An lão gia thấy vậy thì ngày nào cô tới phòng bệnh của An Cửu thì cũng sai người chuẩn bị đồ ăn ngon để sẵn trên bàn cho cô. Nói gì thì nói trong bụng cô bây giờ đang mang đứa con của An Cửu. Nếu trường hợp xấu nhất xảy ra với em trai xấu số của ông thì đứa bé trong bụng của Hà Xuyên chính là hi vọng duy nhất.
Cả ngày mệt mỏi và suy nghĩ miên man khiến tâm trạng của Hà Xuyên ngày càng tệ. Tối đến cô trở về biệt thự tắm rửa rồi quay lại bệnh viện ngủ với An Cửu thì thấy có khách đến.
Từ sau vụ của An Tư Nhất, cô đã cảnh giác hơn rất nhiều. Thế nên, cô đã đồng ý để quản gia thuê thêm người bảo vệ hơn.
Cô bước vào trong đại sảnh, đập vào mắt ngay là bản mặt của Mộc Ái. Có vẻ như dạo gần đây cô ta gặp chuyện gì đó nên mất ăn mất ngủ hay sao mà thần sắc tái nhợt, quầng thâm mắt lộ rõ vẻ tiều tụy.
Trông thấy cô đã về, Mộc Ái có chút kích động liền đứng dậy.
Hà Xuyên lập tức tỏ vẻ mặt không chào đón.
- Sao vậy? Cô lại muốn đến đây gây chuyện gì với tôi nữa đây?
Mộc Ái đáp.
- Cô có thể rút đơn kiện chồng tôi không? Mấy ngày nay mẹ chồng tôi mất ăn mất ngủ phải nhập viện vì suy nhược cơ thể. Tôi cũng rất chật vật, bà ấy bảo tôi đến cầu xin cô để cho An Tư Nhất 1 con đường sống. Anh ấy không thể chôn vùi trong tù được.
Rõ ràng là đến đây cầu xin nhưng cách nói của Mộc Ái giống như kiểu ra lệnh cho cô.
Hà Xuyên cười lạnh, sau đó liền nói.
- Tôi tha cho anh ta, vậy anh ta có tha cho tôi hay không? Mộc Ái, tại sao cô không động não mà suy nghĩ rằng ngay chính bản thân cô tới đây cũng không có chút hối lỗi nào. Cô và chồng cô ra tay với tôi được, nếu đổi lại là tôi đến cầu xin, cô sẽ tha cho tôi chứ?
Câu nói của Hà Xuyên khiến Mộc Ái không cứng họng không nói được gì.
Mãi lúc sau, cô ta mới cất giọng.
- Cô nói như vậy há chẳng phải muốn đứa con trong bụng cô độc chiếm tất cả tài sản hay sao? Hà Xuyên đừng tưởng tôi không biết tính toán của cô. Ông trẻ và An Bắc Lam biến mất, giờ An Tư Nhất bị bắt. An Gia chẳng còn ai cả, là cô đang muốn dọn đường cho đứa bé trong bụng cô đúng không?
Hà Xuyên cả thấy người phụ nữ này thật có năng khiến viết tiểu thuyết cung đấu, cái gì cũng nghĩ ra được.
Cô chẳng việc gì phải tính kế làm gì cho mệt. Nếu theo như những gì Trần Thanh Khải nói thì dù có đông đủ các thành viên, An lão gia cũng chẳng đời nào giao quyền hành cho ai ngoài An Cửu cả.
Bản thân cô không muốn đứa bé trong bụng cô rơi vào cuộc tranh chấp này. Cô chỉ muốn con cô lớn lên bình an, có cuộc sống an yên là cô mãn nguyện lắm rồi.
Hà Xuyên lười muốn giải thích. Cô ngồi xuống ghế thản nhiên đáp lại.
- Muốn nghĩ thế nào thì tùy cô.
- Cô…
Thấy thái độ này của Hà Xuyên, Mộc Ái tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Tuy nhiên rất nhanh sau đó cô ta lấy lại vẻ bình tĩnh mà đắc ý đưa tay vuốt xuống chiếc bụng bằng phẳng của mình.
