- Ch.ết ch.ết… Thế có lạnh không? Mau vào thay quần áo đi!
Thấy ông nội chạy vào trước lấy khăn, lúc này Hà Xuyên mới cảm thấy có 1 thứ gì đó khiến cô nổi hết cả da gà phía sau lưng. Quay lại thì ối dồi ôi, sắc mặt của An Cửu tối đến mức khiến cô nuốt 1 ngụm nước bọt sợ hãi.
- An Cửu, ông nội tôi không cố ý đâu. Mau vào thay đồ ra để tôi giặt đồ cho anh.
An Cửu nhìn xuống người mình rồi lại nhìn Hà Xuyên mà từ từ nói.
- Đây là quần áo đặt riêng, phải giặt khô.
- Nhưng ở nơi này làm gì có tiệm giặt khô chứ? Hay để tôi đền cho anh bộ khác nhé?
- Bộ đồ này có giá trị bằng một phần ba chiếc siêu xe khi nãy.
Nghe đến đây, Hà Xuyên từ trạng thái sợ hãi chuyển sang trạng thái tái cả mặt.
Toàn thân ông tướng này đâu đâu cũng là tiền có giá trị. Bây giờ mà cứ động vào là hỏng. Chắc bán thân cô đi cũng không đủ để trả nợ mất.
Mà An Cửu nhìn biểu hiện tuyệt vọng của Hà Xuyên thì lấy mấy chiếc túi xách trong tay cô rồi đi vào bên trong.
- Tôi biết em không trả được nên có bắt em đền đâu. Cùng lắm lát tôi vứt bộ này đi là được, để lại cũng chẳng thể mặc được nữa.
Hà Xuyên thật sự cảm thấy lực bất tòng tâm. Bắt quý tộc giả dạng thường dân để sống, nhưng khổ nỗi những đồ trên người quý tộc giá trị quá. Làm hỏng thì không có tiền đền, mà manh động quá thì bị phát hiện. Với tình hình này thì đến đâu ứng phó đến đó vậy.
Nghĩ đến đây, Hà Xuyên vắt hết nước trên áo xống rồi lập tức chạy theo An Cửu ngay.
Được cái, sau sự cố vừa nãy, ông nội cô có vẻ rất thân thiện với An Cửu. Đặc biệt hơn, còn tự tay gọt trái cây cho hắn ăn.
Sau khi thay sang bộ quần áo khác, lúc này An Cửu mới có dáng vẻ của 1 anh chàng trẻ trung. Đến cả Hà Xuyên khi nhìn cũng phải cảm thán rằng An Cửu bảo toàn nhan sắc rất tốt. Đã 37 tuổi rồi mà cứ như mấy chàng trai hai mấy.
“Cạch” 1 tiếng. Ông cụ Hà đặt đĩa hoa quả lên bàn, sau đó ngồi xuống cạnh con trai. Còn Hà Xuyên ngồi cạnh An Cửu, trái tim đập nhanh đến mức tay khiến cô cảm thấy bồn chồn.
Hà Tiêu nhìn chằm “người bạn” mà con gái dẫn về thì soi xét đủ điều. Uống 1 ngụm trà, Hà Tiêu liền mở lời trước.
- Cậu và Xuyên Xuyên nhà tôi đang yêu nhau sao? Hay chỉ là bạn bình thường thôi?
An Cửu bình tĩnh đáp.
- Dạ, cháu và Tiểu Xuyên đang yêu nhau ạ.
- Yêu nhau được bao lâu rồi?
- 2 năm rồi ạ.
- Vì sao quen nhau?
- Gặp rồi nhất kiến chung tình ạ.
- Đã lên giường với nhau chưa?
Đến đây, Hà Xuyên bắt đầu có chút chột dạ, định quay sang lén nhắc An Cửu liệu liệu trả lời. Ai ngờ, ông cụ Hà ngồi bên cạnh giơ tay vỗ mạnh 1 cái vào đầu của con trai.
- Cái thằng này! Mày nghĩ Xuyên Xuyên nhà chúng ta dễ dãi đến vậy à? Con bé sao có thể lên giường với người nó chưa xác định kết hôn được chứ?
Câu nói của ông nội khiến Hà Xuyên cảm thấy không biết giấu mặt vào đâu.
Tuy nhiên, An Cửu rất thẳng thắn đáp trả.
- Dạ, chúng cháu mới lên giường. Hôm nay cháu đến đây để ra mắt, mong ông và chú sẽ chấp nhận cháu!
Ngay lập tức, ánh mắt của Hà Tiêu chuyển sang Hà Xuyên lườm nguýt 1 cái. Tính tình của ba cô khó từ trước đến giờ. Cũng may là ông nội lên tiếng căn ngăn, nói đỡ cho vài câu mới yên ổn.
