Dì Trần thường dậy vào năm giờ, thấy Cận Hướng Dương thức sớm như vậy, hỏi: “Dương Dương, sao hôm nay dậy sớm thế?”
“Dạ! Hôm nay con đi chơi ạ!” Cận Hướng Dương hào hứng nói, “Nguyên Liệt nói sáng nay sẽ đến đón con!”
Dì Trần chuẩn bị bữa sáng cho cậu. Sau khi ăn xong, Cận Hướng Dương không kiềm chế được nữa, đi qua đi lại ở cửa chính, cuối cùng, vào lúc tám giờ, chuông cửa reo một tiếng, Cận Hướng Dương liền chạy ra mở ngay.
Khuôn mặt tươi cười xuất hiện trước mắt Nguyên Liệt, đã nhiều ngày không gặp càng khiến lòng người xao xuyến. Anh cũng cười, gọi: “Dương Dương.”
“Nguyên Liệt, chào buổi sáng!” Cận Hướng Dương phấn khởi đáp, vẫy tay với anh, “Em đã thay đồ xong rồi! Chúng ta đi thôi!”
“Em đã ăn sáng chưa?” Nguyên Liệt hỏi.
“Em ăn rồi.” Cận Hướng Dương trả lời, “Anh ăn sáng chưa? Để em nhờ dì Trần làm cho anh.”
“Không sao đâu, lát nữa lên du thuyền sẽ có đồ ăn.” Nguyên Liệt nói.
Cận Hướng Dương gật đầu, nhưng sau vài giây, khuôn mặt vui vẻ của cậu bỗng chùng xuống. Nguyên Liệt hỏi: “Sao vậy?”
Cận Hướng Dương chu môi: “Vậy lát nữa chắc em ăn không nổi đâu. Em ăn sáng no lắm rồi.”
“Đi qua bên đó mất hơn một tiếng,” Nguyên Liệt nhìn Cận Hướng Dương nhăn mặt xoa bụng, cười nói, “Đến nơi chắc chắn em sẽ đói, vậy là có thể ăn tiếp.”
Cận Hướng Dương dễ dàng được an ủi, nói: “Được ạ.”
Tám giờ sáng, lưu lượng xe rất cao, quãng đường lẽ ra chỉ mất một tiếng, nhưng đi gần hai tiếng mới đến bến tàu. Nguyên Liệt dẫn Cận Hướng Dương lên du thuyền. Du thuyền là một chiếc vừa và nhỏ, chỉ có hai tầng, tầng giữa có phòng ngủ chính, phòng khách, phòng chiếu phim, nhà vệ sinh, bếp và các tiện nghi khác, còn tầng trên là sân thượng ngoài trời. Cận Hướng Dương theo sau Nguyên Liệt, vào tầng giữa xem một lượt.
So với du thuyền mà nhà họ Cận thường dùng để tiếp đãi khách khứa vốn rộng rãi và ít thiết bị giải trí, thì du thuyền của Nguyên Liệt trông có vẻ mới mẻ và thú vị hơn nhiều trong mắt Cận Hướng Dương.
“Cứ tự nhiên chơi đi.” Nguyên Liệt thấy Cận Hướng Dương ngại ngùng theo sau, nói, “Ngồi đâu cũng được, ở đây em không cần phải cẩn thận như vậy.”
“Vâng.” Cận Hướng Dương gật đầu, liếc nhìn ánh nắng len qua ô cửa kín rồi hỏi: “Em muốn lên trên, để ngắm gió biển.”
“Vậy anh dẫn em lên sân thượng.”
Nguyên Liệt dẫn Cận Hướng Dương lên cầu thang.
Khi vừa đặt chân lên sân thượng ngoài trời, Cận Hướng Dương đã không kìm được mà rảo bước nhanh hơn. Lúc này du thuyền đã rời bến khá lâu, người đứng trên sân thượng có thể nhìn thấy mặt biển xanh ngát. Gió biển thổi tới, âm thanh sóng vỗ tuy nhỏ nhưng dồn dập. Mặt biển dưới ánh nắng rực rỡ như mời gọi, gợn lên những đợt sóng lăn tăn, e ấp như đang ngượng ngùng.
Đây là lần đầu tiên Cận Hướng Dương được tự do tận hưởng tất cả những điều này, mà không có ống kính nào hướng về mình.
Rìa sân thượng được lắp kính bảo vệ cao đến thắt lưng, Cận Hướng Dương nắm chặt vào đó, mặt đối diện với gió biển, mái tóc xoăn màu nâu bị làn gió thổi tung lên trông thật đáng yêu. Nguyên Liệt giúp cậu chỉnh lại tóc, hỏi: “Có lạnh không?”
“Không lạnh.” Cận Hướng Dương nhìn ra mặt biển một lúc lâu, nghe thấy Nguyên Liệt hỏi liền nghiêng đầu ngước lên nhìn anh, “Có nắng mà. Nắng to thế này em không lạnh đâu.”
Cậu lại nhìn chiếc áo khoác của Nguyên Liệt, hỏi: “Anh lạnh lắm sao?”
Cận Hướng Dương lập tức nói: “Vậy mình xuống tầng một đi, ở đó không lạnh.”
