• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tề Vũ Hiên không nhịn nổi mà bật cười, “Ngươi cả ngày vờ tới vờ lui như vậy không thấy mệt sao?”

Từ Tử Du đầy mặt tươi cười, “Chỉ cần Vũ Hiên thích, ta liền không mệt.”

Tề Vũ Hiên nghe vậy, khẽ nhíu mày, “Nếu ta mến ngươi, đương nhiên là sẽ yêu quý con người thật của ngươi, chứ không phải một bộ dạng giả trang nào cả. Phải hiểu rằng, sự dối trá, dù sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày bị vạch trần.”

Từ Tử Du nhún nhún vai, “Ta chỉ sợ Vũ Hiên sẽ bị con người thật của ta dọa hỏng thôi.”

Tề Vũ Hiên cúi mặt, “Chẳng nhẽ ngươi vẫn còn một bộ mặt khác sao?”

Từ Tử Du nhướn mày, “Vũ Hiên thực sự muốn biết?”

Hàng lông mày của Tề Vũ Hiên vươn cao, “Bản Tướng quân lại có thể sợ ngươi?”

Từ Tử Du đứng dậy, tiến đến trước mặt Tề Vũ Hiên, y thấp hơn Tề Vũ Hiên một cái đầu, hơi hơi ngẩng mặt lên, kề sát gần tai hắn, “Bộ mặt kia của ta, chẳng phải ngày hôm ấy Vũ Hiên đã được gặp rồi sao?” Dứt lời, còn thuận thế ngậm lấy vành tai của Tề Vũ Hiên.

Tề Vũ Hiên theo phản xạ những muốn đẩy y ra, Từ Tử Du lại đã sớm đoán được phản ứng của hắn, nhanh hơn một bước ôm chầm lấy đối phương.

“Vũ Hiên là đang muốn một lần nữa đánh ngã ta sao?” Từ Tử Du ở bên tai Tề Vũ Hiên hạ giọng thủ thỉ. “Ta còn cho rằng, Vũ Hiên đã thừa nhận đôi ta là ái nhân rồi kia.”

Âm giọng mang chút khàn khàn tức khắc cọ ngứa tâm can Tề Vũ Hiên, hắn vừa rồi tuy không nói thẳng, nhưng quả thực cũng đã biểu đạt trọn vẹn chính ý tứ này.

Quan hệ giữa hai người họ đã sớm đột phá qua giới hạn thân mật gần gũi, tuy rằng thân phận ái nhân cũng chỉ mới được xác lập, nhưng hiện tại hắn nếu muốn cự tuyệt tiếp cận của đối phương, tựa hồ có điểm quá đỗi làm kiêu.

Tính tình Tề Vũ Hiên dù chất phác đến đâu cũng sẽ không cho rằng quan hệ ái nhân là không cần đến thân mật thể xác, chỉ có điều, đây là lần đầu tiên hắn ở dưới trạng thái thanh tỉnh mà gần gũi đến vậy với một người, hắn rất khó có thể lập tức thích nghi.

“Đúng vậy, chính là như vậy, đừng cự tuyệt tiếp cận của ta.” Cảm nhận được Tề Vũ Hiên đã buông xuống bàn tay muốn đẩy y ra. Từ Tử Du lập tức tiếp tục nỗ lực, vươn tay mò vào trong ngực Tề Vũ Hiên.

Bởi vì hiện đang không có chiến sự, Tề Vũ Hiên chỉ mặc một lớp áo giáp bằng da, bàn tay linh hoạt của y từ vạt áo giáp dò dẫm lần vào, cởi bỏ dây đai của áo ngoài, thành công lẻn vào bên trong.

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ ngực dày rộng, thỉnh thoảng sẽ còn qua lớp áo lót mà nhẹ nhàng bấu véo khe rãnh của ngực. Từ Tử Du không biết mệt mỏi hưởng thụ đãi ngộ “ái nhân” của mình, thẳng cho đến khi ―

“Đủ rồi!” Thanh âm khản đặc rung lên ngang tai y. Tề Vũ Hiên dị thường kiên định đẩy y khỏi người mình.

