Từ Tử Du vận một bộ trường bào[1] thanh sắc[2], làm nổi bật thêm làn da vốn đã trắng nõn như ngọc. Mái tóc dài đen nhánh bởi vì y tới vội tới vàng nên mới chỉ kịp đem buộc lại qua loa, vài sợi tóc nghịch ngợm chưa gì đã bung ra, hờ hững rủ xuống trước vầng trán y, gợi lại một cảm giác ôn hòa mềm mại.
Mũi cao môi mỏng, đôi mắt phượng hẹp dài khẽ xếch dào dạt phong tình, diện mạo Từ Tử Du tuy không có nửa điểm nữ tính, nhưng vẫn tuyệt đối xứng danh diễm lệ.
Thân là tướng quân, Tề Vũ Hiên dĩ nhiên sẽ không để bản thân bị sắc đẹp làm cho mê muội, tia kinh diễm trong mắt hắn cũng chỉ lóe lên rồi lại tắt, ngay lập tức khôi phục lại vẻ lãnh đạm thường trực.
Nhưng dù hắn không bị trầm mê[3], tia kinh diễm kia vẫn không kịp thoát khỏi ánh mắt của Từ Tử Du, nụ cười tươi tắn đến lóa mắt trên mặt y giờ lại càng trở nên rực rỡ đến mê hoặc lòng người, đương nhiên rồi, dung mạo của bản thân có sức hấp dẫn đối với nam nhân mình thầm thương trộm nhớ, trong lòng y lúc này đang nở rộ cả một rừng hoa đây.
“Ngươi muốn gì?” Tề Vũ Hiên trầm giọng hỏi, hắn thừa hiểu binh sĩ dưới trướng sẽ không kẻ nào dám làm trái lệnh mình, bất quá hắn cũng hiếu kì, nam nhân này mới hồi sáng đến cái mạng còn chút nữa không giữ được, buổi chiều đã không mời mà đến, đứng sừng sững giữa doanh trướng của hắn là có ý gì.
Từ Tử Du cười cười, “Ta là quân y sĩ, nếu hai vị binh lính này đã nói bị đau bụng đến không chịu nổi, ta đương nhiên cũng muốn khám qua.”
Tề Vũ Hiên nhíu mày, phong thái vẫn uy nghiêm đến lãnh khốc, không đáp lại lời y. Một người bình thường nếu nhìn thấy cảnh này sẽ ngay lập tức cho rằng Tướng quân hẳn là sắp nổi giận lôi đình rồi, nhưng trên thực tế, Từ Tử Du hiểu rõ hơn ai hết, chỉ cần hắn không cự tuyệt, tức là đã ngầm đồng ý, vậy nên y chỉ thong thả vươn tay về phía hai gã thị vệ.
Trần Dịch Tri ở một bên đứng xem mà lòng cồn cào như lửa đốt, hắn chỉ mới đảm nhiệm vị trí tiểu tư của Tướng quân chưa được vài ngày, nhưng chỉ trong những ngày ngắn ngủi này, hắn đã am hiểu “sâu sắc” bản chất của người kia. Tể Vũ Hiên là một kẻ lãnh khốc tàn bạo, hở một cái là đòi phạt quân côn, bản thân hắn dù chưa từng phải chịu đòn, nhưng cũng đã chứng kiến qua cảnh tượng kinh hoàng đó. Kẻ bị phạt quân côn ngày ấy, toàn bộ thân sau của gã ta, từ tấm lưng xuống bắp đùi bắp chân đều thấm đẫm một màu máu tươi, dọa hắn sợ đến nỗi vài ngày sau đó không đêm nào không gặp ác mộng.
Lúc này nhìn thấy Từ Tử Du chưa được Tướng quân cho phép đã tự tiện vươn tay ra đòi bắt mạch cho hai gã thị vệ, lòng Trân Dịch Tri run lẩy bẩy, hận không thể ngay lập tức lao ra cản nam nhân tuấn mỹ này, ngăn không cho hắn chọc giận tên tướng quân tàn bạo kia.
Đáng tiếc thay, trời sinh bản tính nhát gan, trong lòng sốt ruột thật đấy, nhưng môi hắn chỉ mấp mé đóng đóng mở mở, cuối cùng cũng không dám cất tiếng can ngăn, chỉ có thể liều mạng dùng ánh mắt ngầm khuyên nhủ Từ Tử Du phải thật cẩn thận.
