Sự việc lần này, tuy rằng kẻ đầu têu là không ai khác ngoài Trần Dịch Tri, nhưng nhìn trạng huống thảm hại của hắn, Tề Vũ Hiên lại vẫn không đành lòng vứt bỏ đối phương. Sau nhiều ngày suy nghĩ, hắn quyết định cùng đối phương cưới hỏi đàng hoàng, ai ngờ, hành động này khi qua thị giác của Trần Dịch Tri, lại trở thành kẻ này từ sớm đã ôm lòng dạ đen tối với mình, thậm chí thiết kế âm mưu hãm hại mình, bức bách mình phải gả cho hắn.
Trần Dịch Tri không cam lòng, nhưng lại kinh sợ Tề Vũ Hiên, nên dù bất mãn cũng không dám nói ra, chỉ biết ở một bên lặng lẽ rơi lệ ai ai oán oán về số mệnh cay đắng của bản thân, một bên trơ mắt nhìn Tề Vũ Hiên sửa soạn các nghi lễ cưới hỏi.
Đáng tiếc rằng trong cuốn tiểu thuyết này, nhân vật chính dẫu sao cũng là cặp tra công tiện thụ, nhân vật nam phụ Tề Vũ Hiên tuy thực xuất sắc, nhưng đương nhiên sẽ không thể nhận đãi ngộ được phép mơ tưởng nam chính. Vậy nên hôn sự còn chưa ra đâu vào đâu, sự kiện ngoại tộc xâm lược đã vội ào đến, kết quả là việc thành hôn của hai người bị đẩy lùi, thẳng đến những giây khắc cuối cùng khi hắn vì bảo hộ tên tiểu tiện thụ mà bất hạnh bỏ mình, Tề Vũ Hiên cùng đối phương bất quá cũng chỉ có độc một lần quan hệ ngày đó.
Thầm lặng vì Tề Vũ Hiên mà nhỏ một hàng lệ thương cảm, Từ Tử Du thực mau chóng đem những diễn biến tiếp theo vứt ra sau gáy. Nếu y đã yêu Tề Vũ Hiên đến vậy, lại còn may mắn gặp được chân ái của đời mình, lẽ dĩ nhiên sẽ không thể bỏ mặc hắn một lần nữa lâm vào vận mệnh bi thảm kia.
Vân vê cằm, Từ Tử Du cân nhắc, cũng không rõ hiệu quả của đôi cánh bướm nho nhỏ là y có bao nhiêu lớn, nếu giờ thử hố Ngô Đoan một phen xiu xíu tin hin, khiến hắn hoàn toàn không thể xuất trận, liệu có còn tồn tại khả năng Tiểu Hiên Hiên thân ái của y bị trúng một mũi tên hay không?
Tình tiết gốc là xuân dược tuy dùng được, và tuy rằng y cũng thực muốn lợi dụng loại phương pháp này để phát sinh quan hệ nào đó với Tiểu Hiên Hiên…… Nhưng đối phương có thể hay không sẽ thực tức giận?
Cân nhắc mất nửa ngày, Từ Tử Du vẫn không tài nào hạ nổi quyết tâm……
Rốt cuộc, y vẫn từ bỏ ý định hạ dược Ngô Đoan để khiến hắn “sinh bệnh”, trong truyện tuy miêu tả không tỉ mỉ kỹ càng, nhưng sự hiện diện của một vị quân sư trên chiến trường có bao nhiêu hữu dụng cũng thực rõ ràng, vạn nhất Ngô Đoan không cùng ra trận, nguyên bản đại thắng biến thành tiểu thắng, nhân số tử vong cũng tăng lên, Từ Tử Du chân thành cảm thấy thân thể nhỏ bé của bản thân gánh vác không nổi chừng ấy mạng người.
Advertisement
Sự tình tiếp tục tiến triển y như sách miêu tả, hành vi khác thường của ngoại tộc khiến Tề Vũ Hiên nâng cao cảnh giác.
