― tận mắt chứng kiến Tề Vũ Hiên bị một viên kẹo vừng lấy lòng thành công, Từ Tử Du không nhịn được mà ở trong lòng gào một trận: Dễ thương quá đi mất!!! Thật muốn nhào lên hung hăn hôn khắp mặt hắn!!!
Nhấm nuốt xong viên kẹo, Tề Vũ Hiên nghi hoặc nhìn Từ Tử Du. Hắn là vừa gặp ảo giác sao?
Vừa rồi, hắn sao lại cảm nhận được một ánh mắt nóng rực dán chặt vào mình, hừng hực hệt lửa đốt, mãnh liệt đến độ khiến hắn không khỏi rùng mình, ánh mắt đối phương dùng để nhìn hắn, như thể đang hận không thể đem hắn nuốt trọn vào trong bụng.
Cảm giác là vậy, nhưng khi hắn quay đầu lại, ánh mắt của Từ Tử Du lại không chứa dù chỉ nửa điểm bất thường ― ách, nói vậy chẳng khác nào đang ám chỉ ánh mắt ngập tràn tình ý này là bình thường sao?
Tuy trong lòng có chút khó chịu, nhưng tất cả những gì Tề Vũ Hiên biểu lộ ra bên ngoài chỉ là một cái nhíu mày. Người trước mắt này, thoạt nhìn tựa hồ thanh cao tao nhã, ngay cả tình ý trong mắt cũng hàm súc vô cùng, vậy mà không hiểu vì sao, trực giác lại không ngừng mách bảo hắn rằng vị quân y sĩ mang tên Từ Tử Du này là một kẻ có tính chiếm hữu mãnh liệt đến cường bạo……
“Ta uống xong rồi.” Tề Vũ Hiên sắc mặt không chút thay đổi, nói với Từ Tử Du.
Từ Tử Du chớp chớp mắt, đây là ― đang muốn đuổi khéo hắn có phải không? A nhưng mà nếu dễ để bị đuổi đi như vậy, y đã không phải là Từ Tử Du nha!!
Thấy người này diện một vẻ mặt mù mịt ngơ ngác mà nhìn mình, sắc mặt Tề Vũ Hiên trầm xuống. “Từ đại phu……”
“Gọi Tử Du là được rồi.” Từ Tử Du nhu hòa cười tươi. “Tướng quân không cần khách khí, mạng của ta cũng là do Tướng quân cứu về, nói thật lòng, ta là đang hận không thể lấy thân báo đáp……”
“Khụ khụ khụ……” Suýt chút nữa buông rơi ly trà trong tay, Tề Vũ Hiên dù tính cách có trầm ổn đến mấy, cũng bị thổ lộ này của Từ Tử Du dọa một phen.
Hắn tuy đã nhận ra tình ý mập mờ [ ?? ] của Từ Tử Du, nhưng ngàn vạn lần không ngờ được đối phương lại có thể thốt ra những lời trắng trợn đến nhường ấy!!! Cái gì mà lấy thân báo đáp……
Tề Vũ Hiên chợt thấy đầu đau như búa bổ.
Trong dự định của hắn, thê tử tương lai hẳn sẽ là một nữ tử có tính cách ôn nhu, thiện giải nhân ý[1]. Không cần xinh đẹp mỹ miều, nhưng nhất định phải ôn hòa điềm đạm……. Vị Từ đại phu đang ngồi trước mắt này, tuy cũng có thể được miêu tả là ôn nhu [ ?? ] nhưng hắn lại chưa bao giờ mường tượng tới viễn cảnh cùng nam tử bắt mối se duyên.
Buông ly trà trong tay xuống, Tề Vũ Hiên day day hai bên thái dương, hung danh của hắn đã được đồn thổi khắp vùng biên giới Tây Bắc, đây thực sự là lần đầu tiên trong đời hắn được người khác thổ lộ.
“Từ đại phu……”
“Là Tử Du.” Từ Tử Du nhích lại gần thêm một chút, tóm lấy đôi bàn tay của vị Tướng quân mà thủ thỉ cất lời ôn nhu, dù trong ngữ điệu lại chất chứa ẩn ý không chịu bỏ qua đầy cường ngạnh.
Bị động tác to gan lớn mật này của Từ Tử Du làm cho có chút chấn động tinh thần, Tề Vũ Hiên trong một giây phân tâm đã bỏ lỡ một tia cường thế đối phương vô thức để lộ.
Muốn tế nhị đem tay rút về, nhưng lại bị người kia đầy ủy khuất trưng ra vẻ mặt lã chã nước mắt chỉ chực khóc òa, còn dùng lực bấu chặt lấy tay hắn, khiến Tề Vũ Hiên nhất thời cứng đơ người.
Với hắn, cưỡi ngựa đánh giặc là chuyện thường như cơm bữa, thân thể bị trọng thương cũng không thể khiến hắn cau mặt nhíu mày, nhưng phải cự tuyệt lời thổ lộ của một vị mỹ nhân ― điều này với Tề Vũ Hiên mà nói, quả thực là một nhiệm vụ thập phần gian nan vất vả.
Đối diện với ánh nhìn tràn ngập tình ý của Từ Tử Du, Tề Vũ Hiên xấu hổ dời đi tầm mắt. Hắn đã sớm quen bị người khác e sợ, giờ đối mặt với ánh mắt ôn nhủ sủng nịnh này, hắn có chút bối rối không quen.
“Tướng quân…… Ta có thể gọi ngươi là Vũ Hiên không?” Từ Tử Du gập người xuống, cúi đến gần sát mặt hắn, cất giọng hỏi nhỏ. Tay y vẫn đang gắt gao nắm chặt hai bàn tay của Tề Vũ Hiên, phảng phất phong thái của một người đang được ôm đến tuyệt thế trân bảo.
