Bùm một tiếng, Từ Tử Du bị hất xuống mặt đất, đau đến nhe răng méo miệng. Y xụ mặt, xoa xoa mông đứng lên, một lần nữa mò vào trong chăn, bất quá lúc này, y thực sáng suốt mà ôm chặt lấy đùi Tề Vũ Hiên, dù nói gì cũng không chịu buông ra.
“Vũ Hiên, ngươi đây là muốn bội tình bạc nghĩa sao……” Từ Từ Du ai ai oán oán hỏi.
Tề Vũ Hiên trầm mặc trong chốc lát, nghe lọt vào tai ngữ khí này, nếu là người không biết rõ chuyện, hẳn sẽ lầm tưởng ngày hôm qua là hắn đem Từ đại phu làm nọ làm kia đâu……
Xốc chăn đứng dậy, cơn đau nhức nhối trướng truyền đến từ bộ vị bí ẩn phía sau khiến hắn xanh cả mặt, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Từ Tử Du, lập tức lại bị hành vi che mặt giả khóc của đối phương làm cho dở khóc dở cười.
“Vũ~~~ Hiên~~~, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta!” Từ Tử Du từ sau nhào tới ôm eo Tề Vũ hiên, đối phương tránh đi tránh lại cũng không tránh nổi, đành mặc kệ y.
Tề Vũ Hiên bị giọng điệu biện luận đầy lưu manh này của Từ Từ Du chọc tức đến bật cười, hắn uy hiếp nheo mắt lại, trầm giọng nói, “Từ đại phu……”
“Gọi ta là Tử Du.” Từ Tử Du kiên định.
Tề Vũ Hiên bất động trong giây khắc, cảm thấy xưng hô Tử Du này quá đỗi thân mật, ngày trước khi dùng còn có thể nói là vì quan hệ bằng hữu, nhưng sau khi đã xảy ra loại chuyện của ngày hôm qua mà vẫn tiếp tục dùng cái tên đó ― thực giống như hắn đang muốn cùng đối phương mập mờ dây dưa.
“Sự việc ngày hôm qua……”
Chẳng đợi Tề Vũ Hiên dứt lời, Từ Tử Du liền nhanh chóng ào lên chẹn họng hắn, “Sự việc ngày hôm qua là Vũ Hiên đã dùng vũ lực với ta trước! Cho nên ngươi phải chịu trách nhiệm với ta.”
Tề Vũ Hiên trầm mặc, hắn vẫn còn ký ức của ngày hôm qua, nhớ rất rõ rằng hắn quả thực đã có ý định dùng vũ lực với Từ Tử Du, vậy nhưng rốt cục kết quả lại là……
Cúi đầu nhìn dấu hôn chi chít trên người mình, đến cả da thịt của đùi non cũng không được buông tha, Tề Vũ Hiên lặng lẽ ngẩng đầu, đôi mắt đen nhìn thẳng vào Từ Tử Du, qua ánh nhìn mà khiển trách y, “Vê sau lại là ngươi đối ta……”
“Ta đây nguyện ý đối ngươi phụ trách!” Từ Tử Du một lần nữa ngắt lời hắn, thuận thế quỳ gối ở trên giường, đem mặt rúc vào lồng ngực Tề Vũ Hiên.
Tề Đại tướng quân không hiểu sao rất muốn nhấc một chân lên đạp vào mặt vào mặt Từ Tử Du: ……
“Vũ Hiên, chẳng nhẽ ngươi thực sự lãnh khốc vô tình đến mức sẽ vô cớ gây sự sao?” Từ Tử Du lau lau giọt lệ không hề tồn tại trên khóe mắt, bi bi thương thưởng chất vấn.
Tề Vũ Hiên trầm lặng mặc áo, trầm lặng mặc quần, mắt thấy đối phương liền sắp trầm lặng đeo lên đai lưng, Từ Tử Du thực sự nhìn không nổi nữa, một hất mà xốc lên cái chăn đang đắp ở trên nửa thân dưới của bản thân, chỉ chỉ vào eo mình, ngữ điệu đau đớn kịch liệt nói, “Nhìn xem chứng cứ phạm tội của ngươi!”
