Vừa nói tới đây vẻ mặt của cô ta khá hơn một chút, khóe miệng vểnh lên.
“Vậy anh ta hẳn là không có bao nhiêu tiền đi? Bộ quần áo này của cậu hình như đã qua mùa rồi.”
Tôi nói tới đây liền che miệng lại, giống như đột nhiên ý thức được mình đã nói gì, vội vàng bổ sung thêm: “Nhưng bây giờ tìm bạn trai thì chỉ cần người tốt là được, những chuyện khác đều không quan trọng lắm.”
“...”
Nhìn qua Kiều Mộng thấy vẻ mặt của cô ta đã tái mét.
Kế tiếp, hai người chúng tôi ngươi một lời ta một câu, đều đang âm thầm đấu khẩu.
Kiều Mộng biết bạn trai trong miệng cô ta là chồng tôi nên không ngừng nói bạn trai cô ta đối xử với cô ta tốt bao nhiêu.
Nhưng Trình Hiên là mặt hàng gì thì tôi hiểu rõ hơn ai hết.
Tôi và bạn cùng phòng đại học của cô ta bốn năm đều hiểu rõ tính cách của Kiều Mộng, biết cô ta ái mộ hư vinh, chỉ sợ mình không có tiền, còn hết ăn lại nằm, vô cùng thích ganh đua so sánh.
Từ đầu đến cuối cuộc trò chuyện tôi đều nói hạ thấp cô ta.
Đến cuối cùng, nụ cười trên khóe miệng Kiều Mộng cũng không duy trì được nữa.
Tôi cũng phát biểu mang tính tổng kết: “Tôi vốn cho rằng bạn trai cô sẽ là người tốt như thế nào, nghe cô nói như vậy, anh ta có tiền lương cũng không cho cô tiêu, quần áo mua cho cô cũng như vậy, anh ta cũng quá keo kiệt. Kiều Mộng, cô xinh đẹp như vậy thì nên tìm một người tốt hơn.”
Kiều Mộng không nói gì, vẫn cúi đầu, hiện tại toàn thân tôi đều mặc đẹp hơn cô ta, người này nhất định sẽ cảm thấy nhục nhã.
Sau khi nói xong tôi liền nói với cô ta một câu, về sau thường xuyên liên lạc, trao đổi phương thức liên lạc với nhau rồi đi.
Mà kế tiếp cô ta muốn làm gì thì không liên quan đến tôi.
Lâm Lâm bệnh cũng nhanh khỏi, bác sĩ thông báo hai ngày nữa sẽ xuất viện, hiện tại trong nhà đã loạn như vậy, hơn nữa Vương Quế Chi cũng không phải loại bà nội tốt gì, tôi liền tìm cái cớ đưa con bé đến ở cùng ba mẹ tôi. Ít nhất họ vẫn yêu thương đứa cháu gái này.
Lúc ấy bởi vì bận rộn lên kế hoạch nên không có thời gian quan tâm Lâm Lâm, ngoại trừ hộ lý ở ngoài thì mẹ tôi cũng thường xuyên đi thăm con bé, tuy bọn họ không hài lòng với người chồng tôi chọn, nhưng vẫn luôn yêu thương giúp đỡ tôi.
Đưa con gái yêu quý của mình đến nơi an toàn, một lần nữa tôi có dũng khí chiến đấu tiếp.
Buổi tối hôm đó, Trình Hiên lúc trước vẫn vô cùng lạnh lùng với tôi, nay đột nhiên bắt đầu thân mật hơn, vẫn bưng trà rót nước, thậm chí muốn rửa chân cho tôi.
Tôi nhìn Trình Hiên diễn trò, nếu anh ta muốn làm nha hoàn, vậy tôi sẽ cho anh ta cơ hội này.
Mà đợi đến khi chúng tôi đều đã rửa mặt xong, nằm ở trên giường rồi anh ta mới đưa ra mục đích của mình.
“Bà xã, gần đây anh chuẩn bị thăng chức, mời lãnh đạo ăn cơm tặng quà các loại, tốn không ít tiền, hiện tại trong tay có chút eo hẹp, em có thể cho anh một chút được không?”
Đối với anh ta mà nói, chỉ có lúc này tôi mới là đáng yêu nhất.
Dù sao chỉ cần anh ta nói một câu, tôi sẽ ngoan ngoãn đưa tiền ra.
Nhưng lần này thì không.
“Tiền lương của anh không phải có mấy vạn sao, anh tiêu hết tất cả rồi à?”
Hiển nhiên Trình Hiên không nghĩ tới tôi còn có thể hỏi ngược lại, anh ta nhất thời không tiếp lời tôi.
Tôi chỉ lạnh lùng nhìn một cái: “Trình Hiên, hai người chúng ta là vợ chồng, em cũng không phải là máy rút tiền của anh, anh không nói số tiền này rốt cuộc muốn dùng để làm gì, em sẽ không đưa đâu.”
Trình Hiên có chút không kiên nhẫn, hiển nhiên không nghĩ tới tôi sẽ khó hầu hạ như vậy: “Không phải anh đã nói rồi sao, chính là mời lãnh đạo ăn cơm!”
Tôi nở nụ cười: “Được, anh đã muốn mời lãnh đạo ăn cơm, vậy thì đem cơm anh muốn mời ăn, quà tặng, liệt kê danh sách cho em, dựa theo giá cả chính xác, em sẽ đưa cho anh không thiếu một xu, nhưng đến lúc đó anh cũng đừng quên đưa hóa đơn lại.”
Trình Hiên sợ ngây người.