Nguyên bản còn hứng trí bừng bừng muốn níu kéo lại Từ Tử Du, ai ngờ đến khi đã hết thời gian nghỉ phép, vừa trở lại đại doanh, tin tức đầu tiên gã nghe được lại chính là Từ Tử Du vậy mà đã trở thành phu nhân của Tướng quân, mới đầu gã còn không dám tin, nhưng vừa rồi tận mắt chứng kiến Từ Tử Du mang theo bọc đồ nho nhỏ hướng thẳng về phía doanh trướng tướng quân mà đi, hơn nữa còn hỏi thăm được thông tin từ Ngưu Đại Sơn, Thẩm Trọng quả thực muốn tuyệt vọng.
Lơ lơ đãng đãng, tựa hồ có một đồ vật quan trọng ― đã biến mất rồi.
Ngưu Đại Sơn hừ một khúc ca nho nhỏ, tung tẩy tiến về phía sân tập. Hiện sắc trời đã dần trở tối, sân tập vắng tanh, chỉ lác đác vài ba người đang luyện tập một mình.
Ngưu Đại Sơn có thể đạt được chức vị Bách phu trưởng của ngày hôm nay, quả thực không thể không kể đến được nỗ lực phấn đấu của bản thân hắn, ngày thường, hắn chưa bao giờ lơ là dù chỉ một buổi tập, chỉ cần thừa chút thời gian là sẽ lại gia tăng huấn luyện.
Đem tấm áo vừa cởi vắt lên một nhánh cây, hắn để trần thân trên, để lộ ra nửa thân hình cường tráng. Trời đã gần cuối thu, nhiệt độ cũng đã giảm nhiều, bất quá Ngưu Đại Sơn dù một chút cũng không để tâm, lắc lắc cánh tay, hắn ra một chiêu Phục Hổ Quyền[1].
“Hảo!” Sau khi hắn dứt chiêu cuối cùng và thu tay lại, từ bên cạnh bỗng truyền đến một tiếng trầm trồ khen ngợi.
Ngưu Đại Sơn quay đầu, vừa vặn nhìn thấy một người nam nhân áo quần hoa lệ vẫn đang vỗ tay nồng nhiệt. Đối phương đứng ở một bên của sân tập, theo sau còn có một tên tiểu tư tuấn tiếu[2], tuy nói Ngưu Đại Sơn vẫn chưa có cơ hội gặp mặt An Bình Vương gia, bất quá cũng không thể nghi ngờ, người duy nhất có thể ăn mặc bảnh chọe đến vậy ở trong toàn bộ quân doanh, lẽ đương nhiên cũng chỉ có vị Vương gia kia.
Hắn cầm áo mình lên, tùy tiện lau người. Luyện xong được một bộ Phục Hổ Quyền này, hắn chẳng những không lạnh, ngược lại còn nóng đến đầm đìa mồ hôi.
Chậm rì rì mặc lại áo cho chỉnh tề, Ngưu Đại Sơn hành lễ với Lý Tiêu Lâm, “Gặp qua An Bình Vương gia.”
Lý Tiêu Lâm nhướn mày, “Ngươi nhận thức ta?”
Ngưu Đại Sơn lắc đầu, “Thuộc hạ chưa từng nhìn thấy An Bình Vương gia, bất quá với khí phái phong lưu này của Vương gia, trong toàn bộ quân doanh này sẽ không có ai nhận nhầm người.”
Lý Tiêu Lâm được vỗ mông ngựa đến phi thường thoải mái, từ khi đến cái đại doanh Tây Bắc này hắn vẫn luôn nghẹn khuất khôn tả, vất vả lắm mới lòi ra được một người biết lấy lòng hắn.
Nhược Minh vẫn theo sau Lý Tiêu Lâm cụp mi rũ mắt cúi đầu, nghe được những lời này của Ngưu Đại Sơn, hắn nhịn không nổi ngẩng đầu nhìn đối phương một cái.
Người này tướng mạo hàm hậu, miệng nhưng lại ngọt thực sự, vỗ mông ngựa đến nẩy nẩy rung rung, Vương gia đã tới đại doanh Tây Bắc lâu như vậy, vẫn là lần đầu vui đến nhường này đâu…… Bất quá, người như vậy rốt cuộc làm sao có thể trở thành hảo hữu của Từ đại phu? Quả là khiến người thắc mắc.
Không sai…… Lý Tiêu Lâm lúc này đây chính là nhằm thẳng vào Ngưu Đại Sơn mà tới.
Sự kiện bữa ăn giữa trưa khiến hắn cảm thấy có điểm bất an, vậy nên liền phóng chủ ý lên vị hảo hữu của Từ Tử Du. Muốn biết Từ Tử Du yêu thích những gì, chẳng phải chỉ cần hỏi bằng hữu của y một chút là sẽ rõ ràng sao.
Lý Tiêu Lâm phái ra tên tiểu tư khôn khéo của mình, thực mau liền mò ra được hảo hữu của Từ Tử Du trong quân doanh. Đồng thời cũng thuận tiện hỏi thăm được về tình nhân “trước kia” của y, Thẩm Trọng.
Bất quá khiến Vương gia đi dò hỏi Thẩm Trọng khẳng định là không có khả năng, tuy rằng trên thực tế hẳn gã mới là người quen thuộc nhất với Từ Tử Du [ đại vụ! ]. Vậy nên Lý Tiêu Lâm liền đem trọng điểm đặt lên người vị Bách phu trưởng mang tên Ngưu Đại Sơn này.
Một người Bách phu trưởng nhỏ nhoi xuất phát từ một cái tiểu thôn, còn có thể có loại kiến thức gì, một vị Vương gia như hắn chỉ cần khoác lên thái độ chiêu hiền đãi sĩ[3], hắn không tin Ngưu Đại Sơn không tôn sùng hắn lên thành tri kỷ. Chỉ cần có trở thành bằng hữu của vị Ngưu Đại Sơn này, kể từ đó về sau hắn đương nhiên có thể suôn sẻ không dấu vết tìm hiểu tin tức về Từ Tử Du.
Nhược Minh nhìn Ngưu Đại Sơn đang đĩnh đạc nói chuyện, nhất phái thành khẩn với Vương gia, hắn yên lặng ngoảnh mặt đi. Chẳng rõ có phải là ảo giác của hắn hay không, nhưng thực cảm thấy Ngưu Đại Sơn này nếu đã có thể kết giao với Từ đại phu, khẳng định cũng không phải là một người đơn giản. Kế hoạch đường cong cứu quốc này của Vương gia, chỉ e rằng sẽ, Ha ha……
An Bình Vương gia cùng Ngưu Đại Sơn trò chuyện thực vui, Ngưu Đại Sơn tuy xuất phát từ một cái tiểu sơn thôn, nhưng vì đã phải trải qua nhiều năm tháng gian nan vất vả, hắn so với cáo già xảo quyệt cũng không kém bao nhiêu. Mưu mô tính mượn sức hắn của An Bình Vương gia, hắn đương nhiên đã sớm phát hiện, chỉ là hắn không quá minh bạch, đường đường là một cái Vương gia, vô duyên vô cớ làm bộ với hắn để làm gì?
Cho đến khi Lý Tiêu Lâm “vờ như lơ đãng” nhắc đến Từ Tử Du, Ngưu Đại Sơn mới xem như là bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai là do vậy đâu…… Vị Vương gia này là đang tính toàn từ hắn moi ra được chút thông tin gì sao?
Tròng mắt Ngưu Đại Sơn xoay chuyển, trong lòng nảy sinh chủ ý.
Nói hắn bán đứng Từ Tử Du, điều này tuyệt không có khả năng, tốt xấu y cũng là huynh đệ của hắn, bất quá, lộ ra một mẩu thông tin be bé nhỏ xinh về Từ Tử Du vẫn là không thành vấn đề. Hắn có đủ lòng tin với Từ Tử Du, lấy bản tính hắc ám từ trong tâm khảm của đối phương, tên Vương gia này chắc chắn không phải là đối thủ của y.
Trong tình huống cả hai người đều cố ý kết giao cùng đối phương, khoảng cách giữa họ cũng nhanh chóng được kéo gần. Lý Tiêu Lâm được Ngưu Đại Sơn khen đến sung sướng, lại còn thuận lợi kiếm về không ít thông tin về Từ Tử Du, cuối cùng cũng mỹ mãn rời đi.
Trước khi đi, Nhược Minh nhịn không nổi mà quay đầu trộm ngắm thoáng qua Ngưu Đại Sơn, không nghĩ tới lại bị đối phương vừa vặn bắt gặp.
Ngưu Đại Sơn vứt mị nhãn cho hắn, Nhược Minh lập tức một đầu đầy hắc tuyến, sát, cư nhiên bị một binh lính bỡn cợt!