Giây khắc ánh mắt Tề Vũ Hiên chạm đến vòng eo loang lổ vết xanh tím của y, vi diệu khựng lại trong chốc lát, rồi sau đó liền lập tức quay mặt đi.
“Ngươi dám nói đây không phải là do ngày hôm qua khi ngươi sung sướng tột độ mà kẹp thành ra như vậy sao!” Từ Tử Du vẻ mặt bi phẫn kịch liệt chỉ trích.
Tề Vũ Hiên trầm mặc không đáp.
Từ Tử Du tiếp tục nói, “Vũ Hiên ngươi thực quá đáng! Ngươi…… Ngươi đây là bội tình bạc nghĩa! Là dùng xong liền vứt! Là bạt điểu vô tình[1]!”
“Cái gì?” Ngô Đoan vừa mới bước chân vào doanh trướng, đầy mặt kinh sợ nhìn hai người họ. Chuẩn xác mà nói, hắn là nhìn Tề Vũ Hiến.
Từ Tử Du vội vã bay vọt vào trong chăn, đem bản thân cuốn lại thành một cục, y là y rất sẵn lòng dùng thân thể trần trụi dụ hoặc Tiểu Hiên Hiên, nhưng những người khác sao…… Vẫn là bỏ đi. Y từ thể xác đến linh hồn đều thuộc về một mình Tiểu Hiên Hiên, vẫn là sẽ không dễ dãi cho người khác ngó qua đâu!
Bởi vì động tác của Từ Tử Du quá đỗi nhanh gọn, Ngô Đoan lại quá mải mê khiếp sợ cùng kinh hãi, nên cho đến thời điểm hắn lấy lại tinh thần, những gì nhìn được chỉ là Tề Vũ Hiên một mặt nghiêm túc đứng bên thành giường, cùng Từ đại phu đã dùng chăn đem bản thân bọc lại thành một con nhộng……
“Đây là……!” Ngô Đoan giơ lên ngón tay run rẩy chỉ thẳng vào khuôn mặt tựa như đang ngượng ngùng của Từ đại phu. Hắn là hắn cảm thấy vị Từ đại phu này cũng không đến nỗi tệ, cũng coi như là xứng đôi với Vũ Hiên, nhưng hắn không tài nào ngờ được Vũ Hiên cư nhiên lại có thể xuống tay nhanh đến như vậy?
Chờ chút…… Vừa rồi Từ đại phu nói cái gì mà bạt điểu vô tình là chuyện như thế nào? Chẳng nhẽ Vũ Hiên ăn xong con nhà người ta rồi lại không chịu thừa nhận sao?
Sắc mặt Ngô Đoan trầm xuống, dùng ánh mắt ngập tràn quở trách mà nhìn Tề Vũ Hiên, nói hắn là hảo hữu của Tề Vũ Hiên thực không sai, nhưng nếu đã phát sinh loại chuyện như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không đứng về phía Tề Vũ Hiên!
Tề Vũ Hiên sắc mặt thâm trầm nhìn chằm chằm vào Từ Tử Du, cơn tê mỏi truyền đến từ bộ vị bí ẩn không ngừng nhắc nhở hắn rằng ngày hôm qua đã xảy ra những chuyện gì, đã vậy hiện giờ còn phải đối mặt với sự phê phán của vị bằng hữu thân thiết nhất, tâm trạng của hắn hiện giờ quả thực ngàn vạn phần be bét.
Tướng mạo Tề Vũ Hiên lớn lên tương đối hung hãn, khuôn mặt trầm xuống như vậy lại càng khiến người khác phải khiếp sợ. Hắn dùng một loại ánh mắt cực kỳ hung ác mà trừng Từ Tử Du, cảnh tượng này lọt vào mắt Ngô Đoan chỉ khiến người này lầm tưởng đối phương là đang đe dọa tiểu Từ đại phu.
Ngô Đoan tức khắc cau mày, vị hảo hữu trong ấn tượng của hắn hoàn toàn không phải là loại người…… khụ khụ, bạt điểu vô tình này! → _。→ Nếu nói rằng hắn không thích tiểu Từ đại phu, thì ngay từ đầu nên kiên quyết không cùng đối phương nảy sinh bất kỳ quan hệ gì.