Từ Tử Du tiếc nuối bẹp bẹp miệng, thật là, y còn chưa sờ đủ đâu. Ngẩng đầu ngắm nghía sắc mặt ửng hồng của Tề Vũ Hiên, hẳn là hôm nay y đã chọc đến giới hạn của đối phương rồi.

“Ân.” Nhu thuận cất lời, Từ Tử Du thuận thế rời khỏi cái ôm ấm áp kia. Y liếm láp môi, dùng ánh mắt càn quét nửa thân dưới của đối phương, thực đáng tiếc, cách vạt áo giáp da, y căn bản nhìn không ra Tiểu Hiên Hiên có chút phản ứng nào hay không.

Có dự cảm nếu bản thân tiếp tục làm càn, Tiểu Hiên Hiên dễ có thể sẽ thẹn quá hóa giận, Từ Tử Du sáng suốt vô cùng mà buông tay lùi về sau, bưng khay rời khỏi doanh trướng. Trước khi biến mất còn không quên thổi một cái hôn gió, kết quả bị Ngô Đoan đang tiến vào vừa vặn gặp được, hắn dùng ánh mắt trêu chọc nhìn về phía Tề Vũ Hiên.

“Ra quyết định rồi sao?” Ngô Đoan nhìn mảnh vụn còn lại của chiếc bàn con rơi đầy trên đất, nhướng cao mày.

Tề Vũ hiên không hỏi lại hắn là quyết định về điều gì, chỉ buồn bã cúi đầu ân một tiếng.

Ngô Đoan vén vạt áo tìm cái ghế dựa ngồi xuống, “Từ đại phu thực không tồi. Người được phái đi điều tra chi tiết về y đều đã trở lại, không tìm ra vấn đề gì.”

Tề Vũ Hiên trầm mặc gật gật đầu, tuy rằng hắn có thiện cảm với y, nhưng hắn cũng sẽ không nhân tư quên công, thân phận của hắn ở Đại Lương Quốc thập phần mẫn cảm, nếu thực sự cưới phải gian tế của ngoại tộc, hắn sẽ làm hổ thẹn toàn bộ bá tính của Đại Lương Quốc.

Có thể xác nhận được rõ ràng lai lịch của Từ Tử Du, Tề Vũ Hiên cũng thực cao hứng, đặc biệt là hắn cũng vừa mới cùng đối phương xác nhận quan hệ, hắn thật lòng không muốn đối phương có bất luận vấn đề gì.

Nhìn đến một bộ thần thái nhẹ nhõm thở phào của Tề Vũ Hiên, lại hồi tưởng đến cái hôn gió lòe loẹt vừa rồi của Từ đại phu, Ngô Đoan không hiểu sao chợt thấy khó chịu, cực có cảm giác vị hảo hữu của mình đang bị cái tên tiểu Từ đại phu kia đạp hư. =皿=

Có lẽ bởi vì hai người này đã xác nhận quan hệ, giờ đây Ngô Đoan không hề có ý định tiếp tục trợ giúp tiểu Từ đại phu, ngược lại còn muốn gây cho y ít trở ngại, ngăn y khỏi càn rỡ đến vậy.

Ngô Đoan nâng một ly trà, tinh tế thay đổi ngữ điệu, “Thân phận của tiểu Từ đại phu không có vấn đề gì, bất quá……”

“Bất quá cái gì?” Tề Vũ Hiên không rõ vì sao hảo hữu của mình lại để lộ ra một thần thái do dự.

“Bất quá, quan hệ giữa y và tên Thẩm Trọng kia, ai ai trong tiểu tiểu sơn thôn của họ cũng biết. Nghe nói, ngày trước, thời điểm hai người họ cùng nhau rời đi, đã không ít người khuyên bảo y, rằng tâm tư của Thẩm Trọng rất lớn, y cùng gã rời khỏi thôn nhất định sẽ chịu phải thiệt thòi, đáng tiếc tiểu Từ đại phu không nghe, một lòng một dạ đi theo Thẩm Trọng, cùng gã tòng quân.”

