Về những loại sự tình liên quan đến luyến ái như thế này, quá nhiên là vẫn không thể nóng vội, Từ Tử Du ở trong lòng âm thầm chặc lưỡi tự trách mình, cũng chỉ tại y đã quá mức hưng phấn sau khi xuyên thư tới nơi đây, bằng không đã chẳng phạm phải loại sai lầm như thế.
Ân…… Nếu mẹ mà biết được y vì có ý đồ cưỡng hôn con nhà người ta mà bị đá bay, nàng nhất định sẽ cười đến không khép nổi miệng mất, nói mới nhớ…… Y đã biến mất cũng được ba ngày rồi, mẹ nếu không liên lạc được với y, hẳn lại sẽ tìm đến cái lão thầy đồng ngày trước đi?
Từ Tử Du khe khẽ thở dài, khi ấy cái lão thầy đồng đó lảm nhà lảm nhảm cái gì mà anh trai y đã bị tống sang thế giới khác để tìm kiếm nhân duyên đích thực, lúc ấy y không thèm nghe lời lão vào tai, chỉ thấy thực nực cười, ấy vậy mà mẹ lại cứ một lòng một dạ tin theo lời phán đó. Sau này, y đã vận dụng tất cả các mối quan hệ quen biết để dò tìm tung tích của anh trai, nào ngờ, việc anh biệt vô âm tín lại quá đỗi bí ẩn, cả một người thanh niên bỗng một ngày ngay tại nhà mình biến mất tăm mất tích như mây khói trên trời, đến cả một điểm dấu vết cũng không lưu lại.
Hai năm sau khi anh trai mất tích, mẹ lại đi tìm đến cái lão thầy đồng kia, lần này là để hỏi chuyện nhân duyên của chính y, kết quả là được cái lão thầy đồng phán luôn cho một câu, nhân duyên của y cũng đang chờ y ở một thế giới khác. Lúc ấy y nghe xong cũng chỉ cười nhạt, nào ngờ lão kia phán chẳng sai chữ nào ― giờ chính xác là y đã xuyên vào một thế giới giả tưởng rồi đấy thôi. OJZ
Ài, hiện giờ, điều duy nhất giúp y cảm thấy an lòng lại chính là sự tồn tại của cái lão thầy đồng đó, không có lão giúp trấn an tinh thần, ba mẹ hẳn đang rất phiền muội, chỉ nghĩ đến sau này không thể chăm lo phụng dưỡng ba mẹ cho chu toàn, y lại cảm thấy thoáng chút đau lòng.
Thôi thôi, không nghĩ đến chuyện này nữa. Giờ lo nhiều như vậy cũng vô dụng, năm đó anh trai mất tích, ba mẹ vẫn có thể giữ vững tinh thần [ đại vụ ], nay đến lượt mình biến mất, hai người họ hẳn đã ― quen rồi đi. =._。=
Advertisement
“Vũ Hiên……” Từ Tử Du cất tiếng mềm mại, âm điệu nhẹ nhàng phảng phất bi thương, ngân nga tình ý.
Sắc mặt Tề Vũ Hiên không chút biến động, chỉ đáp. “Chuyện gì.”
Từ Tử Du nghẹn lời, quả nhiên đã quá thất sách, không xong rồi, Tiểu Hiên Hiên sẽ không bởi sự kiện này mà bắt đầu có ác cảm với y đi.
“Đồ ta nấu, ngươi đã ăn chưa?” Trên mặt lộ ra một biểu cảm dè dặt mong ngóng như muốn lấy lòng, Từ Tử Du ở trong sâu thẳm tâm can lặng lẽ tặng cho khả năng diễn xuất của bản thân một cái like.
Sắc mặt Tề Vũ Hiên dịu đi, tuy rằng biểu cảm vẫn thực nghiêm túc, nhưng ngữ điệu khi cất tiếng đáp lời đã ôn tồn hơn rất nhiều. “Ân…… Cảm tạ ngươi. Bất quá, về sau……”
“Về sau ta sẽ luôn nấu cho ngươi ăn mỗi ngày.” Từ Tử Du nhanh chóng ngắt lời Tề Vũ Hiên.