Chẳng nhẽ……
Hắn dời ánh mắt ngờ hoặc sang Từ Tử Du, cũng không thể trách hắn, ngày hôm qua người mớm thuốc cho Tướng quân là y, lưu lại doanh trướng để chăm sóc Tướng quân cũng chỉ có y, nếu thực sự có người làm bất luận điều gì với Tướng quân, lẽ đương nhiên nghi phạm duy nhất, không thể nghi ngờ gì thêm nữa, chính là y.
Nhận ra Ngô Đoan đang dùng ánh nhìn nghi hoặc soi xét mình, Từ Tử Du tức khắc ở trong lòng hô to không ổn.
Ngô Đoan cũng không phải là loại người có thể tùy ý lừa gạt, y cắn cắn môi, trưng ra một biểu cảm ủy khuất rưng rưng, “Ngày hôm qua…… Khi mọi người đã rời đi, ta ở lại trông coi Tướng quân, bất chợt, thân thể Tướng quân nóng lên, hắn còn phát ra tiếng rên rỉ, ta tính khám qua cho Tướng quân, ai ngờ Tướng quân lại kéo ta lên giường, sau đó lột bỏ quần áo của bản thân, sau đó….. Lại xé nát quần áo của ta…. Sau đó lại…… Lại…… Lại……”
Tử Từ Du không nói tiếp sau đó lại xảy ra chuyện gì, bất quá đôi gò má ửng đỏ cùng ánh mắt y không ngừng trộm liếc Tề Vũ Hiên đã đem sự tình sau đó kể ra rõ ràng.
Ngô Đoan ngoảnh đầu nhìn Vũ Hiên, đối phương không hề cất lời phản bác, điều này dẫu sao cũng chứng minh được nãy giờ Từ đại phu vẫn chưa nói dối.
Tề Vũ Hiên ở trong lòng nghẹn khuất vô cùng, đây vẫn là lần đầu tiên trong nhiều năm tòng quân mà hắn phải chịu qua sự nghẹn khuất đến vậy.
Những lời Từ Tử Du vừa nói đều là sự thật, nhưng lại không hề hoàn chỉnh. Lúc đầu quả thực là hắn đã đánh mất lý trí, chủ động xé rách quần áo đối phương, nhưng sự tình phát sinh sau đó căn bản chính là hoàn toàn trái ngược không phải sao! Hiện tại hông hắn vẫn còn âm ỉ đau, nhưng nếu ép hắn tự nguyện đem chuyện này kể cho Ngô Đoan…… Dù có đánh chết hắn cũng không làm nổi!!!
Ngô Đoan lầm tưởng bản thân đã hiểu rõ chân tướng sự việc, lập tức nhận ra tình huống của Tề Vũ Hiên ngày hôm qua đích thị là bất bình thường. Dựa theo lời kể của tiểu Từ đại phu, có điểm giống như hắn đã trúng phải xuân dược, nhưng nếu dược là do tiểu Từ đại phu hạ, khẳng định là sẽ không đời nào khai ra chuyện này.
Suy tư một hồi, Ngô Đoan cảm thấy sự việc lần này thực khó nhằn, chẳng màng kẻ hạ dược là ai, điều đầu tiên có thể khẳng định chính là, kẻ đó không phải là dân ngoại tộc. Xét cho cùng, ngoại tộc hận Tề Vũ Hiên đến chết, nếu có cơ hội hạ dược hắn, khẳng định sẽ hạ độc được chứ không phải mấy thứ xuân dược quỷ quái gì.
Tiếp theo, trong sự việc lần này, tiểu Từ đại phu hẳn là vô tội, tuy rằng y thương mến Tướng quân, nhưng y vẫn là không ngu xuẩn đến độ chuốc thuốc hắn. Loại sự tình này căn bản là không có khả năng giấu kín được, chỉ cần điều tra chút đỉnh, thực mau là sẽ có thể tìm được thủ phạm. Nếu quả thực tiểu Từ đại phu là kẻ hạ dược, Tướng quân tuyệt đối sẽ không tha thứ cho y.