Hung hăng trừng mắt lườm Ngưu Đại Sơn, Nhược Minh ngoảnh khoắt mặt chạy đuổi theo Vương gia, lưu lại Ngưu Đại Sơn độc thân một mình cười ha hả ở một góc sân tập, nghe thấy tiếng cười của hắn, Nhược Minh chỉ càng thêm tức giận. =皿=
Tâm tình Ngưu Đại Sơn lúc này thực hảo, hắn thực chờ mong tên tra Vương gia này bị Từ Tử Dủ chỉnh đốn trong tương lai.
Muốn hỏi hắn vì lý gì sẽ cảm thấy Vương gia tra sao?
Đừng đùa, loại người như An Bình Vương gia, ỷ vào điều kiện tốt đẹp của bản thân nơi nơi đùa bỡn tình cảm của người khác, nếu người này không tra thì trên đời còn ai tra nữa?
Loại nam nhân này quả thực là kẻ thù của đám quang côn[4] đang sống sờ sờ!
Là cái đinh trong mắt! Cái gai trong thịt!
Có cơ hội được thấy loại người này ăn mệt, quả thực so với thành công tán đổ một vị mỹ nhân còn khiến người thêm cao hứng! ╮(╯▽╰)╭
Một chút cũng không biết bản thân đang bị Ngưu Đại Sơn “hãm hại” xíu xiu một phen, Lý Tiêu Lâm trở về doanh trướng của mình lập tức bắt đầu lên kế hoạch thực hiện phương thức theo đuổi mới.
Dựa theo cách nói của Ngưu Đại Sơn, Từ Tử Du thích loại người với bản tính sang sảng [ điểm này chỉ cần nhìn Ngưu Đại Sơn là đã có thể nhận ra ] bởi vậy Lý Tiêu Lâm quyết định kể từ ngày mai liền phải cùng Từ Tử Du xưng huynh gọi đệ.
Ở trong mắt hắn, bằng hữu → huynh đệ → tình nhân, thể loại tình cảm dần dần thăng hoa này vẫn thực mang cảm không phải sao.
Nhược Minh nhìn Lý Tiêu Lâm hứng thú bừng bừng thuật lại kế hoạch của mình, tổng cảm thấy hình như có điều gì không phải. Bất quá nhìn biểu cảm cao hứng phấn chấn của đối phương, hắn chỉ có thể đem nghi vấn của mình nuốt ngược lại vào trong.
Thôi kệ đi, dù sao trước kia Vương gia thành công nhiều lần như vậy, có một lần đâm tường cũng sẽ có lợi cho hắn.
Nhược Minh tự sa ngã mà nghĩ thầm, …… → _。→
➵
Cho hỏi, Một kẻ lưu manh sau khi thành công tiến vào phòng của mục tiêu sẽ phát sinh ra chuyện gì đâu?
Đáp rằng, Sẽ bắt lấy hết thảy cơ hội để chiếm tiện nghi.
_(:з” ∠)_
Từ Tử Du từ sau khi thành công nghênh ngang bước vào cửa, nụ cười tươi như hoa trên mặt y vẫn chưa từng lặn mất. Ngọt ngào đến độ quả thực lóe mù mắt chó một nhóm các vị phó tướng, lẽ đương nhiên, trong đó cũng bao gồm cả vị Quân sự của họ.
“Ta nói này, tiểu Từ đại phu, ngươi có thể đừng cười như vậy sao, hảo dọa người.” Thạch Đào dồn lực chà xát cánh tay mình, vị tiểu Từ đại phu này rốt cuộc là bị sao vậy, thế nào mà lại giống như bị ngu dại không bằng.
“Đừng để tâm đến y, y cuối cùng cũng có thể tiến vào doanh trướng của Tướng quân, là đang cao hứng đến choáng váng đâu.” Ngô Đoan hừ hừ hai tiếng, không cao hứng nói.
Thạch Đào mờ mịt nhìn Ngô Đoan, Tướng quân cùng phu nhân tương lai của Tướng quân dọn đến ở cùng nhau, không phải mang hàm ý quan hệ của họ đang thực hảo sao? Vì sao lời của Ngô Quân sư nghe chua lè đến vậy đâu? Chẳng lẽ Quân sư, hắn……
Đôi mắt bỗng chốc trợn ngược, Thạch Đào gắt gao ngậm miệng lại, không xong rồi, hắn không phải là đã phát hiện được một bí mật không được phép biết đi?