Dừng 1 lúc, Hà Tiêu tiếp tục chất vấn.
- Ba mẹ cậu làm nghề gì?
Hà Xuyên chỉ đợi có thế, giơ chân dẫm nhẹ vào chân của An Cửu.
Hắn cố nhịn đau, trấn tĩnh trả lời.
- Ba mẹ cháu mất rồi ạ. Hiện cháu đang sống 1 mình, còn 1 người anh trai và gia đình của anh ấy nữa.
- Cậu đang làm nghề gì thế?
- Dạ, cháu kinh doanh bất...
Lời còn chưa nói dứt câu, Hà Xuyên lập tức giơ tay bịt chặt miệng của An Cửu lại, thay hắn trả lời.
- Anh ấy kinh doanh nhỏ ạ. Có 1 cửa hàng buôn bán rau củ quả.
- Kinh doanh nhỏ sao? Cũng có chút thành tựu. Mà cậu hơn con gái tôi bao nhiêu tuổi thế?
- Anh ấy năm nay 29, bằng tuổi anh trai con đó.
Thấy con gái cứ trả lời thay, ba Hà có chút nổi quạo lên.
- Ba hỏi người ta chứ có hỏi con đâu hả? Đừng có xen vào!
Khi ba Hà vừa dứt lời thì lại nhận 1 đòn từ ông cụ Hà giáng thẳng vào vai.
- Xuyên Xuyên lâu lắm mới về, sao cứ hở ra là mắng con bé thế hả? Mày tránh sang bên cạnh để ta nói chuyện.
An Cửu ngồi đó mà cũng ngơ luôn. Cái gia đình nhà nhà thật sự quá bất ổn, khác biệt hẳn đối với An Gia. Vì là 1 gia tộc lớn nên An Gia rất chú trọng các quy tắc, lễ nghi. Vậy nên, các thành viên khác không được động tay động chân với nhau trước mặt trưởng bối. Nói chuyện sẽ ra nói chuyện, còn nếu phạt thì sẽ ra phạt.
Quả nhiên, nói chuyện với ông cụ Hà vẫn dễ dàng hơn. Điều này khiến Hà Xuyên an tâm được phần nào.
Rồi đến phần tặng quà. An Cửu đem những món đồ mà bản thân chuẩn bị ra tặng ông nội và ba cô.
Ông nội cô là mấy chai rượu quý được nhập khẩu từ Pháp. Còn quà của ba cô là 1 bộ vest được thiết kế riêng. Ngoài ra còn rất nhiều quà nhập khẩu. Hiển nhiên giá trị của món quà đắt nên vừa nãy bị hất nước, túi bên ngoài bảo vệ nên những thứ bên trong đều không có gì đáng ngại.
Hai bên đang cười nói vui vẻ, đột nhiên ông nội cô trượt tay, là vỡ 1 trong 5 chai rượu quý xuống đất. Ông cụ Hà thấy thế định cúi xuống nhặt những mảnh vỡ lên thì Hà Xuyên liền ngăn lại. Cô vội đi lấy dụng cụ để quét dọn.
Nhìn chai rượu mới còn chưa bóc tem cứ thế bị vỡ, ông cụ Hà thở dài hỏi An Cửu.
- Chai rượu này có đắt lắm không? Ta làm vỡ như thế không sao chứ?
- Dạ không đắt ạ! Cũng tầm trung thôi, nào để cháu mua cho ông chai khác.
- Rượu tầm trung giờ thiết kế đẹp thật. Nếu rẻ sau này ta nhờ cháu mua hộ mấy chai uống dần.
- Vâng.
Nhưng khi Hà Xuyên dọn dẹp những mảnh thủy tinh xong, cô thấy trên 1 mảnh thủy tinh của chai rượu đó có mã vạch, vì tò mò nên cô lấy điện thoại ra quét thử. Đã không quét thì thôi, quét rồi cô suýt nữa bị dọa cô hóa đá.
Đúng lúc này, An Cửu đi đến, thấy cô sững sờ ngồi đó thì cúi xuống hỏi.
- Sao thế?
- An Cửu, không khéo anh cho tôi tiền cũng được… Tặng quà cho đắt tiền rồi vứt đi. Anh không xót nhưng tôi tiếc đứt ruột ra ấy.
Khóe miệng của An Cửu bỗng hơi cong lên.
- Không cần tiếc. Chỉ cần kết hôn với tôi xong, tôi dạy em cách tiêu tiền!
***
NÓI THẾ THUI CHỨ TÁC GIẢ NGHÈO MUỐN CHỚT🤦CẦN NGƯỜI NHƯ ANH CỬU BAO NUÔI!