Cô mệt đến mức ngồi sụp xuống đất, mồ hôi nhễ nhại. Rồi cô cảm thấy bụng có chút đau, cô cố gắng điều chỉnh lại hơi thở, xoa nhẹ bụng rồi thủ thỉ.
- Ngoan, bảo bối đừng sợ…
Nhìn lên bầu trời bao la bị bóng đêm bao trùm, giờ đây Hà Xuyên cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.
Cô đã cố gắng để có thể bảo vệ bảo bối trong bụng cô rồi. Giờ chỉ biết trông đợi vào người đến cứu. Trường hợp xấu nhất xảy ra, cô sẽ cùng bảo bối nhảy từ sân thượng xuống.
Cô biết như vậy bảo bối trong bụng cô sẽ gặp nguy hiểm, nhưng cô hết cách rồi. Cô thà cùng con hi sinh chứ không thể để tài sản bằng mồ hôi nước mắt của An Cửu rơi vào tay của An Tư Nhất.
Nếu cô giao hết ra, đằng nào anh ta sẽ ra tay với cô. Thà rằng cô đánh đổi mạng còn hơn để tên khốn đó thực hiện được kế hoạch.
Trong lòng của Hà xuyên vẫn còn chút hi vọng là An Cửu còn sống. Nếu không phải như vậy, thì cô và đứa bé đi xuống đó gặp ba nó, chắc chắn đứa bé sẽ không giận cô đâu nhỉ?
Hà Xuyên ngồi co ro 1 góc, hàng loạt những suy nghĩ linh tinh xoẹt qua trong đầu cô.
Mà phía bên kia cánh cửa, An Tư Nhất cùng đám thuộc hạ đang ra sức dùng lực muốn phá cửa.
Vừa bị Hà Xuyên đá cho 1 vố, anh ta tức đến mức gào lên.
- Con mẹ nó! Hà Xuyên! Mày có mở cửa không thì bảo? Tao nói cho mày biết, hôm nay mày mà không nói đống giấy tờ và di chúc đó ở đâu, tao sẽ cho mày và cái thai trong bụng mày biết thế nào là địa ngục!
Do cửa thiết kế khá dày nên đám người kia tạm thời không thể mở ra được.
An Tư Nhất nắm chặt tay, đấm mạnh vào cánh cửa rồi quay lại nói gì đó vào tai tên thuộc hạ đứng bên cạnh. Chỉ biết tên đó nghe xong thì lập tức rời đi ngay.
Hà Xuyên không muốn nghe những tiếng chử.i bới của tên khốn kia, chỉ có thể giơ tay bịt tai lại.
Có điều, lúc lâu sau bên kia không còn tiếng đập cửa nữa. Cô cứ tưởng bọn chúng đi rồi, ai ngờ giọng nói yếu ớt của quản gia và mấy người giúp việc truyền tới.
- Phu nhân… Cô đừng mở cửa… Hự…
Quản gia bị tên áo đen đá cho 1 cú vào bụng. Lúc này, ông đau đớn nằm gục xuống đất, mà An Tư Nhất ngồi xuống túm chặt lấy tóc của ông kéo lên, ánh mắt lộ rõ vẻ tàn nhẫn.
- Mày nghe thấy tiếng của chúng rồi chứ? Nếu mày muốn chúng ch.ết, thì có thể mặc kệ không mở cửa! Tao đếm đến 3, mày còn không nhanh, tao sẽ cho cái đám này đi chầu Diêm Vương hết!
An Tư Nhất bây giờ chẳng khác gì 1 con quỷ khát máu tàn nhẫn. Hắn vì để Hà Xuyên mở cửa ra mà đã lôi đám người giúp việc và quản gia lên tận đây, hàn.h hạ để cho cô tận tai nghe thấy.
Quả nhiên, còn chưa đếm đến 2, cánh cửa lập tức mở ra.
Gương mặt của Hà Xuyên lộ rõ vẻ tức giận, hai hàng lệ cứ thế lăn dài xuống.
Cô không thể ngờ An Tư Nhất lại có thể làm ra những chuyện này. Quản gia và những người khác thì có gì liên quan chứ? Cô không thể nhẫn tâm để họ vì mình mà mất mạng được…
- Quản gia… Mọi người…
Khi cô định chạy lại thì quản gia khó khăn lắc đầu.
- Phu nhân… Đi đi… Đừng lo cho chúng tôi… Cô bảo bảo vệ… Đứa bé…
Trông thấy cô, khoé miệng của An Tư Nhất dần cong lên.
Hắn hất mặt của quản gia ra, sau đó lao về phía của Hà Xuyên. Cô lùi lại, quay người toang chạy thì An Tư Nhất như 1 con thú hoang lao đến, túm lấy tóc cô mà ấn đầu cô xuống đất.
Cơn đau truyền đến khiến Hà Xuyên xoay sẩm cả mặt mày.
Cô tức giận hét lớn.
- Tên khốn nạn! Sao anh dám đối xử với họ như thế chứ? Họ không có liên quan gì hết!
An Tư Nhất lật người Hà Xuyên lại, lúc này mặt của cô đã bám đầy bụi cát, trên trán và gò má bị xước đang rớm máu.
Anh ta bóp chặt cổ của cô, nở nụ cười tà ác.
- Vì mày ép tao làm như vậy! Mày tưởng mày có thể thoát khỏi tao hay sao? Tao nói cho mày biết, hôm nay tao sẽ lấy đi cái mạng của mày, sau đó sẽ cho người tìm những thứ kia sau!
Vừa nói, tay của An Tư Nhất càng siết chặt hơn.
Hà Xuyên vùng vẫy, thở không ra hơi. Mặt cô dần đỏ lên vì thiếu khí.
Ánh mắt của An Tư Nhất càng trở lên hung tợn.
Biết là bản thân đã đến đường cùng, Hà Xuyên không chống cự nữa, thay vào đó cô nở 1 nụ cười chế giễu nhìn chằm An Tư Nhất.
Quả nhiên, anh ta nhíu mày rồi nới lỏng tay.
- Mày cười cái gì?
Hà Xuyên thở dồn dập, cố gắng khiến bản thân thật bình tĩnh.
- Tôi thấy anh hống hách như vậy thì thắc mắc. Nếu như có An Cửu, anh sẽ không dám gì cả. Vậy mà bây giờ anh đang cố gi.ết tôi cho bằng được. Nếu tôi đoán không nhầm, anh đã ra tay với An Cửu An An Bắc Lam đúng chứ? Anh biết hai người họ khó sống nổi nên mới lộng hành như vậy. Những gì tôi nói đúng không?
Nghe những lời này, An Tư Nhất sững sờ. Nhưng ngay sau đó, anh ta liền cười lớn.
- Nể tình mày sống không được bao lâu, tao sẽ nói cho mày biết. Đúng, tai nạn máy bay mà ông trẻ với thằng anh trai của tao là chính do tao gây ra đấy! Chỉ khi nào 2 con người đó biến mất, An Gia này mới là của tao! Mẹ tao và tao đã bị đám người kia khinh thường bao năm qua, chỉ vì tao nhân không dứt khoát mới khiến mọi thứ trở lên như vậy. Nhưng giờ tao ngộ ra rồi, chỉ có tàn nhẫn và dùng thủ đoạn thì tao mới có thể đoạt hết tất cả. Mày và cái thai trong bụng mày cũng nên biến mất đi là vừa! Tao sẽ cho chúng mày đoàn tụ với nhau dưới địa ngục!