Tư Tử Du đương nhiên không để ý đến ánh mắt đầy ám chỉ của Trần Dịch Tri ― mà nói thật lòng, dù có thấy y cũng sẽ vờ như không.
Chỉ là một bé cọp giấy thôi mà…… Kỳ thực, y đã sớm nhìn thấu bản chất Tề Vũ Hiên. Vẻ bề ngoài của người này tuy lãnh khốc vô tình, nhưng trên thực tế tấm lòng lại nhu hòa ấm áp, căn bản trong và ngoài hoàn toàn không hề ăn khớp với nhau!
Đương nhiên, loại quả mềm mụp này chỉ người có quan hệ thân thiết với hắn mới được cắn nha, người ngoài á, được nhìn khuôn mặt lãnh khốc cường ngạnh của hắn là đủ rồi. ╮(╯▽╰)╭
Từ Tử Du hoàn toàn ném ra sau gáy cái uy danh hiển hách của Bình Tây Đại tướng quân, dù sao Tề Vũ Hiên nghiêm khắc lãnh khốc trước mắt y lúc này cũng chỉ là một lớp ngụy trang mà thôi. Không sớm thì muộn, rồi sẽ có một ngày y tự tay cắt sạch cái vỏ bọc này, lột ra trần trụi phần thịt quả ngon ngọt xinh xẻo bên trong……
Hai gã thị vệ kia quay mặt nhìn nhau, băn khoăn không biết có nên đưa tay cho vị quân y sĩ này bắt mạch hay không. Vừa rồi cũng không hiểu sao bụng dạ họ bỗng dưng lại đau đến khốn khổ, tới lúc này vẫn chưa thực sự hồi phục.
Vụng trộm liếc về phía Tướng quân, nhìn thấy vẻ mặt lạnh tanh bất biến của hắn, hai người bọn họ mới cảm thấy an tâm hơn chút đỉnh. Dẫu sao, là binh lính theo sát Tướng quân hàng năm trời, bọn họ ít nhiều đã có chút am hiểu về bản tính của hắn.
“Vậy xin làm phiền……”
“Ta họ Từ, danh Tử Du.” Từ Tử Du vờ như không thấy cái liếc mắt họ ném trộm về phía Tề Vũ Hiên, hào phóng xưng ra tên mình.
“Vậy xin làm phiền Từ đại phu.” Hai gã thị vệ cũng không còn khách khí, vội vàng vươn tay ra.
Từ Tử Du bắt mạch cho hai người, sau một hồi, trong mắt y chợt lóe lên một tia vi diệu. “Hai vị……. Hôm nay có phải đã ăn một loại cây không rõ xuất xứ không?”
Hai gã thị vệ giật nảy mình, ánh mắt của Tề Vũ Hiên lập tức lạnh xuống.
“Từ đại phu? Ngươi vừa rồi là có ý gì? Chẳng lẽ bọn họ trúng độc? Có kẻ hạ độc hai người họ ư?” Vị hùng nhân kia nhanh chóng nhìn thấu vấn đề, thảng thốt cất tiếng hỏi.
Hạ độc ư?
Vài vị phó tướng đang trong doanh trướng tức khắc trở nên cảnh giác, tuy rằng việc hai gã thị vệ bị hạ độc không thể coi là chuyện trọng đại, nhưng vạn nhất đối tượng của chúng là Tướng quân, chỉ là hạ độc nhầm người thì sao?
“Từ đại phu? Rốt cuộc nguyên nhân là do đâu?” Một vị phó tướng diện mạo đoan chính cất tiếng hỏi.
Từ Tử Du liếc mắt về phía Tề Vũ Hiên, thấy bộ dáng đối phương vẫn y như cũ, khuôn mặt không có chút biến động, y chỉ có thể ở trong lòng khe khẽ thở dài, muốn khiến đối phương yêu mến mình, e rằng y sẽ phải tốn không ít công sức đây, bất quá…… Sách cũng đã đọc, tình tiết dẫn đến việc giữa hắn và tên tiểu thụ xảy ra chuyện ngoài ý muốn y cũng đã nắm rõ, liệu y có nên sử dụng nó hay không đây?
