Lưới đã trải ra một thời gian dài như vậy, cũng sắp kết thúc rồi.
Đợi đến khi bọn họ loạn thành một nồi cháo thì lúc đó muốn móc chút tiền từ trong tay Trình Hiên sẽ không đơn giản như vậy.
Vì thế ngày hôm sau, ngay sau khi Trình Hiên trở về, tôi lập tức nắm lấy ống tay áo của anh ta, giống như vô cùng sợ hãi.
"Làm sao bây giờ, Trình Hiên, hiện tại bọn họ nhất định muốn em giao tiền thế chấp trước, nếu như giao không được sẽ chặt một cánh tay của ba. Em sợ muốn chết, hiện tại em làm gì có tiền nữa, trong tiệm vừa sửa sang lại nên trong tay một chút tài chính hoạt động cũng không có, em chuẩn bị cầm cố nhà ở sang tên cho bọn họ để cứu ba em ra."
Gần đây tâm trạng của Trình Hiên vẫn rất tồi tệ, vừa nghe tôi nói như vậy thoạt nhìn thiếu chút nữa muốn cãi nhau, nhưng cuối cùng anh ta cũng nhịn xuống được.
Anh ta hít sâu một hơi nói với tôi: "Nhà ở không phải việc nhỏ, em sao có thể tùy tiện sang tên như vậy?"
"Nhưng mà ba em mới là quan trọng nhất, chỉ cần có thể đem ông ấy trở về thì nhà ở có tính là gì, về sau có tiền lại mua, anh hiện tại có rảnh theo em chút, không có thì em sẽ tự mình đi tìm bọn họ!"
Trình Hiên ở trước mặt người ngoài lá gan chỉ có một chút, hơn nữa tôi nói lại là loại người như vậy nên làm sao có thể đi gặp.
Anh ta không chỉ không muốn đi gặp, còn lôi kéo tôi: "Em chờ một chút, không cần vội vã như vậy, chờ nghĩ biện pháp khác xem sao!"
"Đó là cha em, em làm sao có thể không vội chứ!"
Tôi tát anh ta một bạt tai, nhìn Trình Hiên bối rối khiến trong lòng vô cùng vui sướng.
Nói tôi muốn rời đi xong quả nhiên Trình Hiên lại một lần nữa túm lấy tôi.
Nhìn anh ta nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nghe anh ta nói: "Tiền thế chấp rốt cuộc cần bao nhiêu?"
Trong lòng tôi cười, mặt ngoài tỏ vẻ cảm động: "Trình Hiên, anh muốn thay em cầm cố số tiền này sao?"
Trình Hiên không để ý đến vấn đề này của tôi, lại lặp lại một lần nữa: "Rốt cuộc cần bao nhiêu?"
"Họ nói là hai triệu."
"Hai triệu sao, bọn họ tại sao không đi cướp tiền luôn đi!" Sắc mặt Trình Hiên trở nên cực kỳ khó coi.
Tôi lấy tay anh ra khỏi vai mình: "Chuyện này không cần anh quan tâm, căn nhà trong tay em đủ cầm cố rồi."
"Đừng, Tần Tình, em chờ một chút, nhà ở về sau không biết còn tăng giá trị lên bao nhiêu đâu, mặc dù hiện tại em có bán cũng không thể bán được gấp như vậy, như vậy bán không ra giá tốt đâu!"
"Hiện tại làm sao em có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy được!" Tôi nói xong nước mắt liền chảy ra.
Trình Hiên lại do dự một chút, vẻ mặt của anh ta nhìn hết sức vặn vẹo, một lúc lâu sau tôi nghe thấy anh ta nói: "Hai triệu... Tôi thay em trả trước... Đợi đến khi bán nhà rồi nói sau..."
"Thật sao, Trình Hiên, anh đối với em thật tốt!" Tôi làm bộ vui mừng mà khóc.
Sắc mặt Trình Hiên lại càng thêm khó coi.
Tôi đã cẩn thận tính toán tiền lương của anh ta, nhiều năm như vậy nếu tích góp từ kẽ răng chắc cũng chỉ có thể tích góp được con số này.
Tuy nhiên số tiền này không lâu nữa sẽ là của ta.
Nhận được thông báo 2 triệu vào tài khoản, trên mặt tôi lộ ra bộ dạng càng thêm cảm kích.
Mà lúc này Trình Hiên đột nhiên nhận được một cú điện thoại.
Nét mặt anh ta vốn vẫn luôn âm trầm, nhưng vừa nghe nội dung bên trong thì biểu tình trong nháy mắt thay đổi, biến thành sợ hãi cùng lo lắng.
Chờ anh ta cúp điện thoại liền nói với tôi một chuyện: "Bây giờ cô lập tức cùng tôi đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn!"
Ta vừa nghe anh ta nói như vậy, trực tiếp ngây ngẩn cả người.
"Trình Hiên, anh đang nói gì vậy, tại sao chúng ta phải ly hôn?"
Vẻ mặt Trình Hiên nhìn tôi giống như đang nhìn tang môn tinh.
"Những dân cờ b.ạ.c của ba em gọi điện thoại cho anh, nói anh là con rể, nên thay ông ấy gánh một phần trách nhiệm, để anh đưa tiền nếu không tối nay sẽ trói anh lại."
Ánh mắt của tôi trong nháy mắt trừng lớn: "Bọn họ sao có thể làm như vậy! Trình Hiên, hay chúng ta báo cảnh sát đi!"
Trình Hiên nổi giận rống lên một tiếng: "Báo cảnh sát cái gì! Ngay cả chứng cớ em cũng không có, báo cảnh sát bảo bọn họ bắt ai? Đừng nói gì nữa, hiện tại cục dân chính cũng chưa tan tầm, chúng ta đi lĩnh giấy chứng nhận ly hôn trước, anh nói cho bọn họ biết hai người chúng ta đã không còn quan hệ nữa, đợi đến khi cơn gió này qua đi, chúng ta lại phục hôn."
"Nhưng mà... " Tôi làm ra dáng vẻ do dự.
Tôi càng do dự, Trình Hiên nhìn càng tức giận: "Tần Tình, hiện tại trên người anh còn rất nhiều chuyện phải lo, mỗi ngày đã muốn mệt chết, nếu là bị chuyện của ba em ảnh hưởng nữa thì thật sự không biết anh còn sống không được bao lâu nữa đây!"
"Vậy anh phải đồng ý với em, không lâu nữa hai chúng ta sẽ tái hôn." Tôi hai mắt đẫm lệ m.ô.n.g lung nhìn anh ta.