- Tôi đã nghe người khác nói về cô. Nhưng tôi không nghĩ cô lại điên đến mức này đấy.
- Mày nói cái gì?
Vũ Giai không ngờ có ngày bản thân lại bị một người nói thẳng vào mặt như thế. Cô ta thật sự không ngờ đến rằng người phụ nữ này lại có lá gan dám nói cô ta như vậy.
Loại người nào mà Vũ Giai chưa gặp qua? Chỉ cần họ nghe đến tên và dòng họ phía sau cô ta thôi cũng đủ để khiến họ sợ đến mức chân tay run rẩy rồi.
Vậy thì… Người phụ nữ kia chẳng lẽ có gia thế lớn hơn cô ta sao?
- Vũ Giai, tôi khuyên cô đừng có cố chấp nữa. Bắt é.p 1 người không yêu mình, đến cuối cùng người chịu ủy khuất vẫn chính là bản thân cô thôi.
Đây là lời Hà Xuyên khuyên thật lòng.
Một người đẹp như Vũ Giai thì thiếu gì đàn ông chứ? Tại sao cứ nhất thiết phải là An Cửu?
Nếu cô có nhan sắc và gia thế như Vũ Giai, cô nhất định sẽ không để bản thân bước trên con đường lầm lỡ này.
Mà Vũ Giai hoàn toàn không nghe lọt tai bất kỳ cái gì cả. Trong mắt của cô ta hiện giờ thì Hà Xuyên chính là mối nguy hại cần phải loại bỏ.
Vũ Giai thản nhiên, giơ tay lên rồi ấn nhẹ vào chiếc đồng hồ công nghệ cao. Ngay lập tức, có mấy người đàn ông áo đen xông vào phòng.
- Mày biết không, tao là 1 người rất không thích bị cướp đi món đồ mà bản thân thích. Thế nên, thà rằng tao sẽ hủy hoại món đồ đó còn hơn là để mất!
Vừa dứt lời, Vũ Giai vẫy tay. Ngay lập tức mấy tên áo đen kia xông tới túm lấy Hà Xuyêm mà ấn cô xuống đất.
Hiển nhiên, thân thủ của cô không thể nào đọ được với đám người này.
Thấy Hà Xuyên đã bị khống chế, Vũ Giai lập tức trở lên vui vẻ.
Cô ta từ từ bước đến trước mặt cô. Một tên áo đen thấy vậy liền túm cánh tay coi kên, đạp vào chân cô khiến cô phải quỳ xuống trước mặt của Vũ Giai.
Còn Vũ Giai nhân lúc đó vươn tay ra túm lấy mái tóc của cô, ép cô đối diện với mặt mình.
- Con khốn! Mày vẫn không biết thế nào là trời cao đất rộng sao? Mày… Dám cướp An Cửu của tao, để tao xem… Nếu tao rạc.h n.át cái bản mặt của mày ta thì An Cửu sẽ còn yêu mày nữa không?
Vĩ Giai quay lại, đập vỡ 1 chai rượu, sau đó cầm 1 mảnh thủy tinh muốn thực hiện hành vi xấu.
Ai ngờ, lúc mảnh thủy tinh còn cách mặt cô chỉ vài minimet, chợt có 1 bàn tay từ phía sau nắm chặt cổ tay của Vũ Giai lại.
Hà Xuyên chỉ nghe thấy có rất nhiều tiếng sún.g vang lên. Sau đó, những tên áo đen đang khống chế cô lần lượt từng tên ngã xuống.
An Cửu tức giận, bước đến bóp chặt cổ của Vũ Giai.
- Cô chán sống rồi sao?
Ánh mắt hắn tràn ngập sự phẫn nộ.
Mà Vũ Giai như không tin vào mắt mình, cô ta cố gắng vùng vẫy nhưng như vậy chỉ càng khiến An Cửu tức giận hơn mà thôi.
Hà Xuyên bên này muốn bước đến chỗ An Cửu. Nhưng chợt cô thấy đầu óc quay cuồng, rồi mọi thứ trước mắt trở lên 1 cách mơ hồ ngã xuống.
Nhìn thấy Hà Xuyên ngã xuống, An Cửu liền hất Vũ Giai sang 1 bên rồi nhanh chóng đến đỡ lấy cô.
Thoát được trong gang tấc, khoé miệng của Vũ Giai bỗng cong lên. Cô ta cố gắng hít thở, loạng choạng đứng cách xa An Cửu 1 khoảng.
- Sao hả? An Cửu… Anh lo lắng cho cô ra đến vậy hả? Nhìn vẻ mặt của anh kìa… Em thật sự rất ghen tị với cô ta đó!
- Cô đã làm gì cô ấy?
- Không có gì đâu. Em chỉ khiến cho cô ta trúng ít độc thôi.
Lời nói của Vũ Giai thản nhiên đến mức khiến An Cửu tức điên muốn gi.ết người.
Thực ra, đôi bông tai mà cô ta đưa cho Hà Xuyên đã được tẩm sẵn chất độc. Vì đã uống thuốc giải trước, thế nên Vũ Giai hoàn toàn không bị làm sao cả. Một khi người khác chạm tay vào chiếc hộp nhung đó, chắc chắn sẽ làm động tác vô tình nào đó khiến cho chất độc ngấm vào cơ thể.
Vũ Giai không tin, hiện tại An Cửu không quỳ xuống cầu xin cô ta.
Nhìn Hà Xuyên đã bị ngất đi trong lòng, An Cửu vẫn cứ ôm chặt lấy cô không buông. Vũ Giai thấy thế thì liền nhắc nhở.
- An Cửu, anh mau tránh xa cô ta ra đi. Tay của cô ta có dính độc đó. Nếu bây giờ anh chịu quay về bên em, nhất định em sẽ cho cô ta 1 cơ hội.
Hắn khẽ cười lạnh mà hướng về nhìn Vũ Giai bằng ánh mắt chế giễu.
- Vũ Giai, tôi tưởng cô ngu thôi. Thật không ngờ cô lại đần đến mức khiến tôi cảm thấy ghê tởm đến như vậy.
- An Cửu!
Bất chợt, An Cửu ôm Hà Xuyên lên.
Đúng lúc này, An lão gia và mọi người đi vào phòng. Nhìn cảnh tượng hỗn loạn cùng với những vết máu loang lổ trên sàn, ai nấy đều sợ đến mức không ai dám đi vào mà chỉ đứng ở cửa.
An lão gia đang định lên tiếng, An Cửu lạnh giọng ra lệnh.
- Người phụ nữ này cô ý hãm hại cô dâu! Lập tức bắt cô ta lại cho tôi!
Quản gia thấy thế, vội gọi đội cảnh vệ đến ngay và bắt được Vũ Giai theo lệnh của An Cửu.
Bên ngoài canh gác nghiêm ngặt như thế mà Vũ Giai và thuộc hạ của cô ta vẫn có thể vào được thì chắc chắn là có người ở An Gia này đồng ý cho cô ta vào.
Nghĩ đến đây, An Cửu quét mắt qua 1 lượt đám người kia. Ánh mắt dừng lại ở chỗ vợ chồng An Tư Nhất khiến 2 người kia không rét mà run.
Hắn nói.
- Sau hôn lễ, tốt nhất ai đó hãy đến gặp tôi thú nhận. Nếu không, tôi sẽ không tha cho kẻ nào dám dẫn Vũ Giai này bước chân vào đây đâu!
Nói xong, hắn ôm Hà Xuyên ra ngoài. Qua chỗ hành lang, thấy không có ai thì hắn liền dừng lại, thở dài.
- Dậy đi. Tôi biết em đang giả vờ ngất.
Hà Xuyên nghe vậy thì hé mắt, sau đó cởi găng tay trắng, rồi mới ôm lấy cổ An Cửu.
- Cái này phải cảm ơn nhà thiết kế về bộ lễ phục có đi kèm găng tay trắng cho cô dâu. Thật sự vừa nãy khiến em muốn rớt tim ra ngoài luôn á.
Nhớ lại lúc cô lấy miếng pho mát cho con chuột hamster của trợ lý ăn thì thấy con chuột dần có dấu hiệu như là trúng độc. Cô vì sợ quá nên không dám dộng vào bất cứ thứ gì cho đến khi nghe Vũ Giai vừa nãy khai ra thì cô mới biết.
An Cửu không thả Hà Xuyên xuống mà ôm cô đi thẳng tiếp.
- Em thấy chưa, đến ông trời cũng tạo điều kiện cho chúng ta. Vậy nên, hôn lễ này nhất định phải hoàn thành!