Tề Vũ Hiên trầm mặc một chút, nhưng rồi trước ánh mắt mừng rỡ đến sáng ngời của Từ Tử Du, hắn chầm chậm gật đầu. “Vậy vất vả cho ngươi rồi.”
“Không vất vả, một điểm vất vả cũng không có.” Từ Tử Du mặt ngập tràn hạnh phúc, đáp lời.
Quá tuyệt vời! o(≧v≦)o~~ Đây rõ ràng là tiết tấu Tiểu Hiên Hiên mềm lòng a!
Quả nhiên hôm nay đã không uổng công chút nào, coi tâm tình áy náy của Tiểu Hiên Hiên kìa…… Nếu không lợi dụng cho triệt để, thì sẽ thật phí hoài cái danh nghĩa xuyên thư giả này nha!!!
Không hề tự ý thức được hành vi của bản thân vô sỉ cỡ nào, Từ Tử Du hớn ha hớn hở nhìn Tề Vũ Hiên chằm chằm, khiến người kia căng thẳng đến cứng đờ, lảng tránh ánh mắt y.
Ngô…… Dường như Tiểu Hiên Hiên cũng đã bắt đầu ý thức được tiến triển trong mối quan hệ của hai người họ rồi kìa, ai nha, dáng vẻ ngượng ngùng của Tiểu Hiên Hiên cũng thực khả ái a a a a a!!!
Nếu người ngoài nghe được những suy nghĩ này của Từ Tử Du, hẳn sẽ cảm thấy y đã hóa điên mất rồi. Ngượng ngùng ư? Đó là thứ quỷ gì vậy? Bình Tây Đại tướng quân Tề Vũ Hiên làm sao lại có thể trưng ra cái loại cảm xúc vô năng vô vị đó cơ chứ!!
Tựa hồ đã nhận ra bản thân mình vừa rồi đáp ứng người này là đã có chút không ổn, nhưng Tề Vũ Hiên chưa kịp đổi ý, khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc của Từ Tử Du đã khiến hắn đem những lời cự tuyệt chưa kịp nói ra nuốt ngược lại vào lòng.
Sắc mặt Từ Tử Du quả thực đang rất hưng phấn, hưng phấn đến độ Tề Vũ Hiên tựa hồ cũng cảm nhận được niềm sung sướng rạo rực của y.
Tuy rằng không rõ lý do vì sao việc nấu cơm cho hắn lại có thể khiến Từ Tử Du cao hứng đến vậy, bất quá, hắn thấy cái việc cỏn con này không hề gây tổn hại đến bản thân, lại có thể khiến người có tâm với hắn vui lòng ― hắn hoàn toàn không có lý do cự tuyệt y.
Chỉ một thoáng bất tri bất giác, trái tim của Tề Vũ Hiên đã bị tình [ thái ] ý [ độ ] sâu [ vô ] đậm [ sỉ ] của Từ Tử Du cạy nứt một khe hở be bé nhỏ xinh, tuy rằng khoảng cách từ giờ cho đến cái ngưỡng tình yêu còn quá đỗi xa vời, nhưng đánh giá lại cục diện mà nói, đây chẳng phải là một khởi đầu tuyệt hảo đến mê ly sao?
Danh nghĩa đàng hoàng là ở lại dưỡng bệnh, nhưng Từ Tử Du biết thừa, cơ hội này chính là do Ngô Đoan thay y đoạt lấy. Cái thứ mang tên “cửu nhật sinh cầm” gì gì đó, tuy đúng là một thủ đoạn rất có giá trị, nhưng so với cách hiểu ngây thơ trong sáng của người thường là “lâu ngày sinh tình”, Từ Tử Du lại ưa cái hàm ý khác cơ, y là y thích cái cách hiểu “cửu nhậpsinh tình[1]” cơ, tuy rằng hiện tại y hoàn toàn chưa có đủ khả năng làm ra được cái gì cho nên hồn…… _(:з” ∠)_
Y ở trong lòng lặng lẽ giơ cho vị đồng đội của mình một ngón cái, quả nhiên, chỉ cần không có tâm cơ ngoài luồng, lại còn thật lòng yêu mến Tiểu Hiên Hiên, “sự trợ giúp của Ngô Đoan” sẽ là một đòn bẩy hữu hiệu vô cùng.