Hơi thở ấm áp của y lơ đãng phả vào mặt hắn, khiến hô hấp của Tề Vũ Hiên thoáng chốc ngưng đọng. Khoảng cách giữa Từ Tử Du và hắn đang thực sự rất nhỏ, nhỏ đến độ đã vượt rất xa khoảng cách được coi là đàng hoàng mẫu mực. Qua động tác cử chỉ của Từ Tử Du, Tề Vũ Hiên có thể nhìn ra đối phương là người không biết võ công, đối với hắn hoàn toàn không có khả năng uy hiếp, nhưng cho dù là vậy đi chăng nữa thì khoảng cách này quả thực ― quá gần!
Tề Vũ Hiên thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi ấm phả ra từ đôi môi đầy đặn kia ―
Khoảng cách này……
Bật người đứng dậy, Tề Vũ Hiên trợn tròn hai mắt, ánh nhìn hướng về Từ Tử Du giờ cũng đã mang theo vài phần cả giận. “Từ đại phu!”
Chậc chậc, trong lòng không khỏi tiếc nuối không thể nhân cơ hội mà âu yếm người thương, Từ Tử Du kéo dài khoảng cách giữa hai người, khuôn mặt đầy ắp vẻ ngây thơ vô tội. “Tề Vũ Hiên có điều gì muốn nói với ta sao?”
Trước năng lực thuận cán bò lên[2] khiến người ta phải cạn lời của đối phương, Tề Vũ Hiên cũng chỉ lạnh lùng đáp lại. “Đã đến lúc ngươi nên rời đi.”
Từ Tử Du cảm thấy được Tề Vũ Hiện đã thực sự nổi giận, biết chừng mực mà không tiếp tục làm càn, lại còn bày ra một bộ dạng thẹn thùng, ôn nhu nói. “Đề nghị vừa rồi của ta, Vũ Hiên cũng phải cân nhắc thực cẩn thận nha.”
Đợi cho thân ảnh của đối phương hoàn toàn mất hút, khuôn mặt băng lãnh của Tề Vũ Hiên mới dần dần nóng lên. Với bộ dạng khác xa với vẻ cường ngạnh bất biến của vài giây trước đó, lúc này, trong mắt Tề Vũ Hiên giờ lộ rõ một tia rối rắm mờ mịt.
Trong sách từng miêu tả qua, do ảnh hưởng bởi hoàn cảnh gia đình, Tề Vũ Hiên từ nhỏ đã được dạy dỗ rèn luyện để trở thành mẫu người lạnh lùng nghiêm túc như bây giờ, lại thêm kể từ khi được phong thành Bình Tây Tướng quân, mỗi lần trở về sau trận chiến với ngoại tộc hắn đều mang một bộ dạng thấm dẫm máu tươi đầy khủng bố, khiến hung danh tàn sát thô bạo của hắn đã được đồn thổi khắp toàn bộ quốc gia.
Nhằm lợi dụng hung danh này để cảnh cáo ngoại tộc, Tề Vũ Hiên cũng không thèm lên tiếng thanh minh cho bản thân, ngược lại còn để mặc cho những lời đồn đại này trôi nổi khắp nơi, khiến những người vốn chưa từng quen biết hắn đều được khắc sâu ấn tượng rằng hắn một kẻ hung ác tàn bạo, trong lòng bất giác muốn né tránh hắn thật xa.
Hoàng đế bệ hạ đã từng có ý định đem một vị công chúa gả cho hắn, nào ngờ, vị công chúa kia sau khi hỏi thăm thanh danh hiển hách của hắn đã bị dọa sợ đến mức thà rằng tự sát chứ tuyệt đối không chịu cùng hắn thành thân. Sau này vẫn là nhờ hắn chủ động đưa ra lời cự tuyệt, còn nói dối rằng mình chỉ thích nam tử, mở cho Hoàng đế bệ hạ một đường lui, ngăn cản ngài khỏi ban án tử hình cho vị công chúa đáng thương kia.
Kể từ đó trở đi, tin đồn hắn thích nam tử ngay lập tức được truyền ra, rồi cũng không còn ai mang tâm tưởng đem nữ nhi gả cho hắn nữa……
Lặng lẽ thở dài, Tề Vũ Hiên dù muốn một thê tử ôn nhu, nhưng cũng không cam lòng nhìn đến vẻ mặt khiếp sợ, ánh mắt lảng tránh của các nữ tử khi phải đối mặt với hắn.
Hắn thực sự rất cô độc, trên phương diện tình yêu lứa đôi thực sự tột cùng cô độc, hắn chờ mong một ngày nào đó, rồi sẽ xuất hiện một vị nữ tử ôn nhu xinh đẹp không hề e ngại hắn, nguyện ý chủ động tiếp cận hắn.
Ngày hôm nay, một người như vậy đã thực sự xuất hiện, thế nhưng lại khiến tâm tình hắn phức tạp dị thường ― cũng chính là bởi con người ôn nhu, xinh đẹp, khớp đến hoàn hảo với ước vọng của hắn này, thế nào đâu lại là một nam nhân!!!
Tề Vũ Hiên cảm nhận được rất rõ sự chân thành trong tình cảm của Từ Tử Du, nhưng lại không rõ được tình cảm này rốt cuộc là vì nguyên do gì mà tồn tại?
Tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân hắn không phải là chưa từng thấy qua, nhưng hắn cũng không tin đối phương là loại người dễ dàng bị vương vào lưới tình, chỉ nhờ một ân cứu mạng đã có thể đem bản thân mình ra để báo đáp.