“Không cần. Tôi không lạnh.” Nguyên Liệt nói, ra hiệu Cận Hướng Dương ngồi xuống chiếc sofa bên cạnh, “Ngồi đi, đừng đứng mãi như vậy.”
Giữa các ghế sofa có một cái kệ gỗ, trên đó có một chiếc giỏ đan rỗng đầy kẹo và đồ ăn vặt. Cận Hướng Dương ngoan ngoãn ngồi xuống, thấy kẹo, đôi mắt lập tức sáng lên.
Nguyên Liệt đưa giỏ kẹo cho cậu: “Tự chọn đi, em có thể ăn tùy thích.”
“Có thể ăn hết sao?” Cận Hướng Dương ôm giỏ kẹo, ánh mắt nhảy múa trên từng viên, muốn thử ngay lập tức.
“Không thể ăn hết một lần, bụng em sẽ khó chịu.” Nguyên Liệt thấy mặt Cận Hướng Dương hồng lên dưới ánh nắng, hỏi, “Có thấy nóng không? Ngồi bên này đi.”
Cận Hướng Dương chọn một viên kẹo sặc sỡ, bóc ra và cho vào miệng, lắc đầu: “Không đâu. Em rất thích tắm nắng.”
Nguyên Liệt suy nghĩ một chút, nói: “Em ngồi đây, chờ tôi một chút nhé.”
“Anh” Cận Hướng Dương lập tức đặt giỏ kẹo xuống, đứng dậy đi theo, “Anh đi đâu vậy?”
“Xuống lấy một món đồ, chỉ một phút thôi tôi sẽ quay lại, em cứ ngồi đây nhé.”
Cận Hướng Dương thở phào nhẹ nhõm, lại ngồi xuống.
Chưa đến một phút, Nguyên Liệt đã trở lại. Anh ngồi cạnh Cận Hướng Dương, nói: “Để tôi bôi kem chống nắng cho em.”
“Dạ?” Cận Hướng Dương ngạc nhiên nhìn anh.
“Bôi lên mặt, nếu không phơi nắng cả ngày sẽ bị cháy nắng đấy.”
“Ồ.” Cận Hướng Dương đưa mặt lại gần, nghiêng về phía Nguyên Liệt.
Lần đầu tiên hai người gần gũi như vậy. Cận Hướng Dương không chớp mắt mà nhìn thẳng vào Nguyên Liệt. Đôi mắt hổ phách gần trong gang tấc, lông mi dưới ánh nắng nhuốm màu vàng óng, như thể sắp chạm vào mặt Nguyên Liệt.
Nguyên Liệt không thể không chú ý đến đôi môi của Cận Hướng Dương. Đôi môi chứa viên kẹo nhẹ nhàng dẫu lên, màu sắc hồng nhạt, giống như một bông hoa đang nở, Nguyên Liệt đoán rằng có thể trên đó dính một ít đường, vì dường như anh ngửi thấy hương vị ngọt ngào lan tỏa từ khe môi.
Nguyên Liệt cố kìm nén, ngoảnh mặt đi nơi khác.
Cận Hướng Dương quan sát từng động tác của Nguyên Liệt khi anh lấy kem chống nắng, để mặc Nguyên Liệt thoa lớp kem lên mặt mình. Bàn tay của anh rất nhẹ nhàng, Cận Hướng Dương thấy Nguyên Liệt chăm chú nhìn mặt mình, hai người lại ở gần nhau như vậy, hơi thở của Nguyên Liệt như quẩn quanh đầu mũi cậu, khiến Cận Hướng Dương cảm thấy ngứa ngáy. Cậu vô thức cảm thấy hồi hộp, không dám nhìn liền nhắm mắt lại.
“Xong rồi.”
Cận Hướng Dương mở mắt. Nguyên Liệt nhìn vào mặt cậu, nói: “Sao trông như đỏ hơn nhỉ? Có phải tôi thoa mạnh quá không?”
“Không, không đâu.” Cận Hướng Dương cảm thấy mặt mình sắp bùng cháy, ánh mắt đảo quanh khắp nơi, rồi cậu chợt nhìn thấy tuýp kem chống nắng để ở một bên: “Em cũng giúp anh thoa nhé.”
“Tôi…” Nguyên Liệt thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cận Hướng Dương, suýt nữa đã bảo không cần, nhưng rồi lại nói, “Được thôi. Cảm ơn Dương Dương.”
Cận Hướng Dương bắt chước động tác của Nguyên Liệt, chăm chú bôi kem chống nắng cho anh. Trong lúc chạm vào mặt anh, cậu lại cảm thấy hơi thở của mình trở nên dồn dập một cách kỳ lạ. Khi nhìn Nguyên Liệt ở khoảng cách gần thế này, Cận Hướng Dương chợt nhận ra, anh không thực sự hiền hòa như vẻ bề ngoài. Lúc Nguyên Liệt nhắm mắt lại không cười, trông có phần lạnh lùng và xa cách.
Thế nhưng, dù mang dáng vẻ có phần nghiêm nghị, Nguyên Liệt vẫn để Cận Hướng Dương tự do chạm vào mặt mình, khiến cậu sinh ra một cảm giác … như thể mình đang được người trước mặt này nuông chiều.