Ngoại tộc phía Tây Bắc từ trước đến nay vẫn luôn đỏ mắt trước sự phồn thịnh của Vương triều Đại Lương, chúng đã từng khơi mào vô vàn cuộc chiến, nhưng đều bị trấn thủ vùng Tây Bắc Tề Vũ Hiên đánh bại.
Tà tâm bất tử, ngoại tộc vẫn kiên trì nắm bắt hết thảy mọi cơ hội phá thủng hàng phòng ngự của quân đội Tây Bắc, nhưng chỉ cần Tề Vũ Hiên vẫn còn đó, bọn chúng sẽ vĩnh viễn không bao giờ được toại nguyện!
Huy động đủ lương thảo, ba ngày sau, Tề Vũ Hiên dẫn quân lên đường.
Từ Tử Du vẫy loạn khăn tay nhỏ, rưng rưng nước mắt dõi theo bóng hình Tướng quân dần dà mất hút, là một quân y sĩ, loại sự tình không thể cùng lên chiến trường này thực khiến người phiền muội.
Lưu đại phu mới là người được lệnh cùng quân đội ra trận, y với danh nghĩa “tay non”, chỉ có thể lưu lại ở đại doanh.
Nhìn đoàn quân mỗi lúc một rời xa, Từ Tử Du lặng lẽ thở dài, chí ít y đã nắm rõ cốt truyện, biết rằng lần này Tê Vũ Hiên xuất chinh, sinh mệnh sẽ không gặp phải nguy hiểm, bằng không, loại cảm xúc phải tiễn người trong lòng lên chiến trường này quả thực có thể khiến người phát điên.
Ai ai cũng thấu hiểu đạo lý, cái gì mà ngươi không tòng quân ta không tòng quân, sẽ có ai đứng ra bảo vệ đất nước, sẽ có ai đứng ra bảo vệ chúng ta, nhưng đến phiên mình, mắt nhìn đối phương rời đi, loại sinh ly tử biệt thê lương này, thực quá khó để có thể tiếp thu.
Quân đội rời đi, quân danh tức khắc trở nên trống vắng hiu quạnh, đám binh lính còn lưu lại ai nấy đều ôm một niềm tin vô bờ bến đối với Tề Tướng quân, thậm chí so với Từ Tử Du đã biết rõ cốt truyện còn thêm tự tin……
Tề Tướng quân chính là Chiến Thần của bọn họ, Tề Tướng quân sao có thể thua trận được cơ chứ?
Nơi nơi trong quân danh đều đàm luận như vậy, điều này khiến Từ Tử Du không thể không tấm tắc về độ sùng bái của những người này đối với Tề Vũ Hiên.
Thiếu hơn phân nửa binh lính, thường nhật của Từ Tử Du tự nhiên cũng trở nên thực nhàn hạ, ngoại trừ nghĩ thêm chút món ăn phù hợp với nơi này, y cũng đã bắt đầu rèn luyện thân thể hàng ngày.
Cơ thể của nguyên chủ thực sự quá không ra gì, ngày trước bị Tề Vũ Hiên ném văng chính là sỉ nhục lớn nhất trong kiếp nhân sinh này của Từ Tử Du!
Ngươi đã gặp qua nhà ai có tiểu công bị tiểu thụ của mình đạp bay chưa? Cái này chính là bạo hành gia đình đó có biết không!
Thực là ném hết mặt mũi!
Nghẹn một hơi, Từ Tử Du bắt đầu liều mạng rèn luyện, các bạn nhỏ trong quân danh đều bị hành vi của Từ đại phu dọa sợ ngây người……
➵
Hai tháng sau ―
Tề Vũ Hiên đại thắng trở về!
Trinh sát đã sớm đem tin tức thắng trận của Tề Tướng quân trở lại đại doanh, tòa tiểu thành tọa lạc ở vùng biên giới Tây Bắc vì điều này mà vui mừng nhộn nhạo.
Trong vòng hai tháng này, thân thể Từ Tử Du đã cường lên không ít, khi mặc quần áo sẽ không nhận ra, nhưng lột đồ xuống liền có thể nhìn thấy đường viền của những thớ cơ bắp không quá rõ ràng.
