• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Dư Mẫn, có sao không? An Cửu, anh bị điên à? Sao lại hất bạn em ra như thế?

Đột nhiên An Cửu từ đâu xông ra khiến cả 2 chẳng kịp phản ứng gì.

Với tình hình như vậy thì khả năng cao, An Cửu đã nghe thấy hết tất cả những gì vùa nãy rồi.

Mà Dư Mẫn nhìn bộ dạng này của An Cửu thì cũng có chút sợ hãi. Nhưng cứ nghĩ đến đứa bạn thân của mình sắp phải gặp nguy hiểm, cô không thể nhịn được mà hùng hổ đứng dậy.

- An Cửu! Anh là 1 tên khốn! Anh thừa biết Hà Xuyên sẽ lâm vào hoàn cảnh gì nếu như ở bên anh. Vậy mà anh vẫn làm như vậy với bạn tôi.

An Cửu không thèm nghe lọt tai bất cứ cái gì.

Nếu như hôm nay hắn không có hẹn gặp đối tác ở đây, nếu như hắn không vô tình nhìn thấy cô đi vào căn phòng này thì hắn làm sao biết được cái người bạn kia của cô đang rót vào tai cô cái gì.

Khi nghe những lời kia, hắn thật sự không thể kiềm chế cơn giận.

Khó khăn lắm hắn mới biết thế nào là thích 1 người, rồi nảy sinh tình cảm. Dù phải đắc tội với thế lực lớn thì đã sao? Hắn vẫn sẽ không chấp nhận để tuột mất Hà Xuyên.

Hắn chưa từng có ham muốn mãnh liệt với ai như thế. Hắn không cần biết ai nói gì, không cần biết ai phản đối ra sao. Việc Hà Xuyên phải ở cạnh hắn chính là điều hắn vô cùng chắc chắn!

Lúc này, An Cửu bỗng rút từ trong túi ra 1 khẩu súng, dí sát vào trán của Dư Mẫn rồi gằn giọng.



- Chuyện của cô sao? Tốt nhất câm miệng lại cho tôi!

Ngoại trừ Hà Xuyên ra thì có vẻ như An Cửu chẳng phân biệt nam và nữ. Đối với hắn, chỉ cần là kẻ chĩa mũi, hắn sẽ không có bất kỳ nhân nhượng gì mà thẳng tay xử lý.

Hà Xuyên thấy An Cửu quá mức kích động.

Cô sợ hắn sẽ lỡ tay nổ sú.ng với Dư Mẫn thì vội vàng thoát khỏi bàn tay của hắn. Rồi lao đến, chắn trước mặt đứa bạn thân.

- An Cửu, anh bình tĩnh lại đi. Dư Mẫn cũng chỉ là muốn tốt cho em thôi… Anh đừng có ra tay với cô ấy…

- Hà Xuyên, có phải dạo gần đây tôi quá dễ dãi với em nên em mới càng được nước lấn tới rồi đúng không? Tránh sang 1 bên ngay!

Nhìn chiếc váy hai dây mỏng manh trên người của Hà Xuyên khiến trong người An Cửu thật sự nóng như lửa đốt.

Thường ngày cô biết điều, ngoan ngoãn nghe lời hắn ra sao. Vậy mà hôm nay lại dám cãi lại ý của hắn.

An Cửu vốn đa. Tức giận, giờ đây lại càng khó chịu hơn bội phần.

Thế là hắn dứt khoát bước tới, đẩy Hà Xuyên sang 1 bên, rồi nổ sún.g bắ.n Dư Mẫn cảnh cáo.

Thật không ngờ, động tác của Hà Xuyên nhanh hơn.

Cô lao đến chắn trước mặt của Dư Mẫn…

Một tiếng súng vang lên, Hà Xuyên đau đớn khuỵu xuống, đau điếng đến tận tâm gan.

