Nói là sẽ đến muộn nhưng trên thực tế đương nhiên tôi phải đi xem náo nhiệt, tôi đeo khẩu trang vào vì không có ý định để cho bọn họ nhận ra.
Chờ tôi đến nơi đó thì phát hiện một đám người vây quanh không biết đang nhìn cái gì.
Trực giác nói cho tôi biết chắc chắn mọi người đang xem trò hề của ba người kia.
Quả nhiên khi tôi ghé sát vào nhìn thấy ba người kia cãi nhau, hơn nữa còn cãi nhau vô cùng dữ dội.
Vương Quế Chi giọng lớn nhất, bà ta hung tợn nói: "Cút đi! Con điếm tham lam! Bây giờ mày còn muốn tiền sao, không ngờ mặt lại dày như vậy!"
Khẩu trang trên mặt Kiều Mộng đã bị kéo xuống, khuôn mặt của cô ta bị rạch vài nhát, nhìn qua rất dữ tợn. Hơn nữa bọn họ đang cãi nhau nên biểu cảm đều rất vặn vẹo, Kiều Mộng nhìn trông tựa như ác quỷ.
"Bà thuê người rạch mặt của tôi, tôi tìm bà đòi tiền cũng xem như là đáng, nợ m.á.u phải trả bằng máu! Đưa tôi 10 triệu thì tôi sẽ không liên lạc với các người nữa, nếu không cho, bà có tin tôi sẽ g.i.ế.c bà không!"
Kiều Mộng lấy ra một con d.a.o từ phía sau, trên đao lóe lên ánh sáng sắc lạnh, vừa nhìn thấy mặt ai nấy đều trở nên âm trầm.
Quần chúng vây xem có chút sợ hãi đều nói muốn báo cảnh sát.
Vương Quế Chi vừa nhìn thấy tất cả mọi người hướng về bà ta, lúc này liền cười ha ha: "Có bản lĩnh mày g.i.ế.c tao đi, nếu không dù một phân tiền mày cũng không lấy được đâu!"
Kiều Mộng tức giận đến mức hai mắt đỏ lên: "Bà ngay cả mạng của mình cũng không cần sao?"
Vương Quế Chi cười càng vui vẻ.
Trình Hiên cũng ở một bên nhíu mày nói: "Kiều Mộng, cô đừng làm chuyện ngu ngốc, bình yên mà sống không được sao?"
Kiều Mộng nhìn về phía Trình Hiên nói: "Vậy anh cho tôi tiền đi!"
Sắc mặt Trình Hiên lúc này liền chuyển đen: "Tôi một phân tiền cũng không có!"
Vương Quế Chi còn không ngừng mà khiêu khích: "Nếu thật sự có năng lực sao hiện tại không dùng đao đ.â.m c.h.ế.t tao đi, nêú không thì lập tức cút đi!"
Tay Kiều Mộng cầm d.a.o đang run rẩy, làm cho người ta có cảm giác cô ta đang sợ hãi.
Nhưng tôi có thể nhìn ra sát ý trong mắt cô ta.
Một giây sau, một màn khiến người ta không ngờ tới đã xảy ra.
Vốn ba người bọn họ ầm ĩ trên đường cái, xe cộ qua lại không ngừng.
Kiều Mộng vọt về phía trước một bước, Trình Hiên còn chưa kịp phản ứng đã bị cô ta trực tiếp đẩy tới giữa đường, lúc này vừa vặn có một chiếc xe đi qua, ngay cả thắng xe cũng không kịp.
Tất cả mọi người kinh hô một tiếng!
Sau đó bọn họ liền nhìn thấy thân thể Trình Hiên bị đụng lên, lại rơi mạnh xuống, dưới thân thể có một vũng m.á.u lớn, nhìn qua có lẽ đã bất tỉnh nhân sự.
Vương Quế Chi trong nháy mắt thét chói tai!
Bà ta hướng Trình Hiên chạy tới!
Nhưng nghênh đón bà ta lại là con d.a.o của Kiều Mộng, con d.a.o kia đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c bà ta.
Vương Quế Chi giống như không có dự liệu được chuyện này, Kiều Mộng quả nhiên thật sự dám làm như vậy, bà ta phun ra một ngụm máu, trừng to hai mắt nhìn Kiều Mộng: "Mày..."
Kiều Mộng trên mặt có chút điên cuồng, cô ta rút d.a.o ra, lại đ.â.m vào một lần nữa, liên tục hơn mười nhát!
"Không phải bà hủy hoại mặt của ta sao, vậy tôi nhất định sẽ lấy mạng của bà!"
Tất cả mọi người đều bị cô ta dọa phát hoảng, có người định đi qua ngăn cản nhưng sự việc phát sinh quá nhanh, đợi đến bọn họ kịp phản ứng thì Vương Quế Chi đã không còn ngông cuồng như ban nãy. Trình Hiên cũng té xỉu trong vũng máu, không biết sống c.h.ế.t ra sao.
Chỉ có Kiều Mộng ném d.a.o xuống, đột nhiên cười to bỏ chạy, nhìn thần thái của cô ta có thể thấy tinh thần đang không bình thường.
Tôi nhìn cảnh này xong liền đeo khẩu trang lên, xoay người rời khỏi nơi này.