Mài giũa lại thuật Cầm Nã, Từ Tử Du của hiện tại nếu một lần nữa gặp phải tình huống của ngày trước, hẳn là sẽ không ngay lập tức bị Tề Vũ Hiên đánh văng ra ― đi? _(:з” ∠)_
Nói thật lòng, Từ Tử Du cũng không thực để tâm chuyện này, dẫu sao danh nghĩa Chiến Thần Tây Bắc cũng không phải chỉ nói suông, mà đều được dùng máu tươi của quân xâm lược ngoại tộc chứng thực.
Nhẩm tính về mốc thời gian, hẳn là trong đêm hôm nay Tề Vũ Hiên sẽ được đưa về, Từ Tử Du hiếm có một buổi đứng ngồi không yên, bởi lẽ cho đến tận thời khắc này, y vẫn còn chưa quyết định được, liệu rốt cuộc bản thân có muốn để tình tiết xuân dược cứ thế diễn ra hay không.
Lẽ đương nhiên, cho dù tình tiết xuân dược có thực sự xảy ra, y cũng sẽ loại bỏ hoàn toàn yếu tố tiểu tiện thụ kia, lỡ không cẩn thận lại khiến hai người họ ở bên nhau, không bằng Từ Tử Du chết quách cho rồi……
Nôn nóng, sốt ruột, bực bội, Từ Tử Du quanh quanh quẩn quẩn luân phiên giữa ba mốc tâm trạng này suốt một buổi chiều. Mãi cho đến khi trời chập choạng tối, mới xuất hiện vài con ngựa chiến cõng theo Tề Vũ Hiên bị thương vọt vào đại doanh.
Từ Tử Du giật mình bật dậy khỏi ghế, quăng rương khám bệnh lên lưng xông thẳng ra ngoài.
Ngay lập tức nhìn thấy vị hùng nam nọ cõng theo Tề Vũ Hiên một đường chạy thẳng về phía doanh trướng tướng quân, theo sát phía sau, là Lưu đại phu trắng nhợt trắng nhạt đang bị Ngô Đoan kéo đi xềnh xệch……
Advertisement
Từ Tử Du nhìn đến thảm trạng của Lưu đại phu, yên lặng ở trong lòng thắp cho lão một ngọn nến. Cưỡi ngựa chạy như điên thực không thích hợp cho những người ở độ tuổi của Lưu đại phu một chút nào a.
“Mau, Từ đại phu, ngươi cũng cùng đến xem hắn!”
Ngô Đoan mắt sắc nhìn ra Từ Tử Du cõng trên lưng chiếc rương khám bệnh đang cố chen qua đám đông, lớn giọng la lên.
Binh lính vây quanh lập tức vội vã tránh đường cho Từ Tử Du, giúp y thuận lợi chạy đến doanh trướng tướng quân.
Xốc bạt đi vào, tức thì nhìn thấy cảnh tượng vị hùng nam đem Tề Vũ Hiên đang lâm vào hôn mê đặt ở trên giường, cùng với Lưu đại phu đứng một bên hổn hà hổn hển ôm ngực, tựa hồ như sắp tắt thở đến nơi……
Từ Tử Du hấp tập vọt đến bên Tề Vũ Hiên bắt mạch cho hắn, mạch tượng hỗn loạn tức khắc khiến y đau đầu khôn tả. Kết hợp với ký ức của nguyên chủ, y ít nhiều cũng đủ khả năng phân tích ra tính chất của độc dược, đứng dậy thảo luận một chút với Lưu đại phu, rốt cuộc cũng ấn định được thành phần chế tạo phương thuốc giải độc.
Vội vội vàng vàng quay trở lại dược phòng, y lựa ra các món dược liệu tốt nhất, bắt đầu ngao chế thuốc giải. Sắc thuốc suốt một canh giờ[1], mãi đến khi hốc mắt Từ Tử Du đã bị nung đến đỏ quạch, chén thuốc mới được ngao chế thành công.