Tôi chỉ nhắc nhở anh ta một câu: "Trong tay tôi còn có chứng cứ lúc đó anh cố ý đầu độc, nếu như không muốn lăn lộn ở nơi này mà muốn vào ngục giam, vậy cứ việc trả thù đi."
Trình Hiên buông tay ra, khuôn mặt anh ta tuyệt vọng: "Tần Tình, cô thật ác độc."
"Là anh nói muốn hại liền lập tức hại tôi, hiện tại là các người gặp quả báo mà thôi."
Tôi lại cảnh cáo Trình Hiên, nếu anh ta dám tiết lộ một chút nội dung trong lời nói của tôi thì hậu quả anh ta tuyệt đối sẽ không chịu nổi.
Trình Hiên vĩnh viễn chỉ là tên nhát gan, nghe tôi nói như vậy anh ta gì cũng không dám nói ra, chỉ dùng ánh mắt thù hận tiễn tôi rời đi.
Tuy tôi nói không tố cáo anh ta, nhưng theo tôi được biết, anh ta tự tiện tham ô công quỹ đã bị điều tra ra, đã bị đơn vị khởi tố, phỏng chừng không bao lâu nữa sẽ vào tù.
Xem xong tình hình của Trình Hiên, tôi lại đi xem Kiều Mộng.
Trải qua điều tra, lúc ấy Kiều Mộng hành hung có ý thức vô cùng tỉnh táo, cho nên cô ta sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự.
Lúc tôi tới thăm, miệng cô ta còn đang lẩm bẩm gì đó. Nhìn bộ dạng này hoàn toàn không tưởng tượng ra lúc ấy cô ta từng là nhân vật nữ thần nổi tiếng trong toàn trường.
Khi mới khai giảng đại học, lúc ấy tôi và Kiều Mộng xem như bạn bè tương đối thân, mặc dù sau này dần dần xa cánh nhưng tôi cũng chưa từng làm tổn thương cô ta.
Nhưng cô ta lại khác.
Lúc ấy mối tình đầu của tôi là một học trưởng cùng khoa. Anh ấy cũng rất tốt với tôi, hai chúng tôi đã trải qua một năm yêu đương ngọt ngào.
Mọi người đều nói chúng tôi rất xứng đôi, về sau nhất định có thể đi vào lễ đường hôn nhân.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, Kiều Mộng lại biến thành tiểu tam chen chân vào tình cảm của tôi và học trưởng.
Vì tôi lớn lên không xinh đẹp bằng Kiều Mộng nên anh ấy vẫn lựa chọn thay lòng đổi dạ, thích Kiều Mộng, buông lời chia tay với tôi.
Anh ấy tuy là một tên cặn bã, nhưng trong một lần tôi ra ngoài bị kẻ bắt cóc cướp bóc, cũng là anh ấy lao lên không màng nguy hiểm cứu tôi ra.
Nếu như không có anh ấy có lẽ tôi chắc chắn đã gặp phải kết cục không tốt.
Có lẽ đây chính là tính mâu thuẫn của con người, anh ấy tuy không phải là người tốt, nhưng ở một mức độ nhất định, cũng không phải là người xấu.
Cho nên tình cảm của tôi đối với anh ấy rất phức tạp, không thích, nhưng cũng không có hận như vậy.
Thời học sinh nào chẳng có yêu hận mãnh liệt như vậy chứ.
Kiều Mộng phát hiện sau khi tôi chậm rãi buông bỏ tình cảm xuống, vẫn kích thích tôi, ở trước mặt tôi nhắc tới học trưởng kia cưng chiều cô ta cỡ nào.
Toàn bộ quá trình đó tôi đều cười qua chuyện mà không thèm để ý tới cô ta.
Có lẽ điều này làm cho cô ta thấy bất mãn, căn cứ theo như lời bạn cùng phòng nói, Kiều Mộng ghen tị với tôi, coi tôi như cái đinh trong mắt, cái loại ghen tị đ.â.m vào trong thịt.
Cho nên cô ta mới muốn cướp bạn trai tôi.
Bây giờ thấy tôi không quan tâm thì Kiều Mộng lại cho rằng tôi đang giả bộ kiên cường.
Có một ngày cô ta đột nhiên nói cho tôi biết, cô ấy bảo học trưởng kia vì cô ta mà tự sát, hỏi học trưởng kia có nghe lời cô ta hay không.
Nhìn khuôn mặt đắc ý của cô ta tôi như nhìn thấy ác ma.
Học trưởng thật sự đã làm theo.
Tuổi trẻ của anh ấy đã rời khỏi thế giới này.
Mà tôi cũng bởi vì chuyện này mà gặp ác mộng trong một thời gian dài, khi đó sắp tốt nghiệp nên tôi dọn ra ngoài, rồi gặp được Trình Hiên.
So với học trưởng xuất sắc, Trình Hiên có vẻ bình thường lại thành thật, tôi cho rằng anh ta đáng tin cậy nên một lòng một dạ đ.â.m vào thế giới của anh ta.
Nhưng hiện tại sự thật đã chứng minh, con người đều không đáng tin cậy, chỉ có thể dựa vào chính mình.
"Kiều Mộng, đây coi như là cô ác hữu ác báo đi?"
Tôi nhẹ nhàng mở miệng. Lúc đó tôi hèn nhát nên đã lựa chọn chạy trốn. Nhưng bây giờ tôi đã chiến thắng cô ta, cũng chiến thắng chính mình.
Kiều Mộng nhìn thấy tôi, ánh mắt không ngừng d.a.o động, còn cười ngây ngô.
Bởi vì có người nhìn nên tôi cũng không nói nhiều, chỉ nhìn cô ta nói thêm một câu: "Kỳ thật không có phú hào nào có tài sản hơn trăm triệu muốn cưới cô, đó đều là diễn viên tôi tìm, cô có vui không?"
Ý thức Kiều Mộng lúc tốt lúc xấu, trong lúa này cô ta đột nhiên tỉnh táo.
Nghe thấy những gì tôi đang nói, cô ta lập tức hét lên, hận không thể xuyên qua kính g.i.ế.c tôi.
Tôi nhìn cô ta một cái, cầm túi xách bước đi ra ngoài.
Cha mẹ của tôi đã ôm Lâm Lâm đang chờ bên ngoài, tôi cười đi về hướng bọn họ.
Ở trong xe, Lâm Lâm kể một chuyện cười, chọc cho ba người chúng tôi vui vẻ.
Chắc ngày mai cũng là một ngày đẹp trời.