• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Câu nói này của An Cửu khiến cho mọi người lâm vào trầm mặc. Lúc sau, An lão gia đứng dậy, đi về phía giường bệnh nhìn An Cửu mà thở dài. Cuối cùng ông cũng không thể che giấu được nữa. Đến nước này rồi, nếu không nói ra thì chỉ khiến An Cửu càng thêm tức giận mà thôi.

Thế là, An lão gia liền đem tất cả mọi chuyện kể lại với An Cửu. Không biết qua bao lâu, không gian trong phòng bệnh ngày càng trở lên căng thẳng hơn. Thấy An Cửu khẽ cau mày, An lão gia liền dãi bày.

- Năm đó, anh vốn muốn quên đi tất cả mọi thứ, chấp nhận Nhất Ngôn và những đứa con của nó. Nhưng từ sau khi mẹ liều mạng sinh em ra, anh lại có suy nghĩ khác. An Cửu, anh cũng chỉ vì duy trì dòng họ An của chúng ta thôi. Bây giờ anh đã tuổi cao sức yếu lắm rồi, anh mong em sẽ không phụ sự kỳ vọng của anh… Quay trở về đi em trai!

An lão gia cứ ngỡ rằng những lời này có thể phần nào thuyết phục được đứa em trai này của mình, nhưng ngoài dự đoán của ông, An Cửu tức giận trừng mắt.

- Sao anh có thể nhẫn tâm nói ra những lời như vậy chứ? Dù cho An Tư Ngôn không phải con ruột của anh, An Bắc Lam và An Tư Nhất không phải cháu ruột của anh, nhưng tại sao anh lại có thể lấy họ ra để làm lá chắn bảo vệ em?

- Em có thể nói anh nhẫn tâm cũng được. Nhưng năm đó nếu không phải anh thu nhận An Tư Ngôn thì nó và 2 thằng con của nó có được cuộc sống sung sướng như hiện tại hay không? Tất cả những gì nó là chính là trở thành thế thân của em trước khi anh giao toàn bộ cơ nghiệp cho em! An Cửu, anh làm tất cả cũng chỉ vì muốn dọn đường cho tương lai của em mà thôi!

- Tương lai? Anh nghĩ em cần anh sắp xếp tương lai cho em hay sao?

Càng nói, An Cửu có vẻ càng trở lên kích động hơn. Hắn vẫn còn nhớ như in ngày hôm đó, An Bắc Lam chĩa súng vào người của hắn, thằng bé đó đã rơi nước mắt. Trước đây, hắn chưa từng thấy thằng bé có biểu hiện yếu đuối như vậy dù trước đây nó cũng từng trải qua nỗi đau mất mẹ.

- Tại sao cháu cố gắng đến như vậy mà lại bị phủ nhận? Ông trẻ, tại sao… Ông nội lại lợi dụng cháu để biến cháu trở thành thế thân của ông? Chỉ vì khác dòng máu hay sao? Ông hãy nói cho cháu biết đi… Sao ông nội vì ông lại có thể đối xử tàn nhẫn với cháu như vậy chứ? Sự nỗ lực từ nhỏ đến lớn của cháu thì được tính là gì? Là trải thảm cho ông trẻ sao?



Thật sự, An Cửu không ngờ anh trai mình lại có thể làm ra những hành động này. Tuy nó không thể hại chết người nhưng lại tàn nhẫn dập tắt vi vọng và sự cố gắng bao năm của những người khác.

Cho đến tận bây giờ, An Cửu mới hiểu vì sao trước đây anh trai lại cố gắng bí mật đưa mình ra nước ngoài. Vì sao An Tư Ngôn và An Bắc Lam rất nhiều lần bị ám sát như vậy… Bởi vì người bên ngoài cứ ngỡ họ chính là người thừa kế của An Gia, thế nên lúc nào cũng nằm trong mục tiêu bị nhắm đến. Chẳng ai có thể ngờ rằng, người An lão gia thực sự giao tài sản cho lại chính là An Cửu.

Hà Xuyên đứng 1 góc, nhìn cuộc trò chuyện có vẻ rất căng thẳng. Lại nhìn thấy An Cửu không hề để ý đến mình thì cô chợt cảm thấy thất vọng vô cùng.

Người cô ngày đêm mong nhớ bây giờ đã trở lại ở trước mặt, nhưng tại sao cô lại buồn đến thế chứ?

Cô cảm thấy bản thân như 1 người thừa thãi ở đây, thế nên quay người lén ra ngoài ngồi đợi. Tất cả điều này đều được An Cửu nhìn rõ hết. Có điều, hắn vờ như không biết, trong lòng phức tạp bội phần.

Cuộc tranh luận của An Cửu và An lão gia không biết qua bao lâu, cuối cùng An lão gia bị đứa em này làm cho suýt lên cơn đau tim. Cuối cùng, ông quay người rời đi, buông 1 câu.

- Cửu à, em nghỉ ngơi đi. Anh không muốn vì chuyện này mà tình cảm anh em ta bị rạn nứt đâu!

Trần Thanh Khải nhìn theo bóng lưng của An lão gia thì chỉ biết thở dài. Rồi anh quay sang nhắc khẽ An Cửu.

- Haiz… Mình biết là cậu giận, nhưng cậu cũng phải suy nghĩ mặt tích cực hơn chứ? An lão gia cũng chỉ là quá lo lắng cho cậu thôi. Cậu thử đặt mình vào trong hoàn cảnh của anh trai cậu mà xem. Nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, anh trai cậu tuy sai thật nhưng cũng không hoàn toàn sai hẳn. Chỉ là bảo vệ cậu không đúng cách mà thôi. Cô thấy tôi nói có đúng không Hà Xuyên?