“Hẳn cũng không phải là bị hạ độc, có khả năng bọn họ chỉ là ăn nhầm lá cây tiêm diệp[4] mà thôi.” Từ Tử Du gói ghém lại suy nghĩ kia, lúc này vẫn còn cách thời điểm xảy ra tình huống đó quá xa, mục tiêu hiện giờ là phải làm sao để Tề Vũ Hiên cảm nhận được sự tồn tại của y cái đã, rồi mới dần dà chiếm đến thiện cảm của hắn.
“Cả ngày hôm nay chúng ta chỉ uống một ly trà vào tầm giữa trưa, là do Trần Dịch Tri đưa tới……” Một gã thị vệ trả lời.
Mọi ánh mắt trong doanh trướng ngay lập tức dời đến người Trần Dịch Tri, dọa hắn đến mặt mũi trắng bệch, mắt đỏ hoe hoe, hồn xiêu phách lạc, nhìn thực chẳng khác nào một con thỏ đế.
Từ Tử Du âm thầm bĩu môi, cuốn tiểu thuyết kia đã vô số lần đề cập đến chuyện tên tra công mỗi khi nhìn thấy bộ dạng sợ sệt rúm ró này của Trần Dịch Tri, liền sẽ cảm thấy đối phương sao mà giống một bé thỏ con đáng yêu đến vậy. Chỉ là, một tên nam nhân trưởng thành tới chừng này tuổi rồi mà vẫn để bản thân bị dọa sợ đến chấn động thần kinh, còn hở một tí là khóe mắt lại đỏ lên, trưng ra cái bộ dáng chực khóc đến nơi rồi, ắc…… Thực lòng, y nuốt không nổi.
So với cái thứ “thỏ con” Trần Dịch Tri kia, Từ Tử Du thấy Tiểu Hiên Hiên nhà mình, một con người hung hãn, dũng mãnh hệt sói hoang lại càng thêm khả ái[5], càng thêm mê hoặc lòng người, càng…… Khiến hạ thân y cứng ngắc!
Giấu giấu giếm giếm lau đi một thứ chất lỏng khả nghi thiếu chút nữa thì nhỏ hết ra nơi khóe miệng, Từ Tử Du dán chặt mắt vào khuôn mặt nghiêm khắc của Tề Vũ Hiên.
Bên cạnh y, Trần Dịch Tri giờ đang bị các vị phó tướng xung quanh dạo đến ngốc người, hắn không thể ngờ mình chỉ vì muốn pha cho hai vị thị vệ đại ca một ấm trà, như thế nào mà lại dẫn đến cái loại tình huống bị người ta hung hãn lườm đến muốn tan xương nát thịt.
“Khai mau! Vì sao ngươi lại hạ độc trà của bọn họ!” Một vị phó tướng sốt ruột lớn tiếng quát.
Trần Dịch Tri run lên, hắn chỉ vừa kịp nhận ra rằng, nếu bây giờ hắn thực sự còn không biết đường mà thanh minh, nói không chừng bản thân sẽ bị gắn cái mác gian tế rồi đem ra xử trảm.
“Không! Không! Không phải đâu mà!” Trần Dịch Tri sắc mặt trướng đỏ, nói năng lộn xộn, lắp ba lắp bắp gắng gượng giải thích. “Ta …… Ta chỉ là do…… Hai vị đại ca đối xử với ta rất tốt, ta vốn vì cảm kích bọn họ.”
“Cảm kích bọn họ? Vì cảm kích nên ngươi đưa cho họ uống…… Uống……”
“Tiêm diệp.” Từ Tử Du cười tủm tỉm, nói.
“Đúng! Tiêm diệp! Nói! Ngươi có ý đồ gì?” Vị phó tướng kia cảm kích tặng cho Từ Tử Du một nụ cười thoáng đãng, rồi lập tức quay ngoắt đầu, dùng ánh mắt nghiêm nghị sắc bén trừng Trần Dịch Tri.
“Ta …… Ta không biết đó là cây tiêm diệp…… Ta, ta chỉ nghĩ đó là lá trà bình thường thôi.” Khóe mắt Trần Dịch Tri ửng đỏ, chưa gì đã đong đầy nước mắt.