Một ngày ba bữa vì Tướng quân nấu các món ăn vừa miệng, còn đổi phong cách chế biến sao cho đa dạng phong phú, mấy thứ cao lương mỹ vị sang chảnh thượng hạng thì có tính là cái gì, các món ăn gia đình giản gị nhưng ấm bụng mới thực là chân tuyệt sắc!
Từ Tử Du cũng không phí hoài thời gian công sức đi mò các lại nguyên liệu nấu ăn hiếm có khó tìm, bởi lẽ Tề Vũ Hiên cũng không hề ham muốn tinh hoa mỹ thực, thứ hắn thích chính là những món ăn tuy mộc mạc giản dị nhưng thấm đậm hương vị gia đình ngọt ngào ấm áp mà Từ Tử Du đã vì hắn mà làm.
Mỗi ngày, vào thời gian dùng bữa, được thưởng thức một món mặn bốn món ăn kèm cùng một bát canh, còn có thêm một vị mỹ nhân dùng ánh mắt nồng đậm tình ý nhìn ngươi không dứt, chăm chú gắp đồ ăn cho ngươi, Tề Vũ Hiên không thể phủ nhận, những ngày vừa qua đối với hắn quả thực chính là cõi tiên.
“Ngươi nếm thử món cà nhân thịt băm này đi, tuy rằng đúng là có phảng phất hương vị của món mặn, nhưng ta lại thấy vẫn chỉ nên tính là món chay ăn kèm mà thôi.” Từ Tử Du chớp chớp mắt nhìn Tề Vũ Hiên, lời nói cất lên có thoáng chút đắc ý.
Khóe miệng của Tề Vũ Hiên khe khẽ cong lên, ngày thường hắn luôn duy trì thói quen ăn uống tiết kiệm, bởi vậy thông thường, các bữa ăn chỉ có một món mặn và bốn món chay, chẳng là, hắn cũng không màng cái ngoại lệ nho nhỏ này của Từ Tử Du, xét cho cùng, hắn chỉ có chút thật thà chân chất trên phương diện tình cảm mà thôi, chứ hoàn toàn không phải là một kẻ khờ, vẫn là cái tiểu tiết kia thực không đáng để hắn phải nhắc tới.
Advertisement
Hoàn toàn không ý thức được đây là cách Từ Tử Du thử nghiệm giới hạn của chính mình, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, Tề Vũ Hiên đã bị đối phương thăm dò đến triệt để.
Kết hợp với những thông tin thu thập được từ cuốn tiểu thuyết kia, lúc này Từ Tử Du đã dám tự tin khẳng định Tề Vũ Hiên không ít thì nhiều đã nảy sinh cảm tình đối với mình, còn về vấn đề loại tình cảm này có phải là tình yêu, hay chăng chỉ là khát vọng được vỗ về an ủi của một tâm hồn đã lâu ngày cô quạnh một mình, y căn bản là không thèm để tâm, chỉ cần có một chút xíu cơ hội thôi, y tin chắc rằng mình sẽ có thể dần dà chuyển hóa loại cảm tình này thành tình yêu chân chính.
Trên thế gian này, nào ai có thể thấu hiểu Tiểu Hiên Hiên hơn y cơ chứ? Còn ai có thể cảm nhận được sâu sắc hơn tâm hồn đơn độc lẻ loi vẫn luôn mong mỏi kiếm tìm một tia ấm áp của Tiểu Hiên Hiên?