- À quên, chắc cô không thực hiện được ý đồ đó đâu. Nói cho cô biết, tôi cũng đã mang thai rồi. Ý định mẹ cậy nhờ con của cô cũng nên dập tắt đi là vừa.
Có điều, ngoài dự liệu của Mộc Ái, Hà Xuyên hoàn toàn không có chút khó chịu gì. Ngược lại còn còn nở nụ cười bí hiểm nhìn chằm cô ta.
- Chúc mừng nhé. Vậy về mà ăn uống đầy đủ, chăm sóc bản thân tốt vào. Chứ khó khăn lắm mới có con, cẩn thận xảy ra chuyện.
Rồi cô quay sang nói với quản gia.
- Tôi mệt rồi, tiễn khách đi.
Quản gia cúi đầu.
- Dạ vâng thưa phu nhân.
Thấy Hà Xuyên đi lên cầu thang, Mộc Ái khó chịu quát lớn.
- Hà Xuyên! Tốt nhất cô cứ ôm cái ảo tưởng ích kỷ đó của mình đi! Nói tôi ác thì cô cũng ác chẳng kém! Chính cô là người khiến con trai tôi mất đi ba nó!
- Thay vì nói người khác thì hãy ngẫm lại chính bản thân mình đi!
Hà Xuyên mặc kệ vẫy tay rồi đi lên tầng. Cái gì mà ác với chẳng ác, cô đã không tính toán gì rồi nhưng chín An Tư Nhất và Mộc Ái cứ 5 lần bảy lượt muốn hãm hại cô. Hiền quá thì bị đè đầu cưỡi cổ, ác quá thì kêu ác. Chẳng hiểu suy nghĩ của đám người đó nữa.
Cô mệt mỏi trở về phòng, đập vào nắt cô là bức ảnh cưới lớn của cô và An Cửu được khảm vào tường.
Cô bần thần đứng 1 lúc đứng nhìn bức ảnh lớn. Cô vẫn nhớ như in ngày hôm ấy đã thấy An Cửu cười. Từ khi quen An Cửu, số lần cô nhìn thấy hắn cười rất ít, có thể đếm trên đầu ngón tay. Nhưng lần đó hắn đã cười, nhìn cô bằng ánh mắt yệ thương. Rồi lại đến khi biết cô mang thai, mặc dù có chút lo lắng nhưng hắn vẫn rất vui.
Đối với cô, An Cửu lúc nào cũng thật lòng. Tuy nhiều lúc hắn hành động vô cớ, lạnh lùng xa cách nhưng cô biết bên trong hắn ấm áp vô cùng. Người đàn ông tốt như vậy lại là chồng của cô, có mơ cô cũng chẳng thể ngờ được.
Bất giác, Hà Xuyên chìm vào trong dòng suy nghĩ về những hồi ức đẹp. Cô chợt nhận ra bản thân lại thấy hạnh phúc biết bao.
Đứng đó không biết qua bao lâu, cô liền lấy đồ đi vào phòng tắm muốn gội rửa tất cả những sự mệt mỏi.
Sau khi tắm xong, việc làm của cô chính là đi xuống ăn tối và uống thuốc an thai. Hiện tại cô không chỉ chăm sóc cho bản thân mà còn chăm sóc cho cục cưng trong bụng thật tốt. Bác sĩ đã từng nói rồi, cô phải ăn uống đầy đủ thì cục cưng mới phát triển nhanh được.
Tối nay quản gia đã sai đầu bếp hầm cháo gà cho cô ăn. Dùng xong thì uống 1 bát tổ yến bồi bổ, ăn trái cây tráng miệng rồi mới uống thuốc. Tất cả đều là thực đơn do bác sĩ kê, ngày nào quản gia cũng cho người chuẩn bị không sót 1 cái gì.
Uống nốt viên thuốc xong, chợt Hà Xuyên nhận được cuộc gọi của Trần Thanh Khải. Có vẻ anh ta rất gấp gáp khi cô vừa bắt máy liền nói ngay.
- Hà Xuyên, cô mau đến đây đi. An Cửu đã tỉnh rồi!