Sắc mặt Tề Vũ Hiên trầm xuống, nếu Ngô Đoan không nhắc đến, thiếu chút nữa hắn đã quên đi sự tồn tại của Thẩm Trọng. Quan hệ giữa Từ Tử Du và Thẩm Trọng khiến hắn không khỏi buồn bực, tuy biết rằng điều này xảy ra trước khi Từ Tử Du thổ lộ với hắn, nhưng người kia vẫn khiến hắn cảm thấy mắc nghẹn, khó chịu vô cùng.

Điều này làm hắn giận cá chém thớt, trút giận lên người Từ Tử Du, ra quyết định trong một khoảng thời gian ngắn tới đây, sẽ cấm không cho y mò đến gần thân thể mình.

Không hề hay biết lịch sử đen tối của bản thân đã lại một lần nữa bị Ngô Đoan đào mộ quất xác, Từ Tử Du hẵng còn đang mỹ tư tư đứng nghiền thảo dược.

Y là y sĩ của quân doanh, ngày thường tuy không cần tham gia huấn luyện, nhưng y vẫn phải gánh vác trọng trách của một thầy thuốc. Trước tiên, cần phải chuẩn bị sẵn một chút thuốc trị thương cùng thuốc viên dễ bảo quản, trong một cuộc chiến chân chính, đâu có dư thừa thời gian cho ngươi chậm rì rì bào chế dù chỉ một loại thuốc chữa thương tầm thường nhất.

Ngày hôm nay có thể thành công đoạt đến tay danh hiệu “ái nhân” đã khiến y thực vừa lòng, ở thế giới nam nhân có thể cùng nhau thành hôn này, khoảng cách giữa y và danh hiệu “phu nhân của Tướng quân” rõ ràng là càng ngày càng thêm gần.

#ヾ(≧O≦)〃 Trong lòng có điểm kích động phải làm xao đây! #

# Hận không thể ngay lập tức nhét Tiểu Hiên Hiên vào hỉ phục phải làm xao đây! #

# Trong đầu bắt đầu nở ra đủ loại PLAY hạn chế độ tuổi phải làm xao đây…… #

_(:з」∠)_.

||||| Truyện đề cử: Nhật Ký Tẩy Trắng Sau Khi Sống Lại |||||

Lặng lẽ lau sạch dòng nước miếng thiếu chút nữa nhỏ ra khỏi khóe miệng, cũng may Lưu đại phu đã ra ngoài hái thuốc rồi đi, bằng không hình ảnh này để người khác nhìn thấy, thực là vứt hết mặt mũi.

“Tử Du.” Một nam nhân cao gầy xốc lên tấm bạt che cửa của doanh trướng quân y, đứng ở lối ra vào ngắm nhìn Từ Tử Du trầm tĩnh [ đại vụ ] ngao dược, nhẹ giọng cất tiếng gọi.

Từ Tử Du ngẩng đầu nhìn, ánh mặt trời còn dư lại của buổi hoàng hôn hắt lên tấm lưng của nam nhân, bao trùm lên thân hình hắn một tầng ánh quang nhàn nhạt.

Hảo một bộ soái ca nhu tình!! Còn tự chuẩn bị ánh sáng ngược!

……

……

……

Từ Tử Du khẽ nheo mắt, trong lòng lại chửi ầm lên, tên ngu xuẩn nào nhất nhất phải đứng ở cửa chặn sáng mới chịu, ông đây đến mặt ngươi đều thấy không rõ có hiểu không!

Không biết Tử Tử Du đang ở trong lòng trộm mắng chính mình, Thẩm Trọng nhìn Tử Tử Du nheo mắt lại, trong lòng có chút điểm gợn sóng.

Tử Tử Du lớn lên thực xinh đẹp, điều này gã vẫn luôn biết rõ, nhưng một thời gian dài ở bên nhau không khỏi khiến con người ta cảm thấy khó có thể tiếp tục chịu đựng tính cách mềm yếu nhu nhược của đối phương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK