Lúc này tôi đúng lúc nói ra lo lắng của mình: “Nhưng Kiều Mộng, gia đình như anh ấy, hình như không chỉ cần tình yêu, tuy rằng không cần cô có tiền nhưng cô cũng phải có chút của cải thì người ta mới để mắt đến.” Tôi dừng một chút, hỏi một câu: “Hiện tại trong tay cô có bao nhiêu tiền?”
Tôi vừa hỏi thì vẻ mặt của cô ta liền sụp đổ.
“Cô có thể đừng nghĩ người khác tầm thường như vậy được không, hai chúng tôi vì tình yêu mới ở bên nhau.”
“Nhưng cô gả vào nhà giàu, nếu không có tài sản bảo vệ thì không được, tốt nhất cô nên tìm một công việc ổn định, kiếm nhiều tiền một chút. Nhưng nếu cô có mấy căn nhà trên danh nghĩa cũng tốt.”
Mới nói như vậy mà ánh mắt của cô ta liền sáng lên:”"Có nhà là được sao?”
Tôi gật đầu: “Đúng vậy, ít nhất cô cũng nên có nhà, để cho bọn họ biết cô không phải đi lừa gạt người ta, cho họ thấy trong tay cô cũng có tiền.”
“Nếu hai người không có thân phận ngang nhau, mọi người nhất định sẽ xem thường cô đấy, tôi đây là đang suy nghĩ cho cô thôi.”
“Cô nói cũng đúng.” Kiều Mộng như đang suy nghĩ.
Hạt giống tôi cũng đã chôn xuống cho cô ta rồi nên giờ không nói thêm gì nữa, lấy lệ hai câu liền rời đi.
Kế tiếp tôi tiếp tục phân phó người kia, để cho anh ta gia tăng cường độ, nhất định phải để cho Kiều Mộng biết cô ta gặp phải một con rể rùa vàng.
Tôi còn bảo anh ta tỏ vẻ mình đối với Kiều Mộng là tình yêu đích thực, nhưng gia đình không cho phép một người phụ nữ ngay cả nhà cũng không có vào cửa. Dù sao ngay cả nhà ở cũng không có, đối với người hào môn chính là giai cấp vô cùng nghèo khó, tuy nhiên nếu trên danh nghĩa có hai căn nhà ở, tiền lương mấy chục vạn thì cũng coi như là giai cấp trung tầng, sẽ không bị người trong nhà phản đối.
Sau khi làm xong tất cả, Trình Hiên cũng trở lại.
Khoảng thời gian anh ta đi công tác thực sự hơi dài, khi trở về thì mặt mày rạng rỡ nói với tôi lãnh đạo vô cùng tán thưởng anh ta, có lẽ sắp được thăng chức.
Lúc này anh ta tìm tôi đòi tiền thì cũng yên tâm thoải mái hơn, tôi cũng tỏ vẻ vô cùng áy náy, đưa tiền không chút chần chừ.
Mà đợi đến khi tôi đi mua thức ăn, Vương Quế Chi đã nói hết mọi chuyện với Trình Hiên.
Tôi nhìn băng ghi hình đã chuyển sang di động, suýt chút nữa bật cười.
Vương Quế Chi đã lo lắng hơn nửa tháng, trong khoảng thời gian này bà ta một mực nhớ lại dáng vẻ Thần Thần.
Thần Thần vốn tựa như Kiều Mộng, hơn nữa hiện tại tuổi còn nhỏ. Nếu lớn lên chút nữa, bà ta càng nhìn càng cảm thấy đó không phải cháu trai của mình.
Trong khoảng thời gian này tôi lại đưa ra bằng chứng nói Thần Thần không phải con ruột của Trình Hiên, các phương diện của hai người họ không giống nhau.
Đợi đến khi Trình Hiên trở lại, Vương Quế Chi đã rất tin tưởng vào kết quả này.
Cho nên tôi vừa rời đi, Vương Quế Chi đã khóc rống lên trong phòng khách, một bên vỗ đùi một bên kể sự tình đã trải qua, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Trình Hiên, lúc ấy Kiều Mộng sinh xong con trai mà con không đi làm cái giám định cha con sao?”
Trình Hiên nghe đến choáng váng, anh ta cũng không nghĩ tới chuyện con trai anh ta sẽ có khả năng này
“Mẹ, có phải mẹ bị lừa hay không, sao có thể không phải, Thần Thần nhất định là con của con.”
Bình thường vợ vừa sinh con thì ai đi làm giám định DNA chứ, anh ta đương nhiên cũng không đi.
“Tần Tình tự mình đi làm giám định ADN, con nghĩ cô ta có thể chấp nhận chuyện con ngoại tình sao?”
Trình Hiên bị hỏi như thế, anh ta cũng cảm thấy không có khả năng, nhưng để thừa nhận đứa nhỏ không phải của anh ta, quả thực so với g.i.ế.c anh ta còn bớt khó chịu hơn.
“Mẹ, trong này có hiểu lầm gì không?”
Vương Quế Chi nhìn anh ta còn muốn giảo biện, trực tiếp đánh một cái, hổn hển nói: “Đương nhiên mẹ cũng điều tra rất lâu tồi, vốn là lúc con ôm nó tới gặp mẹ, mẹ đã cảm thấy hai người bộ dạng không giống, con lại nói đó là con của con, hiện tại nhìn xem, căn bản nó không phải!”
Vừa nghe Vương Quế Chi đã điều tra qua, vậy nhất định không có sai sót, Trình Hiên liền nổi giận.