Mà Dư Mẫn chứng kiến 1 màn này thì tái mặt, chân tay run rẩy không ngừng. Cô biết An Cửu là 1 kẻ tàn nhẫn, nhưng thật không ngờ hắn lại có thể tàn nhẫn thẳng tay đến mức này. Nếu vừa rồi không phải Hà Xuyên dùng cánh tay đỡ cho cô, thì chắc chắn viên đạn kia đã xuyên vào giữa ngực cô rồi…

- A… Tên khốn kiếp! An Cửu, anh là tên khốn kiếp…



Lần đầu tiên trong đời cô cảm nhận được nỗi đau thấu xương trúng đạn.

Máu từ cánh tay cô không ngừng trào ra như xối, vì vừa tức vừa đau nên Hà Xuyên không thể nhẫn nhịn nữa mà lên tiếng hắng giọng mắng nghiếc An Cửu ngay.

- An Cửu, anh điêm rồi sao? Anh có biết Hà Xuyên thuộc nhóm máu hiếm không? Sao anh dám…

Dư Mẫn sau khi lấy lại được tinh thần thì nghiến rằng nghiếng lợi lao đến muốn đỡ lấy bạn thân đứng dậy.

Ai ngờ, An Cửu lại chĩa thẳng họng sún.g vào giữa trán của Dư Mẫn.

- Còn dám chạm vào cô ấy, đừng trách!

Dư Mẫn lo cho Hà Xuyên đến mức sốt ruột nhưng bị đ.e do.ạ nên cô không dám có hành động nào khác.

Mà An Cửu thấy thế thì thu s.úng lại, sau đó cúi xuống ôm Hà Xuyên lên.

- An Cửu, anh dám ra tay! Tôi không muốn thấy cái bản mặt của anh nữa! Đừng có chạm vào tôi!

- Đừng giận dỗi, nếu không máu sẽ càng chảy nhiều hơn.

- Dù tôi có ch.ết tôi… Cũng không chấp nhận anh! Anh nghĩ anh… Là ai hả? Anh… Mau cút đi, đừng động vào người tôi!

Hà Xuyên đau đến mất đi lý trí. Cô không còn nhân nhượng giữ gìn hình tượng của bản thân nữa.

Trước đây, khi gặp An Cửu, lúc nào cô cũng dè dặt, luôn xem sắc mặt của hắn mà làm theo.

Tuy nhiên, hôm nay hắn dám chạm đến giới hạn của cô. Vậy thì đừng trách vì sao cô trở mặt!

Chuyện trả thù An Tư Nhất cũng đã xong, cô cũng chẳng còn gì để phải ở bên cạnh An Cửu nữa. Nếu phải bồi thường hợp đồng, được thôi! Cô thà làm trâu làm ngựa cho hắn để trả nợ còn hơn sống trong cái vỏ bọc giả tạo này nữa!

- Hà Xuyên, ngoan chút! Tôi đưa em đến bệnh viện!

Dù Hà Xuyên có vùng vẫy ra sao thì An Cửu vẫn làm ngơ.

Hắn ôm cô đi ra phía cửa, ai ngờ liền chạm mặt 1 người đàn ông.

Mà Dư Mẫn còn không biết làm sao, khi nhìn thấy người đàn ông đó thì hai mắt liền sáng lên, sau đó lao đến chỗ người đàn ông kia rồi nói.

- Anh Dư Khải, người đàn ông này muốn đưa Tiểu Xuyên đi. Anh mau giúp em cản anh ta lại đi!

Dư Khải thấy em gái mình nói vậy, bất giác nhìn về phía Hà Xuyên đang bị người đàn ông kia bế, cánh tay hình như tr.úng đ.ạn nên chảy rất nhiều máu.

Theo bản năng, Dư Khải liền giơ tay ra chặn đường đi của An Cửu.

- Là An tiên sinh đúng không? Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bạn thân của em gái tôi không có ý định đi theo anh thì phải…

Hai mắt của An Cửu sa sầm lại.

- Nếu không muốn ch.ết thì tránh đường!

- An tiên sinh, tôi cũng là người nhà nước. Hành động này của anh là đang vi phạm pháp luật đấy, nếu anh muốn đi, hãy để Tiểu Xuyên ở lại!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK