Yên an ủi chính mình, có lẽ Thương đang trong phòng, hắn không ngừng tìm lý do, tự mình trấn tĩnh, mãi đến lúc trong phòng, bên ngoài đều đã tìm qua, vẫn như cũ không có bóng dáng Thương, tiểu Yên chịu không nổi, liền sụp đổ.
Thương đi rồi, chuyện hắn tối sợ hãi cuối cùng đã xảy ra, Thương không cần hắn, đã rời hắn đi.
“Thương, ngươi ở nơi nào? Ngươi ở nơi nào?”
Tiểu Yên khóc thảm đến khàn giọng, nhưng vô luận hắn kêu to thế nào, đáp lại hắn chỉ có tiếng vang trống rỗng.
Một đêm này, tiếng khóc buồn rầu của tiểu Yên, truyền khắp núi rừng, những động vật trong núi tựa hồ cũng đáp lại ai thê, phát ra tiếng kêu rên rĩ, chính là âm thanh như vậy…
Vẫn không thể gọi về một Thương sớm đã đi xa.