Vừa nói, Trần Thanh Khải vừa quay người lại nhưng không thể tìm thấy bóng dáng của Hà Xuyên đâu cả. Anh ta nhìn quanh, muốn gọi cô thì An Cửu lên tiếng.

- Cô ấy lén ra ngoài từ nãy rồi.

- Nhưng tại sao lại thế?

An Cửu không có nói gì.

Mà cái vẻ mặt này của An Cửu không thể che giấu được sự con mắt tinh tường của Trần Thanh Khải. Là bạn bao năm, đương nhiên anh thừa biết An Cửu đang lo lắng điều gì.



Giọng nói của Trần Thanh Khải có vẻ ngờ vực. Đam Mỹ Hiện Đại

- Cậu… Đang có khuất mắc gì với Hà Xuyên đúng không?

Nghe vậy, An Cửu không nói được gì mà chỉ khẽ gật đầu.

Trần Thanh Khải nói tiếp.

- Cậu đấy, chẳng tinh tế chút nào. Tôi không biết cậu và Hà Xuyên xảy ra chuyện gì, nhưng việc cậu hành động như thế với cô ấy thật sự không đúng. Huống chi hiện tại cô ấy còn đang mang thai nữa. Nếu Ngọc Đoan của tôi mà cũng mang thai, tôi nhất định sẽ không để cô ấy buồn đâu, ảnh hưởng xấu đến thai nhi lắm.

An Cửu không nói gì cả. Quả thực, từ sau khi nghe được tận tai những gì Hà Xuyên nói, hắn thật sự quá thất vọng. Hắn thậm chí còn không muốn gặp cô bởi vì hắn sợ bản thân sẽ kích động làm tổn thương cô.

Hắn đã từng rất thắc mắc rất nhiều, liệu tình cảm của cô đối với hắn là thật hay không? Đối với chuyện này, hắn thật sự quá thất vọng về cô. Nếu không phải hắn vô tình nghe được thì hắn vẫn cứ ngỡ cho rằng tình cảm của cô dành cho hắn là thật lòng. Hắn không hiểu, bản thân hắn đã làm nhiều thứ cho cô như vậy, tại sao cô vẫn không thể cho dành tình cảm cho hắn? Chẳng lẽ, như vậy vẫn không đủ với cô sao?

Thấy cái thằng bạn vẫn không chịu hiểu, Trần Thanh Khải liền kẻ hết mọi chuyện xảy ra với Hà Xuyên trong thời gian qua cho An Cửu nghe.

Xong anh còn chốt 1 câu.

- Đến như vậy mà cậu còn không hiểu sao? Nếu cô ấy không yêu cậu, thì sau khi biết tin cậu gặp tai nạn cô ấy đáng lẽ sẽ đem tất cả tài sản của cậu rời đi, chứ chẳng phải mạo hiểm tính mạng suýt ch.ết thế đâu.

- Hiện tại mình muốn nghỉ ngơi.

Trần Thanh Khải giơ tay vỗ lên vai của An Cửu.

- Cứ suy nghĩ đi. Đừng đưa ra quyết định ngu ngốc khiến sau này có hối hận cũng không kịp đâu.

Nói đến đây, Trần Thanh Khải liền đi ra ngoài.



Anh thấy Hà Xuyên ngồi bên ngoài chỗ dãy ghế chờ thì có chút bất ngờ. Trông thấy sắc mặt cô không được tốt, anh liền có ý tốt nhắc nhở.

- An Cửu vừa tỉnh nên tâm trạng không được tốt. Cô cứ về nghỉ ngơi trước đi, mai rồi quay lại.

- Cảm ơn. Tôi ngồi 1 lúc đã rồi về.

Trần Thanh Khải cũng muốn ở lại cho đến khi cô về, nhưng bây giờ anh đang bận đến chỗ hẹn với Dương Ngọc Đoan nên cũng hết cách. Vừa đi, Trần Thanh Khải vừa bứt dứt vò đầu. Cái tên An Cửu kia đúng là sướng, có mỗi việc chăm vợ thôi cũng đến tay của anh ta. Tức không cơ chứ! Anh ta đã mai mối cho đến vậy rồi mà không biết nắm bắt thì chỉ trách cái thằng bạn kia quá ngu thôi!

Trời về đêm khá lạnh. Hà Xuyên vẫn ngồi trên hàng ghế đợi ngoài hành lạng 1 cách thẫn thờ. Cô không biết bản thân đã phạm phải lỗi gì mà An Cửu lại lạnh nhạt với cô như thế?

Từng cơn gió thoảng qua khiến cho cô hơi rùng mình. Sau khi nghe điện thoại của Trần Thanh Khải, cô vì vội quá còn quên mặc áo khoác. Bây giờ quả nhiên thấy lạnh…

Khi cô định đứng dậy, thì hai chân cảm giác tê dại đi, chỉ đành ngồi xuống xoa bóp 1 chút cho đỡ.

Đột nhiên, có 1 chiếc áo khoác lông phủ lên người cô. Hà Xuyên giật mình, ngẩng đầu lên thì thấy đó là An Cửu. Cô còn đang không biết nói gì, An Cửu trầm giọng lên tiếng trước.
  • Vào trong với anh!
- Nhưng…

- Bên ngoài em không thấy lạnh nhưng anh thì có!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK