Tuy nhiên lúc này tôi có một ý tưởng tốt hơn.
Chờ anh ta tắm rửa xong đi ra ngoài, tôi giả vờ thở dài.
Trình Hiên không dám dùng loại biểu cảm lạnh lùng với tôi nữa, lần trước tôi đưa ra đề nghị ly hôn đã thực sự khiến anh ta hoảng sợ.
“Bà xã, em làm sao vậy, có chuyện gì phiền lòng sao?”
Tôi khó xử nhìn anh ta: “Trình Hiên, em có thể phải bán một căn nhà.”
Trình Hiên vừa nghe xong, theo bản năng tức giận: “Bán nhà làm gì?”
Sắc mặt tôi có chút u ám, che mặt mình, chờ đến khi ngẩng đầu lên thì vành mắt cũng đã đỏ: “Em không muốn nói ra, nhưng trước đó em nhất định phải lấy được tiền. Khi nào anh rảnh rỗi thì cùng em đi bán căn nhà ở trung tâm thành phố nhé.”
Trình Hiên làm sao có thể đồng ý đề nghị như vậy cơ chứ? Nhất định anh ta cảm thấy bản thân đã nằm gai nếm mật nhiều năm như vậy chỉ vì hai căn nhà này, hiện tại tôi không nói hai lời liền muốn bán, chính là đang cố ý trả thù anh ta đây mà.
Sắc mặt của anh ta trầm xuống: “Tần Tình, rốt cuộc em có nói hay không? Có vấn đề gì là hai vợ chồng không giải quyết được sao, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp.”
Tôi lộ ra dáng vẻ cảm kích: “Anh thật sự nguyện ý đi cùng em sao?”
“Đương nhiên, em mau nói có chuyện gì đi.”
Tôi che giấu nụ cười của mình, ngẩng đầu lên nhìn anh ta, trên mặt chỉ còn lại ưu sầu.
“Cha em mê cờ bạc, càng đánh bạc càng bỏ ra số tiền cược lớn, giờ đã nợ người ta một hai mươi triệu. Họ nói nếu không giao đủ tiền, sẽ chặt một ngón tay của ông ấy,”
Trình Hiên trợn tròn mắt.
“Cho nên anh đừng khuyên em nữa, căn nhà này em nhất định phải bán, nếu như không bán thì ba em phải làm sao bây giờ?”
Trình Hiên vội vàng cầm tay tôi nói: “Chúng ta có thể đi báo cảnh sát a!”
Tôi gạt tay anh ta ra: “Bọn họ nói rằng có thể báo cảnh sát, nhưng sau đó chắc chắn sẽ bị trả thù, anh nói xem em dám sao?”
Trình Hiên trầm mặc, anh ta giống như thú bị nhốt, đi tới đi lui trong phòng khách cũng không nghĩ ra chủ ý gì hay.
Tôi trở về phòng đóng cửa lại, muốn xem lần này anh ta sẽ làm gì.
Phía trước có tôi muốn bán đi nhà ở, phía sau thì Kiều Mộng ép anh ta đưa ra tài sản, người này có lẽ sắp điên rồi.
Sáng hôm sau nỗi buồn trên mặt tôi càng sâu sắc hơn, biểu thị hôm nay phải đi bán nhà.
Trình Hiên còn đang nghĩ biện pháp, anh ta mài rách mồm mép khuyên tôi đổi ngày khác, tôi học Kiều Mộng một chút, cũng cho anh ta thời gian ba ngày.
Sắc mặt anh ta nhìn qua đã u ám đến cực hạn, nhưng cũng miễn cưỡng gật đầu đáp ứng.
Chờ tôi trở lại cửa hàng vẫn luôn quan sát tình hình của bọn họ, Trình Hiên có thể là bởi vì lo lắng quá độ nên không đi làm.
Mà đến giữa trưa, sau khi biến mất một ngày thì Vương Quế Chi đã trở lại, bà ta còn cõng một cái bao tải, không biết bên trong chứa cái gì.
Trình Hiên vừa thấy mẹ anh ta tới liền vội vàng đem chuyện mình gặp phải như ong vỡ tổ nói cho bà ta.
Vương Quế Chi vừa nghe thì giận tím mặt, hết mắng tôi lại mắng Kiều Mộng, hai người chúng tôi đều bị bà ta mắng một vòng, mãi lúc sau mẹ con họ mới ngồi xuống bắt đầu tự hỏi nên làm cái gì bây giờ.
Hai người bọn họ đang thương lượng, Kiều Mộng một cú điện thoại lại gọi tới, ngẫm lại liền biết, cô đây là thúc giục tiền.
Dù sao tôi cũng có thể phân phó người kia, để cho anh ta tận dụng thời cơ kích thích Kiều Mộng một chút.
Vương Quế Chi nghe điện thoại, hai người họ không biết nói cái gì, lúc này cãi nhau.
Đợi đến khi cúp điện thoại, Vương Quế Chi nhìn qua có vẻ rất tức giận.
“Con trai, hiện tại quan trọng nhất đã không phải là chuyện của Tần Tình, Kiều Mộng đê tiện này muốn tìm con đòi 100 vạn tiền thế chấp, nếu không xử lí nó, hai mẹ con chúng ta không có ngày lành.”
Lúc Vương Quế Chi nói lời này, có một loại cảm giác âm trầm khó hiểu.