Ánh mắt hồ nghi đảo đi đảo lại giữa Ngô Đoan và Tề Vũ Hiên, Thạch Đào cảm thấy cả người đều không khỏe. Loại cảm xúc chỉ có mỗi mình mình phát hiện ra bí mật thực quá là không xong……
Lúc này, nơi cả đám tụ họp quả đúng là doanh trướng của Tề Vũ Hiên, sở dĩ, nhóm phó tướng xuất hiện ở đây chủ yếu cũng là vì ― dọn nhà chi hỉ.
Tề Vũ Hiên, = =
Hảo đi, kỳ thực bọn họ đều bị Ngô Quân sư lừa đến xem náo nhiệt, chuyện chung thân đại sự của Tề Tướng quân vẫn chưa từng rời khỏi vị trí đứng đầu của bảng xếp hạng tin vịt trong một khoảng thời gian vô cùng là dài rồi. Cũng không tránh được, ngày thường Tướng quân ngoại trừ hết đánh giặc lại đến đập giặc, thời điểm không có chiến sự liền ngồi đọc các loại binh pháp, từ trước đến nay chưa từng thấy hắn phát triển tình cảm với bất luận một người nào.
Trong đàn phó tướng này, đại đa số đều đã thành thân, có một số thậm chí hài tử cũng không còn nhỏ nữa, bởi vậy nên cũng không nhịn nổi mà muốn quan tâm đến hôn sự của Tướng quân.
Giờ đây, rốt cuộc cũng có một người thành công nghênh ngang tự rước mình qua cửa, bọn họ nếu mà không tới ngó qua đều thực cảm thấy có lỗi với tấm lòng chân [ hóng ] thành [ hớt ] của bản thân.
Hừ hừ ha ha tìm ra một đống lý do, nhóm người này liền tụ họp trong doanh trướng của Tề Vũ Hiên, dãy dụa ăn vạ quyết không chịu rời đi, kẻ đầu têu Ngô Đoan nâng lên ly trà, một ngụm một ngụm nhấm nháp từng hớp nhỏ.
Tề Vũ Hiên vạn phần bất đắc dĩ nhìn đàn phó tướng của mình, có lẽ là bởi những người này đều đã theo hắn đã được rất lâu, hoặc nhiều hoặc ít đều hiểu được bản tính ngoài lạnh trong nóng của hắn, bởi vậy đám người này ngẫu nhiên cũng sẽ làm ngơ sự uy nghiêm của người Tướng quân là hắn ― tỷ như hiện tại.
“Hảo, các người đều xem đủ rồi đi.” Tề Vũ Hiên lạnh lùng lên tiếng.
Nếu là người không chút quen thuộc với hắn, khẳng định là sẽ cảm thấy hắn đang nổi giận. Nhưng Ngô Đoan căn bản chẳng thèm để bụng, loại ngữ điệu này…… Ân, hẳn là đối phương đang cảm thấy có điểm xấu hổ.
OJZ, vậy mới nói, có một cái hảo hữu thuộc lòng lòng bản tính của ngươi thực là chịu không nổi, muốn giả vờ giả vịt dọa nạt người cũng không có cơ hội.
Buông xuống ly trà trong tay, Ngô Đoan chậm rãi bước đến trước mặt Từ Tử Du vẫn đang ngây ngô cười. Hắn khẽ chau mày, Sát! Đem hảo hữu của bản thân giao cho gia hỏa này thật sự sẽ không có vấn đề gì sao? Tổng cảm thấy Vũ Hiện sẽ bị y áp tới gắt gao a……
Không thể không nói, Ngô Quân sư nhưng ngươi đoán không sai chút nào, mỗi khi Tề Vũ Hiên đối mặt Từ Tử Du, quả thực là ở trên mọi phương diện bị “áp” đến gắt gao……
“Vũ Hiên, liền giao cho ngươi.” Ngô Đoan bình tĩnh nói.
Từ Tử Du gật gật đầu, “Yên tâm, Ngô Quân sư, về sau ta sẽ hảo hảo chiếu cố Vũ Hiên, ngươi không cần lo lắng.”
Chúng tướng xung quanh, (⊙_⊙)?Vì lý gì lại chợt cảm nhận được đến nồng đậm một loại ý vị như thể đang gả nữ nhi.
Tề Vũ Hiên một đầu hắc tuyến, hắn tóm lấy cổ áo Ngô Đoan, kéo đối phương ra ngoài, một bên lôi một bên gầm gừ, “Đã khuya, các ngươi đều nên nghỉ ngơi. Nếu tinh lực đã dư thừa đến vậy, ngày mai tăng cường độ huấn luyện lên gấp đôi đi.”
Chúng tướng nằm không cũng trúng đạn, /(ㄒoㄒ)/~~